Thái hậu vui vẻ nhìn hai Hoàng tử nằm trong nôi, nếp nhăn nơi khoé mắt tựa
hồ sâu thêm, mang theo tâm tình vui sướng: "Hoàng đế mau đến nhìn hai
đứa bé này đi, lớn lên giống nhau như đúc, mặt mày y chang Hoàng đế lúc
nhỏ."
Hoàng đế đứng dậy lại gần nôi, nhìn đứa trẻ đang phun bong
bóng, khẽ cười nói: "Đứa bé còn nhỏ như vậy, sao có thể nhìn ra được
gì." Tuy ngoài miệng Hoàng đế phản bác nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, hài
tử lớn lên giống mình là một chuyện thật vui mừng.
Hoàng hậu
không nói gì, chỉ ở một bên ung dung mỉm cười, thấp giọng khen: "Thoạt
nhìn Tứ Hoàng tử với Ngũ Hoàng tử đều là hài tử ngoan ngoãn, cũng không
khóc nháo, sau này nhất định sẽ là hiếu tử."
Thái hậu cười gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Hoàng đế nhìn đứa bé một lát rồi nói với nhũ mẫu: "Được rồi, ôm Hoàng tử xuống đi, cẩn thận một chút."
Nhũ mẫu cung kính hành lễ: "Vâng." Sau đó cẩn thận khom người bế Hoàng tử lui bước rời đi.
Thái hậu lôi kéo tay Hoàng đế ngồi ở một bên, nghiêm túc nói: "Tô Cơ đi rồi, ai gia thấy Hoàng thượng cũng không vui vẻ, đừng quá buồn để ảnh hưởng
đến thân thể. Hai đứa nhỏ này cũng phải an bài thật tốt, Tô Cơ đã mất ba ngày rồi, hãy tính ngày sớm hạ táng đi."
Hoàng hậu cũng mở miệng nói: "Đúng là nên hạ táng Tô Cơ rồi. Mà thật ra nàng ấy cũng có chỗ
tốt, liều chết sinh hạ hai đứa nhỏ, có công với Hoàng thất. Không bằng
truy phong cho nàng đi, cũng coi như là ân điển."
Thái hậu gật đầu: "Lời này của Hoàng hậu có lý."
Hoàng đế không nhìn Hoàng hậu, trực tiếp gật đầu với Thái hậu: "Vậy phong làm Chính Lục phẩm Quý cơ đi, lấy lễ chế của Tòng Ngũ phẩm Mỹ nhân mà hạ
táng."
Hoàng hậu hành lễ: "Vâng." Sau đó nâng mắt thấp giọng nói: "Nếu Hoàng thượng niệm tình Tô Cơ, không bằng trực tiếp truy phong làm
Mỹ nhân thì cũng dễ nghe hơn."
Sắc mặt Hoàng đế không thay đổi, mở miệng nói: "Không cần."
Hoàng hậu nghe ra sự lãnh đạm trong lời nói của Hoàng đế, nàng đáp lại rồi cúi đầu không nói gì nữa.
Thái hậu cũng không để ý, chỉ mở miệng hỏi: "Hoàng thượng định tính thế nào với Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử?"
Hoàng đế cúi đầu nói: "Nhi tử cũng chưa nghĩ ra, hiện giờ phi tần hậu cung
không nhiều, phân vị cao có thể nuôi hài tử thì cũng chỉ có mấy người.
Trẫm nghĩ nên tách hai đứa bé song sinh này ra để nuôi dưỡng, tính tình
khác nhau, sau này cũng không giống nhau đến mức khiến cho người khác
không thể phân biệt được."
Thái hậu gật đầu: "Trong lòng Hoàng
thượng đã chọn được người rồi sao? Ai gia thấy Thục phi không tồi. Thục
phi cũng hầu hạ Hoàng thượng mười mấy năm rồi, hiện giờ mới chỉ có một
Công chúa, chung quy dưới gối còn đơn bạc."
Hoàng đế bất đắc dĩ
cười nói: "Nhi tử cũng có ý này, chỉ là Thục phi không vui lắm, mẫu hậu
biết rồi đó, tính nàng vốn quật cường."
Thái hậu thở dài sau đó
nói: "Chỗ Thục phi cứ để ai gia nói, nhất định nó sẽ đáp ứng, chỉ cần
Hoàng đế người đồng ý thì việc này cũng xong."
