[1] Bụi trần rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Thượng Dương cung.
Đã mười ngày trôi qua, bệnh tình của Hoa Thường không những không có
chuyển biến tốt, mà ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Toàn bộ Thượng
Dương cung đều là một mảnh mây đen sương mù bao phủ.
Hầu như mỗi ngày Hoàng đế đều đến thăm, hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Nàng đã dùng thuốc rồi mà sao chẳng thấy hiệu quả gì vậy? Mấy tên lang băm
này!" Hoàng đế cau mày nhìn Hoa Thường ốm yếu nằm trên giường, ngữ khí
vừa lo lắng lại vừa đau lòng.
Hoa Thường miễn cưỡng cười cười,
hơi thở mong manh như tơ mỏng, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt, cổ
họng đau nhói như bị lửa thiêu đốt.
Hoàng đế thấy Hoa Thường
không khoẻ, nhỏ giọng an ủi: "Nàng đừng nói chuyện, tĩnh dưỡng cho tốt." Sau đó hắn lại thở dài: "Thật vất vả mới có chút da chút thịt, bệnh một trận lại gầy trở về rồi."
Hoa Thường kéo khóe miệng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hoàng đế, tựa như đang an ủi.
Hoàng đế miễn cưỡng nói: "Bên cạnh nàng cũng không có ai chăm sóc. Trẫm sẽ
truyền chỉ cho Thế tử, mấy ngày này không cần đến lớp, trước tiên cứ trở về hầu bệnh cho nàng."
Hoa Thường chậm rãi lắc đầu, giọng nói
nghẹn ngào: "Thế tử còn nhỏ tuổi, là thời điểm nên học hành đọc sách,
tội tình gì mà lại gọi thằng bé về để hầu bệnh thiếp mỗi ngày. Nếu bị
lây bệnh, đứa nhỏ như nó làm sao chịu nổi, khụ khụ, khụ khụ."
Hoàng đế nâng Hoa Thường dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, dịu giọng an ủi: "Thân
là người làm con, vốn nên như thế, đâu ra cái lý như vậy?"
Hoa
Thường thấy ngữ khí của Hoàng đế bình thường, dáng vẻ thiên kinh địa
nghĩa [2], cũng biết không có cách nào khuyên nhủ được, chỉ bất đắc dĩ
cười khổ: "Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng."
[2] Thiên kinh địa nghĩa (天經地義): Đạo lý hiển nhiên, tất nhiên phải vậy.
Hoàng đế nhìn sắc mặt Hoa Thường tái nhợt, môi thâm, đôi mắt đen láy nhu hòa
vốn có trước kia cũng dần mất đi tinh quang, hắn vô cùng khó chịu trong
lòng, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nàng bệnh như vậy, sao lại không triệu kiến
gia quyến vào cung thăm nàng, nào có phải là trẫm không ân chuẩn đâu?"
Hoa Thường chậm rãi lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Lúc trước thần thiếp
cũng chỉ nghĩ là bị chút phong hàn, hai ba ngày sẽ khỏi. Tiếc rằng thân
thể của thiếp không biết cố gắng, bây giờ lại càng thêm nghiêm trọng.
Thần thiếp cũng không dám triệu kiến gia quyến, nếu để mẫu thân nhìn
thấy, nhất định mẫu thân sẽ lo lắng, lại càng thêm phiền não."
Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ đầu vai Hoa Thường, đau lòng nói: "Nàng luôn như vậy,
chuyện gì cũng suy nghĩ cho người khác trước, không nghĩ cho bản thân
mình. Nàng bệnh như thế, rất cô đơn lẻ loi, trẫm cũng không thể thường
xuyên làm bạn ở bên cạnh nàng, nàng sẽ rất cô quạnh."
Hoa Thường cong khóe miệng, khẽ cười: "Nào có nghiêm trọng như thế, Hoàng thượng yên tâm."
Hoàng đế bồi bên cạnh Hoa Thường, tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây trong cung để nàng giải tỏa buồn bực.
"Đúng rồi, hiện tại việc tuyển tú đã quyết định xong. Các nhóm tú nữ trong
cung đều đã về nhà, cuối cùng cũng được thanh tịnh hơn rất nhiều. Lần
này tú nữ nhập cung tổng cộng có sáu người, chỉ hôn có bảy người, cũng
coi như là náo nhiệt."
