Hoàng hậu mặc bộ phượng bào bằng gấm màu đỏ sẫm thêu hoa văn thục vân [1] màu vàng, vô cùng tráng lệ, trên đầu cài trâm phượng điểm thúy [2] nạm mã
não đỏ, bên kia cài cây trâm phượng bằng vàng ròng mang ý nghĩa phúc lạc dài lâu, càng thêm vẻ ung dung quý phái.
Ý cười trên mặt Hoàng
hậu dịu dàng, thanh âm nhỏ nhẹ chậm rãi, nhẹ giọng nói: "Bây giờ cũng
sắp vào xuân, tiết trời lạnh lẽo đã dần ấm hơn rồi. Cây cối trong Ngự
Hoa viên cũng đã đâm chồi, chính là thời điểm tốt để tỷ muội ta ngắm
hoa. Vừa hay, sức khoẻ Kỳ Phi muội muội đã chuyển biến tốt đẹp, xem như
là một chuyện vui."
Hoa Thường nghe Hoàng hậu nhắc tới mình, bèn
đứng dậy phúc lễ, khẽ đáp: "Thần thiếp vẫn còn mang bệnh trong người,
được Hoàng hậu nương nương quan tâm, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Hoàng thượng đã khôi phục việc đi thỉnh an cho thần thiếp, về sau mỗi ngày
thần thiếp đều được trò chuyện với các tỷ muội rồi."
Ý cười trên
mặt Hoàng hậu rõ ràng hơn, lên tiếng nói: "Bổn cung thấy khí sắc của Kỳ
Phi muội muội đã tốt hơn nhiều, chỉ là có chút gầy, nên điều dưỡng cẩn
thận hơn."
Hoa Thường hành lễ: "Thần thiếp tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm."
Thục phi ngồi đối diện với Hoa Thường, nhẹ nhàng cất lời: "Kỳ muội muội đã
lâu không tới Tiêu Phòng cung của ta, hôm nay, muội nhất định phải cho
ta mặt mũi đó. Tiểu Công chúa cũng phải nhận mẫu phi chứ."
Hoa
Thường cười ngượng ngùng: "Thục phi tỷ tỷ nói đùa, dù hôm nay muội không đến thăm tỷ thì cũng phải đến gặp tiểu Công chúa. Ngày thường Hoàng
thượng luôn nói tiểu Công chúa đáng yêu như thế nào, băng cơ ngọc tuyết
ra sao, hôm nay muội nhất định phải ngắm nhìn một phen."
Ôn Tần
ngồi kế bên, khẽ cười: "Kỳ Phi tỷ tỷ nhất định phải lưu ý đó. Dạo này
tiểu Công chúa có trò chơi mới, nhìn thấy cái gì cũng cắn, nhưng nếu cắn mà nó không nhúc nhích, thì lại òa khóc đó."
Hoa Thường phì
cười, mở miệng nói: "Thục Phi tỷ tỷ, tỷ xem, Ôn muội muội đào bẫy cho tỷ kìa. Bây giờ tiểu Công chúa còn chưa thoát ra khỏi ma trảo của nàng ấy
mà."
Trên mặt Thục phi tràn đầy ý cười: "Xem ta trở về có sửa trị nàng ta không."
Ôn Tần vội cầu xin tha thứ: "Kỳ Phi tỷ tỷ, tỷ xem, Hà tỷ tỷ muốn sửa trị ta kìa, tỷ không thể thấy chết mà không cứu."
Hoa Thường cầm khăn che miệng cười.
Trịnh Phi ngồi bên cạnh Thục phi cũng cười khẽ: "Nói đến việc sửa trị, Thục
phi tỷ tỷ làm hết sức ổn thỏa, theo muội thấy thì rất thỏa đáng. Chỉ
tiếc, con gián thì mạng lớn, nên đã để lại hậu hoạn."
Sắc mặt
Thục phi trầm xuống, lên tiếng nói: "Trịnh Phi muội muội thật là "đứng
nói chuyện không đau eo". Muội cũng là chủ vị một cung, thủ đoạn sửa trị người khác cũng không hề thua kém ta. Lục Tần muội muội còn đang dưỡng
bệnh phải không? Đã nhiều ngày không thấy nàng ấy rồi."
Thục phi
nhắc đến việc này, Trịnh Phi xem như bị một kích trúng đích, đến tim
cũng thấy đau. Lục Tần và Nhị Hoàng tử là tử huyệt của Trịnh Phi, không
thể đụng tới. Nhưng những lời đó lại là Thục phi nói ra, Trịnh Phi cũng
chỉ cười lạnh, không nói chuyện nữa.