Hoàng đế nghĩ đáp: "Vậy theo ý của mẫu hậu đi. Tiểu Tứ đưa tới Thục phi, Tiểu Ngũ làm sao
bây giờ? Nếu thân phận mẫu phi không cao, chỉ sợ tình cảm huynh đệ không tốt."
Thái hậu dứt khoát giải quyết nói: "Không bằng đưa cho Ôn
Tần đi, một là gần với Thục phi, hai người cũng có thể cùng nhau chăm
sóc hai đứa trẻ song sinh này. Hơn nữa xuất thân gia thế của Ôn tần cũng sẽ không bôi nhọ tiểu Ngũ."
Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn đồng ý với Thái hậu: "Vậy tất cả đều do mẫu hậu an bài."
Hoàng hậu khẽ nắm tay chặt thành quyền trong tay áo. Chuyện nuôi Hoàng tử,
Hoàng hậu nàng đây đến một câu cũng không nói được, cũng không được ân
điển gì, nhưng dù trong lòng cảm thấy phẫn nộ và uất ức thì cũng chỉ có
thể cúi đầu thật sâu mà thôi.
Đế Hậu ở lại Từ Ninh cung dùng ngọ thiện, rồi sau đó cùng rời đi.
Hoàng hậu chậm rãi đi bên cạnh Hoàng đế qua Ngự Hoa viên, một đám cung nhân
phía sau đi cách xa một chút, giống như để cho Đế Hậu có lời muốn nói
với nhau.
Chỉ có Trần Hỉ đi sát theo sau, khom lưng cúi đầu, làm như không tồn tại.
Trong lòng Hoàng hậu có chút bất an, nhìn Hoàng đế không có biểu hiện gì,
đành phải mở miệng nói: "Mùa thu tới rồi, Ngự Hoa viên cũng điêu tàn đi
nhiều, cảnh trí không bằng lúc trước."
Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Xuân hạ thu đông, khi bốn mùa luân phiên thì thời gian sẽ biến đổi, con người cũng như vậy."
Hoàng hậu cảm thấy lời nói của Hoàng đế có ẩn ý, nhưng nàng vẫn cười dịu dàng hoà nhã: "Kiến thức thần thiếp nông cạn, chỉ thích mùa xuân sinh sôi
nảy nở, sắc màu muôn hồng ngàn tía. Hiện giờ nhìn thấy cảnh tượng hiu
quạnh nên có vài phần cảm khái thôi."
Hoàng đế chậm rãi mở miệng: "Trẫm đã hạ chỉ tra rõ việc Tô Cơ sinh non, nàng cũng thật tỉ mỉ, làm
chủ lục cung mà lại dám làm ra chuyện như vậy. Bất luận thế nào nàng
cũng không thể thoái thác tội của mình, hãy vì Tô Cơ mà sao chép một
quyển kinh Phật đi."
Sắc mặt Hoàng hậu biến đổi, siết chặt khăn
tay, lên tiếng nói: "Thái hậu cũng đã điều tra việc Tô Cơ sinh non,
Hoàng thượng nghi ngờ cũng đúng. Xảy ra chuyện như vậy là do thần thiếp
quản lý không tốt, Hoàng thượng muốn xử phạt thế nào, thần thiếp cũng
cam tâm tình nguyện. Nhưng mà thần thiếp là Hoàng hậu, nào có đạo lý vì
một phi tần phân vị thấp mà thiếp phải sao chép kinh Phật chứ. Thứ cho
thần thiếp không thể đáp ứng được."
Hoàng đế dừng chân một chút, sau đó trầm giọng nói: "Không muốn sao chép thì thôi vậy."
Hoàng hậu không biết Hoàng đế tức giận hay thoả hiệp, nàng hơi nhíu mày sau
đó khẽ nói: "Mọi việc trong hậu cung lấy thần thiếp và mẫu hậu làm đầu.
Về việc của Tô Cơ, mẫu hậu đã hạ lệnh tra rõ, hà tất Hoàng thượng phải
lo lắng, chỉ sợ mẫu hậu thấy lại không tốt lắm."
Hoàng đế bước nhanh hơn, nhàn nhạt nói: "Trẫm đã tra rõ, không phải không biết người ở phía sau sai sử là ai."
Sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, cúi đầu thật thấp, bước chân dường như không theo kịp Hoàng đế.
