Cuối cùng Mạnh Lương viện vẫn ảm đạm rời đi, Hoa Thường nhìn bóng lưng nhỏ
bé của Mạnh Lương viện, thở dài trong lòng. Hoa Thường tin tưởng Mạnh
Lương viện, đơn giản chỉ cần nhìn vào tính tình của nàng ta, liền biết
phụ thân của nàng ta không phải là một quan lại tàn ác. Chẳng qua thân
là nữ tử trong hậu cung, tuyệt đối không thể nhúng tay vào chuyện chính
sự ở tiền triều, ngay cả khi chuyện đó có liên quan đến bản thân
mình.
Lại qua nửa tháng, Vị Ương cung.
Lại là một buổi
thỉnh an sáng sớm. Nếu nói buổi sáng hôm nay có gì khác thường, thì
chính là Lục Tần đã cáo bệnh gần một năm, nay đã khang phục, đến đây
thỉnh an.
Hoàng hậu nhìn Lục Tần hòa hoãn nói: "Lục Tần đã khỏe hơn chưa?"
Lục Tần nhỏ bé gầy gò, một thân váy áo bằng gấm màu ngọc bích có thêu
hoa quế màu xanh giữa ngực, có vẻ nho nhã an nhàn. Nàng đứng lên cúi
đầu, hành lễ nói: "Sức khỏe của tần thiếp đã có khởi sắc, đa tạ Hoàng
hậu nương nương quan tâm."
Hoàng hậu nghe vậy, vui vẻ nói: "Gần
đây đúng là có nhiều chuyện tốt, trước đó vài ngày thân thể Kỳ Phi đã
khỏe lên không ít, hôm nay thân thể của Lục Tần cũng bình phục, chính là niềm vui của hậu cung chúng ta."
Trịnh Phi vận một thân áo
lụa lộng lẫy màu đỏ sẫm, thêu chim loan bằng chỉ vàng. Đầu đội
bộ diêu vàng hình song phượng vươn cánh ngậm ngọc thạch, quả thật là diễm lệ hoành tráng, khuôn mặt mang ý cười nói: "Lời này của Hoàng
hậu nương nương rất đúng, tỷ muội hậu cung hòa thuận, là điềm may mắn và hưng vượng."
Các phi tần khác trộm nhìn Trịnh Phi, người này thế mà vẫn có thể vui vẻ nói cười cho được.
Trịnh Phi làm như không thấy ánh mắt ẩn chứa sự u ám của mọi người, nhìn về phía Lục Tần, ôn nhu nói: "Lục Tần muội muội là người trong cung của
bổn cung, bị bệnh một thời gian dài như thế, bây giờ mới khá hơn, càng
phải chú ý đến thân thể, giữ gìn sức khỏe cho tốt."
Lục Tần nhún người hành lễ, thấp giọng nói: "Tần thiếp tạ ơn Trịnh Phi tỷ tỷ quan tâm."
Hoàng hậu nhìn phi tần bên dưới, mở miệng nói: "Thật ra hôm nay bổn cung có
vài chuyện muốn nói với tất cả mọi người. Chuyện thứ nhất, đó là Tô Tiểu nghi sẽ dời cung."
Một câu nói này của Hoàng hậu đã dấy lên ngàn lớp sóng, sắc mặt Thục phi cực kỳ khó coi.
Ấn tượng của Hoa Thường đối với vị Tô Tiểu nghi này không được tốt lắm,
bây giờ Mạnh Lương viện lại chẳng buồn ăn uống, Hoa Thường thấy mà đau
lòng.
"Tô Tiểu nghi dời cung? Tô Tiểu nghi ở Tiêu Phòng cung
không tốt sao? Thục phi tỷ tỷ tôn quý lại hiền lương, nếu là ta, chỉ hận không thể được ở Tiêu Phòng cung mãi mãi." Hoa Thường không nóng không
lạnh cười nói.
Thục phi nghe Hoa Thường nói xong, sắc mặt mới tốt hơn một chút, cười nhạo nói: "Chỉ sợ Tô Tiểu nghi cảm thấy Tiêu Phòng
cung của bổn cung không xứng với nàng ta. Ở lại chỗ của bổn cung, thật
sự là oan ức cho nàng ta rồi."