Ninh Quý tần từ trước đến
nay luôn đóng vai hiền lành, bèn chậm rãi nói: "Hôm nay, Kỳ Phi tỷ tỷ
vất vả lắm mới đến tụ họp với mọi người, chúng ta cần gì phải náo loạn
đến mức không vui như vậy. Thân thể của Lục Tần muội muội yếu nhược,
nhưng tốt xấu gì thì phẩm hạnh vẫn là người thiện lương ôn nhu, làm sao
có thể so sánh với Lục Tần muội muội với vị kia được?"
Tô Tiểu
nghi ngồi ở phía cuối, đương nhiên nghe hiểu các nàng đang nói đến mình, chỉ biết cúi đầu thật thấp, móng tay bấm chặt khiến lòng bàn tay chảy
máu, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy đau đớn.
Từ trước đến
nay tính tình của Lan Tiệp dư luôn phô trương. Vốn dĩ nàng ta là người
được Hoàng thượng tương đối sủng ái, nhưng Hoa Thường và Ôn Tần đến đã
lấy đi không ít sủng hạnh. Mà khi Tô Tiểu nghi xuất hiện, sự sủng hạnh
vốn đã không còn nhiều của Lan Tiệp dư lại bị phân chia thêm. Vì vậy,
lúc này Lan Tiệp dư cũng chọn quả hồng mềm mà nắn bóp, ôn nhu nói: "Vị
Ương cung của Hoàng hậu nương nương trang trọng lại uy nghiêm, làm lòng
người vừa kính sợ, vừa ngưỡng mộ không thôi. Chỉ tiếc, từ khi có người
nào đó thỉnh an, cung điện cũng có vẻ thay đổi rồi."
Sắc mặt Hoàng hậu không tốt, chỉ cười cười mà nói: "Lan Tiệp dư đừng nói bậy."
Hoa Thường thấy không khí có chút lúng túng, bèn nhìn trái nhìn phải, thấp
giọng hỏi: "Mấy ngày nay bổn cung luôn ốm đau nằm trên giường bệnh, nghe nói trước đó vài ngày có một vị mới được phong làm Tiểu nghi, là vị nào vậy? Dù tốt xấu thế nào cũng nên cho bổn cung một lễ ra mắt chứ."
Trịnh Phi ở một bên trào phúng: "Kỳ Phi muội muội nghĩ nhiều rồi, nếu người
ta chịu bằng lòng làm lễ thì sớm đã ra mắt rồi. Nhưng lúc này còn chưa
thấy bóng dáng, đúng là nữ nhân xuất thân ti tiện từ Nhạc phủ, không
hiểu lễ nghĩa."
Tô Tiểu nghi cố gắng kìm nén nước mắt, muốn chào
hỏi là nàng có thể chào hỏi ngay sao? Hoàng hậu nương nương còn chưa lên tiếng, sao nàng dám bước ra?
Thân làm Hoàng hậu nên cũng phải
hiền huệ rộng lượng một chút, lúc này nàng mới khẽ nói: "Vị cuối cùng ở
phía bên phải là người vừa được phong Tiểu nghi. Kỳ Phi đang ở đây,
ngươi mau đến bái kiến đi."
Tô Tiểu nghi cúi đầu, hai tay chụm
lại, đi tới trước mặt Hoa Thường rồi quỳ xuống hành lễ: "Tần thiếp Tiểu
nghi Tô thị tham kiến Kỳ Phi nương nương, nương nương cát tường."
Hoa Thường nhìn Tô Tiểu nghi hành lễ, nàng ta mặc bộ váy áo bằng lụa tơ tằm đính sợi gấm màu ráng hồng, lễ nghi không phạm sai lầm, xem ra cũng bỏ
không ít công sức: "Miễn lễ."
Tô Tiểu nghi đáp: "Tạ Kỳ Phi nương
nương." Sau đó Tô Tiểu nghi đứng dậy, chậm rãi lui xuống, lặng lẽ nhìn
Hoa Thường đang ngồi đoan trang, đúng là rất xinh đẹp.
Xuất thân thế gia, quả thật là đẹp như tranh vẽ, vì sao nàng không có may mắn đầu thai vào nhà tốt như vậy?
Là đố kị sao? — Thật sự đố kị.
Niềm kiêu ngạo duy nhất là dung nhan xinh đẹp cũng bị đánh bại, có thể không ghen tị sao?
Tất cả mọi người đều coi khinh nàng, xem nàng là kẻ hèn hạ, vì sao Kỳ Phi
không làm như thế? Chẳng lẽ vì nàng ta cao cao tại thượng, nên khinh
thường làm như vậy sao? Chẳng lẽ nàng chỉ như hạt bụi thôi sao?
Tôn quý thật khiến người ta chán ghét mà.
Hoa Thường cũng không biết Tô Tiểu nghi đang nghĩ gì, những điều đó đối với nàng không quan trọng.
