Khi Hoa Thường nghe tuyên đến Vị Ương Cung, Thấm Thục phi và Thành Phi đều đã tới nơi.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường." Hoa
Thường nhún người hành lễ, sau đó hơi nghiêng người, hành nửa lễ: "Thục
phi tỷ tỷ, Thành Phi tỷ tỷ vạn an."
Thành Phi đứng dậy trả toàn lễ: "Muội muội vạn an, ta còn chưa chúc mừng muội được tấn phong đây."
Hoa Thường ngồi xuống, mỉm cười ôn nhu thẹn thùng, khẽ nói: "Là muội đã tới chậm, Tứ Hoàng tử hơi khóc quấy, muội muội lo lắng, chờ Thái y chẩn
bệnh xong mới chạy tới, làm phiền mọi người phải đợi lâu, muội muội xin
nhận lỗi trước các vị tỷ tỷ."
Hoàng hậu cười nói: "Tỷ muội chúng
ta cũng đâu phải người ngoài. Thân thể Tứ Hoàng tử sao rồi? Bổn cung
nhìn muội hình như gầy đi, sức khỏe của muội vốn không tốt, đừng vất vả
quá mức."
Hoa Thường ôn nhu trả lời: "Nuôi con mới biết ân phụ
mẫu, có Tứ Hoàng tử, thần thiếp mệt nhọc hơn một chút cũng cam tâm tình
nguyện. Sức khỏe Tứ Hoàng tử vẫn tốt, đã nhiều ngày chưa phát bệnh. Hôm
nay nó khóc nháo có thể là do trong điện thay đổi hương liệu, mũi trẻ
nhỏ quả thật rất nhạy cảm, chắc là không quen."
Thục phi và Hoa
Thường có quan hệ gần gũi, nói chuyện cũng rất tùy ý, nhẹ nhàng cười
nói: "Ta nhớ rõ trước nay muội không thích những loại hương phấn này, Tứ Hoàng tử học theo muội rồi."
Hoa Thường mỉm cười: "Hiện giờ vào
thu, muỗi rất nhiều, đương nhiên không thể dùng loại hương liệu mùa hè,
nên hương rất nặng. Nội phủ dâng lên băng phiến mới tốt nhất, hôm nay
muội thử một chút, kết quả là Tứ Hoàng tử không vui."
Hiện tại
Thành Phi không có gì phiền lòng, cười hào sảng nói: "Tương lai Tứ Hoàng tử nhất định là một đứa bé nghịch ngợm. Khi còn nhỏ Nhị Hoàng tử cũng
không chịu được mùi hương, hơi động vào một chút thì đã khóc ầm ĩ. Lúc
giao mùa là thời điểm khó khăn nhất, chuyện thay đổi hương liệu, chưa
bàn đến việc mình có thích ứng hay không thì đứa nhỏ đã nháo cả lên
rồi."
Thục phi ở một bên cười nói: "Hai vị Công chúa trong cung ta cũng còn tốt, không nghịch ngợm như thế."
Hoàng hậu cũng đồng tình nói: "Tam Hoàng tử của ta cũng rất ngoan ngoãn.
Trong cung ta cũng đã lâu không đổi qua hương liệu, vẫn luôn dùng Long
Tiên Hương, cống phẩm mà Hoàng thượng ban thưởng khi ta sinh nó."
Thành Phi nhìn Hoa Thường cười nói: "Nhắc tới Long Tiên Hương, trong cung Hiền phi muội muội lại đầy phòng."
Hoa Thường cúi đầu cười: "Thái y nói Long Tiên Hương rất hữu ích đối với
việc trị liệu chứng hen suyễn khó thở, cũng cực kỳ có hiệu quả với chứng đau ngực và đau bụng. Hàng năm Hoàng thượng cũng sử dụng một ít loại
hương này trong điện của mình. Bây giờ ở Thượng Dương cung, thân thể ta
vốn không tốt, Tứ Hoàng tử lại ốm yếu bẩm sinh, Hoàng thượng thương tiếc nên thưởng rất nhiều."
Hoàng hậu xua xua tay, nói: "Thôi không
trò chuyện giết thời gian nữa. Hôm nay bổn cung triệu các muội đến, thật ra là có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Mấy người Hoa Thường đứng dậy nhẹ nhàng hành lễ: "Vâng."
Hoàng hậu ra hiệu cho Thúy Lâu tiến lên, Thúy Lâu liền bưng một cái khay màu đỏ thắm bước nhanh tới.