Hoa Thường đang đắp trên người chăn gấm đỏ sậm dệt chỉ vàng, đẹp thì đẹp đó, chỉ là có chút nặng nề. Đặc biệt nàng đang bệnh, nên càng cảm thấy nặng nề hơn, rất không thoải mái. Hoa
Thường liền xốc chăn lên, đổi thành chăn tơ gấm mỏng nhẹ màu đỏ nhạt,
nàng cảm thấy thoải mái hơn rồi mới nói: "Lúc trước thần thiếp nghe Thái hậu nói rằng hy vọng có thể giữ lại hơn mười vị muội muội, sao Hoàng
thượng chỉ nhìn trúng có mấy người vậy?"
Hoàng đế giúp Hoa Thường gém lại góc chăn, nhẹ giọng trách cứ: "Bây giờ thời tiết lạnh lẽo, nàng lại đang mang bệnh, sao không chịu đắp chăn dày chứ?"
Hoa Thường nhẹ nhàng vỗ ngực nói: "Thần thiếp cảm thấy bức bối, thở không thông.
Huống chi trong phòng đốt nhiều lửa than, vô cùng ấm áp, chăn mỏng một
chút cũng không sao."
Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu: "Cứ cho là
nàng có lý đi. Các tú nữ trúng tuyển qua mùa xuân năm sau sẽ nhập cung,
trẫm đã cho hoãn thời gian lại, để tránh cửa ải cuối năm chướng khí mù
mịt. Nàng cũng đừng bận tâm về những chuyện này, tịnh dưỡng thân thể cho tốt, biết không? Chuyện tứ hôn cho đường đệ của nàng, trẫm cũng đã chọn rất kỹ, Thường nhi có muốn biết là nữ nhi nhà ai không?"
Hoa
Thường nâng mi mắt lên, chờ mong nhìn Hoàng đế, ôn nhu nói: "Hoàng
thượng, người đừng làm thiếp tò mò nữa, nói cho thiếp nghe đi."
Cuối cùng trên gương mặt Hoàng đế cũng có chút ý cười, nhẹ giọng nói: "Trẫm
vì đường đệ nàng chọn ra một vị thục nữ. Phụ thân nàng ấy là Tòng Ngũ
phẩm Hàn Lâm viện Thị độc [3]. Tổ phụ nàng ấy là Chính Tam phẩm Thái
Thường Tự khanh, dòng dõi thư hương chính thống. Hẳn nàng đã nghe nói,
nguyên quán gia đình bọn họ ở Phòng Lăng, chính là gia tộc Chu thị ở
quận Phòng Lăng, vô cùng quyền quý thanh cao. Tuy hiện giờ gia tộc họ có chút suy tàn, nhưng cũng có điểm tốt, nhân khẩu trong nhà đơn giản,
không phức tạp."
[3] Thị độc (侍讀): Một chức quan trong Hàn Lâm viện, phụ trách đọc sách cho vua nghe.
Ý cười trên khóe miệng Hoa Thường chân thành hơn, nàng ngẩng đầu nhìn
Hoàng đế, vui vẻ nói: "Thần thiếp ở trong khuê phòng, chưa nghe đến
thanh danh vị giai nhân này. Có điều nghe Hoàng thượng khen ngợi như
thế, hẳn không phải là nhân vật tầm thường. Thần thiếp cũng tin tưởng
vào sự giáo dưỡng của nàng ấy, nhất định sẽ không tệ."
Hoàng đế
sờ đầu Hoa Thường nói: "Hiện tại chỉ còn một dòng chính này là gia đình
bọn họ ở kinh thành, đều là người xuất sắc. Vị Chu cô nương này là đích
trưởng nữ trong nhà, bên dưới có bốn đệ đệ, thế hệ nối dõi đông đảo.
Trẫm cũng cảm thấy mệnh của nàng ấy vượng nam nhân, là một lựa chọn
tốt."
Hoa Thường cười khổ một cái, mê tín phong kiến thật đáng
sợ, nhưng cũng là một dấu hiệu tốt, không phải sao? Cho nên nàng vẫn rất hài lòng.Sáng sớm ngày hôm sau, Vị Ương cung.
Hoàng hậu vận áo màu xanh ngọc bích in chìm hoa văn lá trúc vàng thẫm, phía
dưới là váy dài bằng lông hồ ly tuyết trắng, có thêu họa tiết hoa văn
hình tròn bằng chỉ vàng. Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, nhìn các
phi tần thỉnh an bên dưới, khẽ nhếch khóe miệng, mỉm cười ung dung rộng
lượng.
"Hôm nay các vị muội muội tới sớm thật. Hiện giờ thời tiết lạnh lẽo, cần phải chú ý đến sức khỏe, bảo trọng thân thể cho tốt. Hiền phi bị bệnh đã nhiều ngày, đừng đi theo vết xe đổ đó." Ngữ khí Hoàng
hậu ôn hòa, mang theo sự quan tâm, vừa ấm áp vừa hiền thục.