"Hoàng thượng có được vị mỹ nhân như vậy, thật ra cũng đáng để chúc mừng một
phen. Dung mạo của Tiểu nghi đúng là chim sa cá lặn." Hoa Thường cười
nói.
Trịnh Phi đùa nghịch bộ hộ giáp của mình: "Kỳ Phi muội muội
nói lời này cũng có lý. Chọn thiếp nên chọn sắc đẹp, Tô Tiểu nghi có
dung mạo bế nguyệt tu hoa, hầu hạ Hoàng thượng là vừa đúng. Ta thì lấy
xuất thân và phẩm hạnh làm gốc rễ, vì Hoàng thượng khai chi tán diệp,
sinh con nối dõi."
Hoa Thường cười cười, không tiếp lời. Sự châm chọc trong lời nói đó quả thật thâm sâu.
Thục phi hừ một tiếng, mở miệng nói: "Tô Tiểu nghi ở Tiêu Phòng cung của bổn cung, bổn cung thân là chủ vị nương nương của nàng ta, tất nhiên sẽ dạy dỗ nàng ta đàng hoàng."
Hoàng hậu đứng ra giảng hòa: "Hôm nay Kỳ Phi muội muội tới, là một chuyện vui, những chuyện phiền lòng thì nên bỏ qua đi."
Hoa Thường nhìn Hoàng hậu cười thẹn thùng.
Hoàng hậu nói tiếp: "Đầu tháng sau là tháng ba, bổn cung làm chủ, mời các vị
muội muội đến thưởng hoa, các vị muội muội nhớ nể mặt."
Thẩm Quý
nhân cười cười, nhẹ giọng nói: "Tần thiếp là người phàm tục, không yêu
thích những thứ như hoa cỏ, nhưng buổi thưởng hoa của Hoàng hậu nương
nương thì phải đến rồi. Chỉ là, nếu có thêm yến hội thì thật là tốt."
Hoàng hậu cười: "Nếu Thẩm Quý nhân yêu thích thì tất nhiên bổn cung phải thỏa mãn rồi."
Trịnh Phi nhìn Thẩm Quý nhân nói: "Thẩm muội muội không thích những thứ khác, chỉ thích thức ăn. Nếu đi theo Thẩm Quý nhân, bổn cung sẽ ăn được không ít món ăn mới lạ đó."
Thẩm Quý nhân lấy tay che miệng cười: "Tần thiếp cũng không có cách nào, trời sinh đã thế. Cho nên tần thiếp mới
đẫy đà thế này, chỉ hận không thể có đồ ăn thức uống. Thấy đồ ăn ngon,
miệng tần thiếp không dừng lại được."
Mọi người lại cười haha, ngoài mặt vui vẻ hòa thuận.
---
Thượng Dương cung.
Sau khi thỉnh an Hoàng hậu xong, lại ghé thăm tiểu Công chúa trong cung
Thục phi một lát, Hoa Thường liền quay về Thượng Dương cung.
Đúng lúc, Mạnh Lương viện đến chính điện bái kiến, Hoa Thường mời nàng vào.
"Tham kiến nương nương, tần thiếp ăn nói vụng về, ngày thường cũng không hay
đi lại, hôm nay lại mạo muội quấy rầy nương nương." Mạnh Lương viện là
người thẹn thùng hướng nội, rất ít nói chuyện, nhưng khi Hoa Thường sinh bệnh, nàng ấy cũng chủ động vào hầu bệnh, cho nên quan hệ của hai người cũng coi như là hòa thuận.
"Lương viện muội muội sao lại rầu rĩ
không vui như vậy, có chuyện phiền lòng gì sao?" Hoa Thường kéo Mạnh
Lương viện ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi. Hôm nay ở cung Vị Ương nàng ấy
không nói câu nào, hình như có tâm sự.
Vành mắt Mạnh Lương viện
đỏ lên, cúi đầu thấp giọng nói: "Tần thiếp địa vị hèn mọn, việc nhỏ như
vậy vốn không nên làm phiền nương nương, chỉ là trong lòng rất ấm ức,
nếu không nói ra thì thật khó chịu."
Hoa Thường nhẹ nhàng cầm lấy tay Mạnh Lương viện, hỏi: "Ngươi là người của bổn cung, ai dám khi dễ
ngươi?" Tục ngữ có câu, đánh chó phải nhìn mặt chủ. Mạnh Lương viện là
người duy nhất ở cùng Hoa Thường trong Thượng Dương cung, người khác
nhìn mặt mũi của Hoa Thường, tất nhiên sẽ không trách móc Mạnh Lương
viện nặng nề.
Mạnh Lương viện đáp: "Tần thiếp thân phận thấp kém, một năm mới có thể gặp mặt gia đình một lần. Mấy ngày trước đây tần
thiếp tuyên triệu gia quyến đến, không nghĩ tới lại nghe được tin dữ.