"Mọi người đều biết, ba ngày sau, là ngày tuyển tú ba năm một lần, đến lúc
đó trong cung sẽ rất nhiều náo nhiệt. Năm nay trong danh sách tuyển tú,
số lượng tú nữ lên đến một ngàn ba trăm hai mươi tám người, bổn cung đã
xin chỉ thị của Hoàng thượng và Thái hậu, để ba vị muội muội hiệp trợ
bổn cung xử lý việc tuyển tú. Trong khay này là danh sách tuyển tú cụ
thể, các vị muội muội có thể xem sơ qua một vòng." Hoàng hậu chỉ vào
Thúy Lâu thấp giọng nói.
Thúy Lâu đi đến trước mặt Thục phi, trên khay là ba quyển danh sách thật dày. Thục phi, Thành Phi và Hoa Thường
mỗi người cầm lấy một quyển trong đó rồi mở ra.
Hoàng hậu tiếp
tục nói: "Trình tự danh sách tú nữ dựa theo phẩm cấp của phụ thân và tổ
phụ của họ mà sắp xếp. Đương nhiên, phẩm cấp không thể đại biểu cho tất
cả, các vị muội muội chú ý kĩ một chút."
Thục phi nhìn những hàng chữ chi chít có chút đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Thần thiếp không có kiên nhẫn xem những thứ này, hoa hết cả mắt, cũng không nhìn ra cái gì."
Hoàng hậu ung dung cười: "Đúng là phiền toái thật, nhưng năm nay chúng ta có
bốn người xử lý công việc tuyển tú, xem ra đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thật ra sơ tuyển sẽ loại khoảng một nửa số lượng tú nữ, phục tuyển lại
loại thêm một phần nữa, những người có thể đi đến trước mặt chúng ta
cũng sẽ không nhiều. Đến lúc đó, Nội phủ sẽ trình lên danh sách mới, khi đó còn lại rất ít người, nhìn cũng rõ ràng hơn."
Hoa Thường cúi
đầu ôn nhu nói: "Thần thiếp chưa từng có kinh nghiệm tham gia cung vụ.
Bây giờ lại là đại sự tuyển tú quy mô như vậy, nếu phạm sai lầm, vậy
thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ."
Hoàng hậu cười khoan
dung: "Chuyện gì mà không có lần đầu tiên, huống chi tuyển tú không thể
so với những cái khác. Chính bởi vì quan trọng, cho nên quá trình nghiêm ngặt, phần cần hao tâm tổn trí thật ra cũng không nhiều lắm."
Hoa Thường ngồi gật gật đầu: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ điểm."
Hoàng hậu vô cùng hài lòng với thái độ của Hoa Thường, sau đó quay đầu nói
với Thục phi: "Hiền phi và Thành Phi đều là người ổn trọng, bổn cung
không cần phải lo lắng nhiều. Thục phi muội là người thoải mái không
kiềm chế được cảm xúc, không được để đầu óc nóng nảy, hành xử theo ý của mình, bổn cung nhất định phải dặn dò muội vài câu."
Thục phi
nghe lời này xong, tất nhiên không hài lòng lắm, nhưng lại không tìm ra
được lý do gì để phản bác Hoàng hậu, nên cũng chỉ có thể cười ôn nhu đáp ứng.
Hoàng hậu tiếp tục hoà nhã nói: "Sơ tuyển là kiểm nghiệm
dung mạo, thân thể của nhóm tú nữ có khuyết tật hay không, cũng không ở
trong phạm vi chúng ta quản. Sau sơ tuyển, những nữ tử được lưu lại cơ
bản đều là tiểu thư quan lại từ Chính Tứ phẩm trở lên, hoặc là những
tiểu gia bích ngọc [1] có mỹ mạo và phẩm hạnh xuất chúng, thế gia vọng
tộc cũng đều ở trong đó, có một số người tuyệt đối không thể loại ra."
Thành Phi cười: "Thần thiếp cũng nghe nói, lần tuyển tú này, nhà mẹ đẻ Thái
hậu - vọng tộc Ngô thị, và nhà mẹ đẻ Thục phi - vọng tộc Hà thị đều có
nữ tử trực hệ tham gia, người có quan hệ thân thích có thể triệu kiến
riêng vào cung của mình nhắc nhở một chút, hẳn là có phần lợi thế hơn."