Ngữ khí của Hoàng đế vẫn bình đạm như cũ: "Trẫm không nghĩ sẽ buông tha cho bất kì ai tham dự chuyện ti tiện này, những kẻ ti tiện đó có tư cách gì mưu hại phi tần và Hoàng tự của trẫm? Trẫm sẽ tịch biên diệt tộc cảnh
cáo, mới có thể khiến hậu cung an ổn được, làm một hành động xao sơn
chấn hổ [1]."
[1] Xao sơn chấn hổ (敲山震虎): Gõ núi dọa hổ. Công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ.
Dứt lời Hoàng đế liền ngồi lên long liễn, phất tay ra lệnh khởi kiệu rời đi.
Hoàng hậu đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn Hoàng đế mang theo lượng lớn cung nhân đi khỏi, trong lòng tràn đầy đau đớn tuyệt vọng.
Thuý Lâu nhìn sắc mặt Hoàng hậu không tốt, vội vàng tiến lên đỡ, khẽ nói:
"Nương nương? Nương nương người làm sao vậy, sao Hoàng thượng lại đi
rồi?"
Hoàng hậu bóp chặt tay Thuý Lâu, hộ giáp vàng đâm xuống làm hai người bị thương.
"Hoàng thượng đã biết... Không thể thế được, bổn cung làm chuyện tuyệt đối
không có sơ hở... Tại sao?... Tại sao?..." Hoàng hậu tự lẩm bẩm, vành
mắt phiếm hồng, đôi môi không chút huyết sắc.
Thuý Lâu nghe Hoàng hậu nói, sắc mặt cũng trắng bệch, hoảng sợ nói: "Nương nương... người đang nói cái gì..."
Hoa Thường đang ở Tiêu Phòng cung cùng Thục phi chơi đùa với tiểu Công
chúa. Tiểu Công chúa đã tròn một tuổi, đã lớn hơn nhiều, tuy thân thể
vẫn còn suy yếu nhưng so với lúc trước thì đã tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt Thục phi cũng vui vẻ hơn, cả người cũng nhẹ nhõm vài phần, cười
duyên nói: "Bổn cung nhìn tiểu Công chúa, cảm thấy thân thể và tinh thần đều thoải mái. Đứa nhỏ này không phải là đứa bé ngoan ngoãn, cả ngày
chỉ biết nghịch ngợm, nếu không thuận theo ý thì sẽ không ngừng khóc
nháo, làm ta rất đau lòng."
Hoa Thường cười nói: "Nghe nói trẻ
con khóc là chuyện tốt, có sức khóc thì chứng tỏ là có nguyên khí, tỷ tỷ nên vui vẻ mới phải."
Thục phi cười mỉm, huơ khăn nói: "Chỉ có
muội mới nói như vậy thôi. Cũng đến lúc tiểu Công chúa uống sữa rồi, nhũ mẫu mang Công chúa xuống đi."
Ba nhũ mẫu mặc cung trang màu xanh lục tiến lên ôm tiểu Công chúa đi, Thục phi nhìn theo.
Hoa Thường cười nói: "Tỷ tỷ cũng nên sửa lại lời nói đi, bây giờ tiểu Công
chúa đã có hai đệ đệ thì còn nhỏ chỗ nào nữa, phải gọi theo đúng hàng là Nhị Công chúa."
Thục phi rửa tay, lên tiếng nói: "Đúng vậy, chỉ là ta đã quen rồi, nhất thời chưa sửa được."
Thục phi kéo Hoa Thường cùng nhau ngồi lên nhuyễn tháp, oán giận nói: "Muội
chắc là cũng nghe lời đồn rồi, tương lai Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đều nuôi ở Tiêu Phòng cung. Bây giờ trong lòng ta cũng không biết có tư vị
gì nữa."
Hoa Thường biết nội tâm Thục phi rối rắm, vươn tay nắm tay Thục phi tỏ ra an ủi, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Thục phi cười khổ: "Ta biết đây là ân điển của Hoàng thượng. Sau này Tứ
Hoàng tử sẽ trở thành con ruột của ta, chỉ là trong lòng vẫn có chút
không cam lòng. Giống như giữa ta với Hoàng thượng, có nhiều thứ, không
thấy được cũng không sờ được, nhưng lại tạo thành bức tường ngăn cách."