Chúng phi tần bên dưới liền đứng dậy hành lễ: "Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm."
Sau khi ngồi xuống, Thấm Thục phi sửa lại vài sợi tóc mai hai bên thái
dương, mở miệng nói: "Việc ba năm tuyển tú một lần đã kết thúc, nghe nói Hoàng thượng khâm điểm sáu vị muội muội vào cung. Hoàng hậu nương nương tiết lộ cho chúng thần thiếp nghe thử một chút để còn biết ai là ai,
đừng để đến lúc đó gặp mặt lại xa lạ, khiến cho người khác chê cười."
Thành Phi khẽ nhếch đôi môi đỏ tươi, nhìn Thục phi nói: "Thục phi tỷ tỷ nói
lời này có vẻ như là không biết gì rồi. Nghe nói hôm qua Hoàng thượng
ngủ lại Tiêu Phòng cung, chẳng lẽ tỷ tỷ thật sự không biết chút gì sao?"
Thấm Thục phi thấy Thành Phi phá đám, thu liễm ý cười, lạnh lùng nói: "Lời
này của Thành Phi muội muội sai rồi, Hoàng thượng ngủ lại Tiêu Phòng
cung là đàm đạo tâm sự với bổn cung, những chuyện tầm thường kia sao
xứng được nhắc đến. Lại nói, đã nhiều ngày Hoàng thượng chưa đặt chân
đến Ngọc Hoa cung, chỉ sợ Thành Phi muội muội ở trong thâm cung tịch
mịch nên hồ ngôn loạn ngữ rồi!"
Quan hệ giữa Thành Phi và Thấm
Thục phi luôn không hòa hợp, chẳng qua ngày thường hai người không ai
lên tiếng. Bây giờ Thấm Thục phi chỉ sinh được hai nữ nhi nên tâm tình
nôn nóng. Mà Thành Phi gần đây lại liên tiếp cao giọng khiêu khích, cũng không biết là vì lí do gì. Cho nên, hai người thường xuyên đối đầu,
cũng không có gì kỳ lạ.
Sắc mặt Thành Phi không tốt, nói chuyện
cũng không khách khí chút nào: "Đúng là đã nhiều ngày Hoàng thượng chưa
đến Ngọc Hoa cung, nhưng bổn cung là lão nhân trong cung, đâu còn cái
tâm tư tranh phong cật thố [4], tranh sủng mưa móc. Chỉ hy vọng Nhị
Hoàng tử vô dụng kia của ta có thể nỗ lực hơn một chút, vì mẫu phi của
hắn mà giành được vẻ vang."
[4] Tranh phong cật thố (爭風吃醋): tranh giành, ghen ghét lẫn nhau.
Sắc mặt Thấm Thục phi tái xanh, Thành Phi đang công khai cười nhạo nàng không có nhi tử đây mà!
Ôn Quý tần thấy Thục phi tức giận, đành mở miệng nói: "Thục phi tỷ tỷ đã
có hai nữ nhi, đều nói nữ nhi vừa là tri kỷ vừa dễ chiêu dụ đệ đệ. Nói
không chừng ít ngày nữa lại được nghe tin vui của tỷ tỷ, nếu thật sự
sinh được nhi tử thì chính là nam nữ song toàn, quả thật là may mắn."
Thục phi nghe Ôn Quý tần nói xong, tâm tình vui vẻ hơn nhiều, trên mặt cũng
mang theo ý cười, hơi hất cằm lên nhìn Thành Phi, lạnh lùng nở nụ cười,
đắc ý cái gì? Nhị Hoàng tử là do ngươi sinh sao?
Người khác không biết, người khác không dám nói, chẳng lẽ bổn cung còn không biết? Bổn
cung không dám nói à? Chẳng qua cũng chỉ là một con gà mái không đẻ
trứng được, đắc ý cái gì?
Ánh mắt Thành Phi lạnh xuống. Tục ngữ
nói rất đúng, đánh người không vả mặt, nhưng có một số chỗ là long chi
nghịch lân [5], chỉ cần đụng đến, đó chính là tử địch, không giết chết
thì không dừng lại.
[5] Long chi nghịch lân (龍之逆鱗): Chạm vảy rồng, ý nói chỗ nhạy cảm, điểm yếu.