Trịnh Phi cũng tiếp lời: "Hậu cung nhiều phi tần như thế, nhưng chưa từng phát sinh chuyện dời cung lần
nào. Quả nhiên, Tô Tiểu nghi đúng là khác biệt so với chúng ta, trong
các phi tần thì Tô Tiểu nghi đúng là nhất rồi đấy. Người như Tô Tiểu
nghi, trong cung của bổn cung khẳng định không dám nhận. Tiêu Phòng cung của Thục phi tỷ tỷ mà người ta còn chướng mắt, thì nói gì đến Ngọc Hoa
cung tầm thường của bổn cung."
Trong lời nói của Trịnh Phi luôn luôn mang theo sự cay độc, còn gương mặt thì đầy sự chế nhạo.
Hoàng hậu nghiêm túc nói: "Đừng ồn ào nữa, đây là do đích thân Hoàng thượng
hạ chỉ. Tô Tiểu nghi dời khỏi Tiêu Phòng cung, ban cho ở Giáng Vân
hiên."
Hoàng hậu vừa dứt lời, mọi người bỗng ồ lên.
Giáng
Vân hiên là nơi như thế nào chứ! Là một trong bốn điện trong cung, không thuộc phạm vi quản lý của lục cung, không có chủ quản của một cung, là
nơi thanh tịnh tự tại nhất. Trước đó cũng chỉ có Lan Tiệp dư dựa vào sự
sủng ái và Đại Công chúa mới có thể thành công độc chiếm Tuyên Ninh
điện. Mà Tô Tiểu nghi không công lao cũng chẳng khổ lao, thì dựa vào cái gì chứ?
Sắc mặt Lan Tiệp dư cực kỳ khó coi, đây chẳng phải là
đang nói nàng ngang hàng với loại người như Tô Tiểu nghi sao? Chuyện này khiến cho người luôn thanh cao như Lan Tiệp dư làm sao có thể chịu đựng nổi đây?
"Hoàng hậu nương nương, tần thiếp cũng có ý muốn dời
cung. Mặc kệ là cung điện của vị tỷ tỷ nào, tần thiếp đều nguyện ý
chuyển đi." Lan Tiệp dư không hề do dự, liền đứng dậy mở miệng nói.
Hoàng hậu nhíu mày, quát lớn nói: "Lan Tiệp dư, ngươi cũng muốn tham gia vào
náo nhiệt à? Chẳng lẽ Tuyên Ninh điện của ngươi còn chưa đủ tốt sao?"
Sắc mặt Lan Tiệp dư đầy giận dữ, uất ức nói: "Trước đây tần thiếp cảm thấy
tốt vô cùng, nhưng mà bây giờ tứ điện đã bị vấy bẩn, tần thiếp không
muốn ở lại nơi đó nữa. Người không hiểu rõ chuyện nếu như cũng nghĩ tần
thiếp là kẻ chuyên đi câu dẫn người khác thì tần thiếp phải làm sao? Tần thiếp không làm người được thì thôi, chẳng lẽ Đại Công chúa cũng không
làm người được sao?"
Lan Tiệp dư tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, không dám tiếp tục tranh luận với Hoàng hậu nữa, quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu nghi ở đằng sau,
cười lạnh nói: "Tô Tiểu nghi thật không hổ danh xuất thân từ Nhạc phủ,
mới có mấy tháng mà đã câu dẫn được Hoàng thượng, cho ngươi đến Giáng
Vân hiên ở, đúng là bản tính chuyên mê hoặc người khác. Chúng ta tuyệt
đối không thể sánh bằng!"
Tô Tiểu nghi bị Lan Tiệp dư nói như
vậy, cũng tức giận đến mặt đỏ bừng, cắn răng cúi đầu nói: "Tiệp dư nói
đùa, Hoàng thượng là bậc minh quân, anh minh thần võ, quyết định của
Hoàng thượng, tần thiếp nào dám nghi ngờ."
Ôn Tần nhấp một ngụm
trà, cầm khăn lau miệng nói: "Tô Tiểu nghi thật là nhanh mồm dẻo miệng.
Tiệp dư muội muội ngươi cũng đừng tức giận nữa, vì loại người này mà tự
làm xấu mặt, mất nhiều hơn được đó."
Lan Tiệp dư hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Tô Tiểu nghi nữa.
Hoa Thường ở một bên lặng lẽ nhìn, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hậu cung này
cùng đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ địch như vậy. Quả thật vị Tô Tiểu
nghi này xuất thân thấp kém, mà xuất thân thì không thể thay đổi được,
thù địch với nàng ta là bản năng của nữ nhân.
Hoàng hậu ra vẻ
đứng ngoài xem kịch vui, tất nhiên trong lòng nàng cũng rất bất mãn,
nhưng quyết định của Hoàng thượng thì không thể nào thay đổi được.