Hoa Thường khẽ nói: "Hoàng thượng cũng vì muốn tốt cho tỷ tỷ, dưới gối có
Hoàng tử dù sao vẫn là chuyện tốt. Sức khỏe của Nhị Công chúa không tốt, nói một câu thật lòng thì chúng ta có thể sống được bao lâu nữa? Có thể chăm sóc Công chúa cả đời sao? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ ra đi,
nhưng có huynh đệ bên cạnh mới có thể giúp đỡ Công chúa cả đời."
Thục phi cười có chút chua xót: "Làm sao ta không biết đạo lý này, chỉ là
bất bình một chút mà thôi. Chuyện này cũng chỉ có thể nói với muội,
không thể nói với Ôn tần. Sau này Ngũ Hoàng tử sẽ nhớ đến công ơn của
nàng ấy, đây đúng là thời điểm nàng ấy vui vẻ. Tâm tư nàng ấy mẫn cảm,
nếu ta ở trước mặt nàng ấy nói mấy câu oán giận, thật không biết nàng ấy sẽ suy nghĩ gì nữa."
Hoa Thường cười nhạt: "Hiện giờ phi tần hậu cung đều hâm mộ Tiêu Phòng cung được sủng ái, vậy mà tỷ tỷ lại không vui chút nào."
Thục phi xem xét nhìn Hoa Thường một cái, cười nói: "Không phải là ta không
vui, chỉ là có cảm xúc không nói nên lời được, không biết là buồn hay
vui. Đúng rồi, mấy ngày nay Hoàng hậu đều cáo ốm không ra ngoài, rốt
cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?"
Hoa Thường lắc đầu: "Muội cũng
không biết, trước giờ Hoàng hậu vẫn khỏe mạnh, bây giờ bỗng nhiên đổ
bệnh không rõ nguyên nhân, muội không thân với Thái y nên không thể hỏi
thăm được gì."
Thục phi khẽ híp mắt: "Thái y đều là người thông
minh, muốn tra chuyện gì từ miệng bọn họ thật đúng là khó như lên trời.
Chỉ là mơ hồ nghe nói vì Tô Cơ mà Hoàng thượng với Hoàng hậu lời qua
tiếng lại với nhau, rồi Hoàng hậu liền sinh bệnh."
Hoa Thường nhướng mày nói: "Cũng không đến mức vậy chứ."
Thục phi hừ lạnh một tiếng: "Sao lại không, Tô Cơ hồ mị câu dẫn Hoàng
thượng, đến lúc chết rồi không những được truy phong mà còn vượt cấp hạ
táng, thân phận nàng ta như vậy mà cũng xứng sao?"
Hoa Thường
khuyên nhủ nói: "Sao tỷ tỷ còn tức giận với Tô Cơ vậy? Tô Cơ cũng không
còn nữa, không phải tỷ tỷ tự mình tức giận với mình sao? Tỷ tỷ, nghe
muội nói một câu, người sống không thể tranh giành với người chết, người chết không thể tranh với người sống."
Thục phi nghi hoặc nói: "Những lời này là có ý gì?"
Hoa Thường cười khẽ giải thích: "Người sống không thể tranh với người chết
nghĩa là Tô Cơ đã đi rồi, cho dù trước kia nàng ta không tốt ra sao,
Hoàng thượng cũng chỉ nhớ rõ nàng ta rất tốt vì đã liều chết sinh hạ hai Hoàng tử, có công với Hoàng thất. Nếu tỷ muốn tranh với nàng ta thì tỷ
đã thua rồi, làm vậy chỉ khiến cho Hoàng thượng thấy tỷ là người không
hiểu chuyện, cũng để cho người khác thấy tỷ quá bạc bẽo hà khắc, ngay cả người chết mà cũng muốn so đo."
Thục phi hơi tức giận nói: "Còn người chết không thể tranh với người sống là gì?"
Hoa Thường nhàn nhạt cười: "Người chết không thể tranh với người sống chính là Tô Cơ đã chết, tất cả cũng sẽ chôn vùi theo nàng ta. Dù tình cảm sâu đậm thì theo thời gian cũng sẽ phai nhạt. Thế nhưng người sống thì có
thể tiếp tục tranh thủ, tình cảm theo thời gian sẽ càng sâu đậm hơn. Tỷ
không tin thì cứ nhìn mà xem, chỉ sợ chưa đến một năm khuôn mặt Tô Cơ
thế nào, Hoàng thượng cũng không nhớ rõ nữa. Mà mấy chục năm sau thì
chúng ta vẫn vậy."