Có điều, suy cho cùng Thành Phi vẫn là người có tâm tư thâm trầm, giỏi
nhất là nén giận. Hậu cung này còn ai có thể sánh được với nàng? Nàng
không thèm tranh hơn thua với Thấm Thục phi nữa, quay qua cười nói với
Hoàng hậu: "Thần thiếp và Thục phi tỷ tỷ cãi nhau, để cho Hoàng hậu
nương nương chê cười rồi, vậy mà người cũng không nói câu nào."
Hoàng hậu thấy Thành Phi đột nhiên nói chuyện với mình, hơi sửng sốt một
chút, sau đó ôn hòa nói: "Tình cảm tỷ muội của hai người luôn tốt, nói
là cãi nhau, không bằng nói là đang trêu ghẹo, nào có nghiêm trọng như
vậy."
Sắc mặt Thành Phi lại vẫn như thường, cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói thế nào thì chính là thế đó."
Hoàng hậu cảm thấy Thành Phi hôm nay có chút kỳ quái, không muốn nhiều lời
với nàng ta nữa, liền đổi đề tài, nói đến vấn đề mà mọi người đang rất
quan tâm: "Hoàng thượng khâm điểm sáu vị tú nữ vào cung. Hôm nay bổn
cung nói chuyện với các ngươi, để các ngươi có sự chuẩn bị trước trong
lòng, tương lai người mới nhập cung thì đối xử với nhau cho tốt."
Vừa nghe lời này, lỗ tai của chúng cung phi đều dựng đứng cả lên, không ai chú ý đến ân oán giữa Thành Phi và Thấm Thục phi nữa.
Nụ cười trên khóe môi Hoàng hậu có chút mơ hồ, có vài phần thỏa mãn, cũng
có vài phần chua xót nói không nên lời, nhưng thanh âm vẫn ôn nhu rộng
lượng như cũ: "Phân vị cao nhất là Ngô thị, tứ nữ (con gái thứ tư) của
Tòng Tam phẩm Quang Lộc Tự khanh. Nói tới gia thế của nàng ta, hẳn mọi
người cũng không xa lạ gì, chính là chất nữ của mẫu hậu, được phong
Chính Tam phẩm Quý tần, ban cho phong hào Khánh."
Thấm Thục phi
nhíu mày thật sâu, tin tức này nàng đã sớm nghe qua, nhưng bây giờ nghe
lại lần thứ hai, tâm tình nàng vẫn rất khó chịu. Ngô thị là chất nữ của
Thái hậu, huyết mạch tương liên, vừa vào cung đã được phong Quý tần, sau này chắc chắn sẽ được Thái hậu chống lưng. Như vậy Thấm Thục phi lâu
nay vẫn luôn được Thái hậu yêu mến cảm thấy có nguy cơ bị đe dọa vô
cùng.
Các cung phi khác đều cả kinh sợ hãi, không ngờ chất nữ của Thái hậu vậy mà lại vào cung, bọn họ nhíu mày thật sâu thấp giọng nghị
luận.
Hoàng hậu không quan tâm đến sự hoảng loạn của các phi tần
bên dưới, tiếp tục nói: "Tiếp đến là Nghiêm thị, đích trưởng nữ của Lễ
bộ Lang trung. Vị này cũng là xuất thân danh môn, phong làm Tòng Tam
phẩm Tần, tạm thời không có phong hào."
Nghe thấy tên Nghiêm thị, Thành Phi khẽ ngước mắt lên, sóng mắt lay động.
Hoàng hậu tiếp tục nói: "Còn lại bốn người đều xuất thân bình thường. Dương
thị - thứ nữ của Tòng Ngũ phẩm Phó sứ Sử ti Tuyên phủ, được phong Chính
Ngũ phẩm Quý nhân. Vương thị - tam nữ của Chính Lục phẩm Quốc Tử Giám Ti nghiệp (quản lý Quốc Tử Giám), phong làm Tòng Ngũ phẩm Mỹ nhân. Diêu
thị - thứ nữ của Tòng Lục phẩm Nội phủ Thự chính (phụ trách quản lý công việc trong cung), phong làm Chính Lục phẩm Quý cơ. Thứ nữ nhà Chính
Thất phẩm Tri huyện Sơn Nam được phong làm Chính Thất phẩm Lương viện."
"Các tú nữ trúng tuyển tạm quyết định vào đầu xuân năm sau sẽ nhập cung.
Thời gian còn dài, bổn cung chỉ mong các muội muội sẽ chung sống hòa
thuận, tương trợ lẫn nhau, rộng lượng thân thiết, lục cung có thể hòa
hợp vui vẻ, cùng phân ưu với bổn cung, vì Hoàng thượng mà khai chi tán
diệp."
"Thần thiếp cẩn tuân sự dạy bảo của Hoàng hậu nương nương."