Sắc mặt Thục phi tốt lên, cười nói: "Hà thị thật sự là có mấy người trong
đợt tuyển tú này, có quan hệ huyết thống gần nhất chính là đường muội
của ta, nhân phẩm xuất chúng, các vị tỷ muội nhớ thủ hạ lưu tình đấy."
Hoa Thường cười khen: "Muội muội của Thục phi tỷ tỷ, chúng ta cần phải xem
xét thật kỹ, nơi địa linh nhân kiệt [2] nào mới có thể dưỡng ra được mỹ
nhân như thế đây?"
[2] Địa linh nhân kiệt: đất thiêng sinh người tài, kiệt xuất.
Tâm tình Thục phi thoải mái, xua xua tay: "Lúc ta xuất giá, muội muội ta
còn rất nhỏ, bây giờ không biết đã trổ mã thành bộ dáng gì nữa?"
Hoàng hậu nhìn Hoa Thường nói: "Lần tuyển tú này, nữ tử xuất thân thế gia
cũng không ít, chẳng qua không có trực hệ, các vị tỷ muội nên nhớ kỹ. Nữ tử thế gia phục tuyển đều cho qua, lưu lại chờ điện tuyển, hoặc chỉ
hôn, hoặc là ban hoa."
Thục phi cười nói: "Đúng là như thế, nhìn phẩm cách của Hoa muội muội thì sẽ biết ngay."
Một hồi khen tặng nhau, tốn hết nửa ngày, bốn người mới tan.
Mà kỳ tuyển tú tháng ba cũng sắp tới.
---
Ba ngày sau, ngày tuyển tú.
Số lượng tú nữ sơ tuyển rất đông, yêu cầu phải mặc phục sức theo quy định, cung trang màu lam nhạt đơn giản không có gì đặc sắc, trên đầu không
cho phép cài trang sức có châu ngọc. Một đám nữ hài giống nhau từ Đông
Hoa môn nối đuôi nhau mà vào, thận trọng từ lời nói cho đến cử chỉ. Một
ngàn người cúi đầu đi đường tựa hồ không hề phát ra tiếng động, chỉ có
tiếng quần áo nhẹ nhàng ma sát.
Cho dù là mặc quần áo giống nhau
nhưng nếu xuất thân dòng dõi, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn
ra. Trình tự khi xếp hàng, biểu tình tư thái đều có thể dễ dàng nhận
thấy rõ sự khác biệt.
Toàn bộ hậu cung như là một cỗ máy móc tinh vi bắt đầu chuyển động, không hề có chút rối loạn.
---
Thượng Dương cung.
Gần đây Hoàng đế thường xuyên đến nơi này, cho dù là trong ngày đại sự
tuyển tú, Hoàng đế vẫn theo lệ cũ, cứ trước giờ ngọ thiện sẽ bước vào
cửa Thượng Dương cung.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng
thượng cát tường." Hoa Thường vẫn luôn mang theo ý cười ôn nhuận, nhẹ
nhàng nhún người hành lễ.
Hoàng đế khẽ cười không nói, lôi kéo tay Hoa Thường đi vào trong điện.
"Sao tay lại lạnh như thế? Nhìn nàng mặc cũng không ít, nhưng sao không ấm
nổi vậy?" Hoàng đế nắm tay Hoa Thường, bàn tay dày rộng bao trọn lấy bàn tay Hoa Thường, mang theo nhiệt độ ấm áp.
Hoa Thường ngượng
ngùng cười nhạt: "Thân thể thần thiếp có chút hư nhược, nên tay chân
lạnh cũng là điều bình thường, không cần phải lo ngại."
Hoàng đế
lắc đầu: "Nàng vẫn luôn không chú ý đến thân thể của mình như vậy, không phải lúc nào Thái y cũng ở Thượng Dương cung chờ lệnh sao? Nàng phải
nghe lời Thái y căn dặn, điều dưỡng cho tốt."
Hoa Thường cúi đầu
cười: "Hôm nay chính là ngày tuyển tú, vậy mà Hoàng thượng lại có tâm
tình tới Thượng Dương cung quan tâm thần thiếp. Chẳng lẽ nhóm tú nữ này
diện mạo xấu như Vô Diệm, khiến Hoàng thượng không có hứng thú sao?"
Hoàng đế cười haha: "Thường nhi nói rất đúng, so với Thường nhi, nữ tử khác nào dám tự nhận xinh đẹp như hoa."
Hoa Thường buồn bực nói: "Hoàng thượng luôn lấy thần thiếp ra để trêu đùa."