"Được rồi, các muội cũng đừng ồn ào nữa. Còn chuyện thứ hai, đó là Hoàng
thượng sẽ sắc phong Đích Trưởng tử của Kính vương làm Thế tử, hơn nữa,
còn muốn đưa vào trong cung để nuôi nấng. Thứ nhất có thể bầu bạn với
Hoàng tử, thứ hai là hiếu thuận với Quý Thái phi, một công đôi việc. Tam Hoàng tử của bổn cung vẫn còn nhỏ, không thể lo xuể, cho nên Kính vương Thế tử sẽ do Kỳ Phi nuôi nấng thay."
Trong lòng Hoa Thường sớm
đã có chuẩn bị, lúc này gương mặt mang theo ý cười, cung kính nói: "Thần thiếp đã biết, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực, không phụ sự gửi gắm của
Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương."
Các phi tần khác không
đoán được ý tứ trong việc này, lúc này cũng không dám tùy ý lên tiếng,
chỉ mỉm cười, trao đổi ánh mắt với nhau.
Hoàng hậu ý cười ôn hòa, nói với Hoa Thường: "Dự tính nửa tháng sau Kính vương Thế tử sẽ vào
cung, muội hãy sắp xếp thu dọn cho tốt."
Hoa Thường nhún người hành lễ: "Thần thiếp cẩn tuân sự dạy bảo của Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu gật gật đầu, rất yêu thích dáng vẻ cẩn trọng của Hoa Thường, quay
đầu nhìn về phía Tô Tiểu nghi, nụ cười trên mặt đã lãnh đạm đi rất
nhiều: "Tô Tiểu nghi hãy thu dọn đồ đạc đi, bên Giáng Vân hiên đã dọn
dẹp gần xong rồi, chọn một ngày lành rồi chuyển đến."
Tô Tiểu nghi đứng ra nhún người hành lễ: "Vâng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương."
Sau khi các phi tần rời khỏi Vị Ương cung, Hoa Thường lại ngồi kiệu đi đến Từ Ninh cung.
"Thần thiếp tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an." Hoa Thường cung
kính nhún người hành lễ, giọng nói ôn nhu êm tai. Thái hậu cũng có vài
phần yêu thích thật lòng với Hoa Thường, tươi cười hiền lành nói: "Mau
miễn lễ. Đứa nhỏ này, bây giờ khí trời vẫn còn lạnh lắm, sao không mặc
nhiều hơn một chút vậy?"
Hoa Thường cười trả lời: "Sau khi vào cửa, thần thiếp đã cởi áo choàng ra, cũng không lạnh lắm."
Thái hậu vẫy tay, ý bảo Hoa Thường ngồi xuống, sau đó nói: "Vừa vặn lát nữa
Quý Thái phi sẽ đến đây, hai người có thể gặp mặt, trò chuyện vui vẻ với nhau rồi."
Hoa Thường rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp thật sự là có vài phần e sợ Quý Thái phi. Thần thiếp còn nhỏ tuổi, ít trải
sự đời, nếu có chỗ nào không phải, mong Thái hậu hãy chỉ điểm nhiều
hơn."
Đối với vị Quý Thái phi này, trong lòng Hoa Thường có chút
kiêng kị. Có thể xuống tay với người trong Kiến Chương cung, khẳng định
không phải là người tốt đẹp gì. Nếu vị Quý Thái phi này nhắm vào
mình, vậy thì thật là lành ít dữ nhiều.
Thái hậu ung dung cười
nói: "Ngươi yên tâm, thế lực trong cung của Quý Thái phi hầu như đã bị
chặt đứt rồi, cho dù còn có cá lọt lưới, chẳng qua cũng chỉ là chút chuyện cỏn con, không thể gây nên sóng to gió lớn gì. Huống chi,
trong cung này, ngươi sẽ là dưỡng mẫu của Kính vương Thế tử, Quý Thái
phi sẽ không dám đắc tội với ngươi."
Hoa Thường cười thân thiện,
lên tiếng nói: "Thái hậu vì thần thiếp mà suy xét chu toàn, thần thiếp
không biết nên làm sao cho đúng để cảm niệm ân đức của Thái hậu."
Thái hậu nghe vậy thì rất hài lòng, ôn nhu nói: "Ai gia đánh giá cao tính
tình của ngươi nhất, khiến cho người khác cảm thấy rất yên lòng."