Hoàng đế nhìn biểu tình xấu hổ của Hoa Thường, rất là vui vẻ, lên tiếng dỗ
dành: "Được được, Thường nhi đừng tức giận. Không phải trẫm đang khen
nàng sao, trong lòng trẫm, Thường nhi là đẹp nhất."
Sóng mắt Hoa
Thường lưu chuyển, gò má ửng đỏ, mím môi khẽ nói: "Dung mạo đẹp cũng có
một ngày già đi, hồng nhan dễ trôi qua, quân ân khó giữ lại. Hoàng
thượng khen dung mạo thần thiếp thì có chỗ nào đáng để vui đâu chứ?"
Hoàng đế vươn tay ôm lấy bả vai gầy yếu của Hoa Thường, vùi Hoa Thường vào
trong ngực, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt: "Có những nữ nhân, sự mỹ lệ không phải thể hiện ở vẻ bên ngoài, mà là trong nội tâm. Vẻ đẹp
bên ngoài sẽ dần dần phai tàn theo thời gian, còn vẻ đẹp nội tâm sẽ lắng đọng lại, càng thêm trong sáng thuần túy, như là ngọc thạch đã được mài giũa, khiến người ta vĩnh viễn động tâm với sự ôn nhuận đẹp đẽ và phẩm
cách giá trị của nó."
Hai tay Hoàng đế đỡ bả vai Hoa Thường, nhìn nàng nói: "Người cũng như ngọc, Thường nhi yêu ngọc, cũng không phải là không có lý do. Trẫm muốn treo mỹ ngọc tốt nhất thế gian lên người
Thường nhi."
(Editor: đây là đẳng cấp thả thính của người cổ đại).
Hoa Thường có thể cảm giác được ngữ khí nghiêm túc và ánh mắt chân thành
tha thiết của Hoàng đế. Có lẽ, người nam nhân này không phải không hiểu
yêu là gì, mà là không hiểu yêu như thế nào.
Cho dù ra sao, một khắc này, nàng tin tưởng người nam nhân này yêu nàng.
Cho dù loại yêu ở thời đại này nhận quá nhiều trói buộc và điều kiện, nhưng nàng sẽ quý trọng.
Khóe mắt Hoa Thường ửng đỏ, quay đầu đi, nâng tay áo to rộng che mặt lại,
thanh âm rầu rĩ: "Hoàng thượng biết tính của thần thiếp, còn cố tình nói như vậy làm thần thiếp khóc."
Hoàng đế quay đầu nhìn Hoa Thường, thở dài: "Có đôi khi trẫm cảm thấy nàng rất gần, có đôi lại cảm thấy
nàng rất xa. Trẫm muốn nói tâm tình của mình cho nàng nghe, như vậy
chúng ta có thể gần nhau thêm một chút, mà không cần phải phỏng đoán lẫn nhau."
Hoa Thường nhẹ nhàng nói: "Thần thiếp thường xuyên phỏng
đoán ý nghĩ của Hoàng thượng, bởi vì thần thiếp là thê thiếp của người.
Mỗi ngày mỗi năm, ngoại trừ Hoàng thượng ra, thì thần thiếp cũng không
còn điều gì khác. Nhưng Hoàng thượng là người có cả tứ hải, cần gì phải
phỏng đoán ý nghĩ của thần thiếp?"
Hoàng đế chăm chú nhìn Hoa
Thường: "Mỹ nhân như bức tranh cuộn tròn, từ từ mở ra. Trẫm muốn lập tức kéo quyển trục đến cuối cùng, rồi lại sợ tranh bị tổn thương, đành phải kiên nhẫn chờ đợi, tâm thần say mê."
[1] Tiểu gia bích ngọc: là một thành ngữ Trung Quốc để chỉ những nữ tử trẻ đẹp của các hộ gia đình bình thường.
Bích Ngọc là nhân vật chính trong thành ngữ trên, Bích Ngọc là thiếp của Nhữ Nam vương Tư Mã Nghĩa triều Tấn. Tư Mã Nghĩa mời Tôn Xước làm hai thủ
thơ, nên có "Bích Ngọc ca". Bích Ngọc họ Lưu, nàng không phải rất xinh
đẹp, nhưng từ sự ủng ái của Nhữ Nam vương đối với nàng, suy đoán hình
dáng của nàng hẳn rất đáng xem, lại rất có ý nhị, hơn nữa ca hát vô cùng tốt. Gia cảnh Bích Ngọc không cao, nên tự xưng "Tiểu gia nữ".