Hoa Thường cười thẹn thùng xấu hổ, nhẹ nhàng cúi đầu.
Tôn mama tiến đến, hành lễ nói: "Nương nương, Quý Thái phi tới rồi."
Nụ cười của Thái hậu tràn ngập sự đắc ý, căm hận và khinh miệt, lên tiếng nói: "Truyền vào."
Chỉ chốc lát sau Quý Thái phi đã bước vào, cúi đầu nhún người hành lễ:
"Thần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương cát
tường."
Quý Thái phi bị làm khó dễ nhưng sắc mặt vẫn không
thay đổi, mang theo nụ cười ôn nhu, ngồi xuống vị trí đối diện với Hoa
Thường.
Hoa Thường cũng hơi ngẩng đầu đánh giá Quý Thái phi ở
phía đối diện. Quý Thái phi nhỏ hơn Thái hậu gần mười tuổi, cho nên nhìn trẻ hơn rất nhiều, thêm vào đó, khí chất Quý Thái phi tao nhã như ngọc, cho người ta ấn tượng đầu tiên cũng không tồi.
Không thể trông
mặt mà bắt hình dong. Ai mà biết một nữ nhân thoạt nhìn nhu thuận
như thế, vậy mà thiếu chút nữa đã hại chết đương kim thiên tử đâu
chứ?
Thái hậu cười nhạt, mở miệng nói: "Quý Thái phi, ai gia
thấy ngươi đúng là có chút tiều tuỵ, trong lòng có gì buồn bực sao? Cũng không đúng, gần đây toàn là chuyện vui của Quý Thái phi. Không
phải lần trước ngươi nói rất nhớ tôn tử sao? Lập tức bây giờ
có thể gặp được rồi, nhất định Quý Thái phi sẽ cực kỳ vui vẻ."
Nụ cười trên mặt Quý Thái phi vẫn không thay đổi, nhưng mi tâm (vùng giữa lông mày) lại có chút lo âu, ôn nhu nói: "Ân điển của Thái hậu tỷ tỷ, muội muội cảm động đến rơi nước mắt. Chỉ là, tôn tử kia của ta từ nhỏ đã
bị phụ mẫu nó chiều hư, học thức lễ nghĩa đều chẳng ra gì. Nếu vào
cung, khó tránh khỏi kinh động, quấy nhiễu đến Hoàng thượng và
Thái hậu, vậy thì chính là tội lớn rồi."
Thái hậu tươi cười
khoan thai, thanh âm trong trẻo: "Ngươi và ta tỷ muội nhiều năm, chẳng
qua chỉ là một đứa trẻ, cho dù có ương ngạnh, không nghe lời như
thế nào, thì cũng có thể dạy dỗ cho tốt đẹp hơn. Huống chi, cùng học chung với Hoàng tử, được chỉ dạy bởi các đại nho đương triều,
học thức uyên bác, phẩm đức cao thượng, được bồi dưỡng hun đúc như vậy, dù là gỗ mục thì cũng có thể thành tài."
Quý Thái phi
siết chặt khăn tay, trong lòng hận thấu xương, nhưng trên mặt vẫn tươi
cười ôn hoà như cũ: "Lời của Thái hậu tỷ tỷ nói rất đúng, chỉ là muội
muội lo lắng tôn tử của muội nghịch ngợm gây sự, không được dạy
dỗ tốt, phiền toái các vị nương nương trong hậu cung. Nếu lỡ va
chạm với ai thì cũng không hay."
Thái hậu bình chân như vại
nói: "Quý Thái phi yên tâm, Kính vương Thế tử đã định sẽ giao cho
Kỳ Phi nuôi dưỡng. Hẳn ngươi cũng biết, Kỳ Phi xuất thân thế gia,
nhân phẩm thì không cần phải bàn tới nữa. Nàng là người trầm ổn, hiền
lương thục đức nhất, nhất định có thể dạy dỗ Thế tử nên người. Đúng lúc Kỳ Phi cũng có mặt ở đây, các ngươi hãy chào hỏi nhau đi, về sau
chỉ sợ sẽ phải gặp mặt thường xuyên đấy."
Hoa Thường lập tức
đứng dậy hành lễ, lên tiếng nói: "Gặp qua Quý Thái phi." Sau đó ngẩng
đầu khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Bổn cung nhất định sẽ chăm sóc Thế tử thật tốt, Quý Thái phi yên tâm."
Trong mắt Quý Thái phi, nụ cười của Hoa Thường không nghi ngờ gì còn nguy hiểm hơn cả ác ma.