Gia phụ ở quận Cao Lãnh nhậm chức tri huyện, tuy rằng chức quan không
cao, nhưng cũng được coi như quan phụ mẫu, thế mà lại bị một tội nhân
thượng tấu buộc tội."
Hoa Thường nhíu mày: "Lương viện muội muội, muội đừng trách tỷ nói chuyện khó nghe. Nếu chúng ta đã vào hậu cung,
thì chính là người của Hoàng thượng. Chính sự tiền triều dù có liên quan đến nhà mẹ đẻ, cũng không thể tuỳ ý bàn tán, tỷ tỷ cũng không thể ra
sức giúp đỡ."
Mạnh Lương viện khóc ròng: "Nếu gia phụ thật sự bị
buộc tội chuyện chính sự, tần thiếp cũng không dám làm phiền nương
nương, chỉ là trong chuyện này có chút khúc mắc."
Hoa Thường nghi hoặc: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Mạnh Lương viện nức nở nói: "Cùng là nữ nhân nên chuyện chính sự của các nam nhân, tần thiếp không biết rõ ràng, nhưng cũng biết đại khái. Quận Cao Lãnh là nơi hoang vắng, thường là nơi lưu đày phạm nhân, nơi gia phụ
cai trị là huyện có nhiều nhất. Trong số đó có một nhà họ Tô trước đây
là quan lại phạm tội bị lưu đày đến tận đây."
Hoa Thường híp mắt lại, trong lòng đã có suy đoán.
Mạnh Lương viện tiếp tục nói: "Nương nương hẳn cũng đã đoán được. Đó là
người nhà của Tô Tiểu nghi. Sau khi Tô Tiểu nghi được sắc phong, gia
quyến liền nhận được ý chỉ từ thượng kinh, mừng rỡ như điên. Họ cho rằng ngày ngẩng đầu đã tới, bèn mượn cớ dâng sớ cho bệ hạ, nói rằng năm đó
họ vô tội, bị người vu cáo hãm hại."
Nói đến chỗ này, cảm xúc của Mạnh Lương viện có chút kích động, lệ rơi càng nhiều: "Hơn nữa, bọn họ
còn buộc tội gia phụ, nói gia phụ lòng dạ hẹp hòi, đối xử với người bị
lưu đày như ác quan thời Thương, Chu, lấy việc cắt thịt làm niềm vui
tiêu khiển. Nương nương, gia phụ không phải loại người như thế. Tuy rằng gia phụ tàn khốc, nhưng cũng vì người bị lưu đày tới đây quá nhiều, cần nghiêm hình để răn đe, nhưng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như
thế."
Hoa Thường nhíu mày, do dự nói: "Lương viện muội muội, tuy
rằng chuyện này có quan hệ với Tô Tiểu nghi, nhưng rốt cuộc vẫn là
chuyện chính sự tiền triều, cả muội và ta đều khó có thể can thiệp vào."
Mạnh Lương viện lại khóc nức nở đáp: "Nương nương, Tô thị là quan phạm tội
bị lưu đày, gia phụ dựa theo lệ thường mà xử lý. Hiện giờ chỉ vì Tô Tiểu nghi trong hậu cung được Hoàng thượng sủng ái, liền cả gan tùy ý làm
bậy. Nương nương, người phải giúp tần thiếp. Tô Tiểu nghi có tài đức gì, mà dám lấy sủng ái để ảnh hưởng đến chính sự nơi tiền triều chứ?"
Hoa Thường hiểu ý của Mạnh Lương viện, chỉ cần Tô Tiểu nghi thất sủng, thì
chuyện buộc tội này của Tô gia tự nhiên sẽ tan biến thành mây khói.
Nhưng, Hoàng thượng nguyện ý sủng ái ai, điều này sao có thể quyết định được?
Hoa Thường nhẹ nhàng nói: "Lương Viện muội muội, không phải là bổn cung
không muốn giúp ngươi, chỉ là lực bất tòng tâm. Chuyện này dù như thế
nào vẫn phải dựa vào thái độ của Hoàng thượng, việc của tiền triều đừng
nhúng tay vào. Nhưng ở hậu cung, bổn cung cam đoan, Tô Tiểu nghi tuyệt
đối không dám có một chút bất kính nào với muội."
[1] Hình ảnh phượng bào hoa văn thục vân:
[2] Điểm thuý [点翠]
Kỹ thuật điểm thúy là kỹ thuật truyền thống chế tác đồ trang sức của dân
tộc Hán Trung Quốc. Triều đại Hán đã có kỹ thuật này. Nó là công việc
phụ trợ cho chế tác đồ trang sức. Dùng kỹ thuật điểm thúy chế tạo ra đồ
trang sức, cảm giác lộng lẫy, màu sắc diễm lệ, hơn nữa vĩnh viễn không
phai màu. Kỹ thuật điểm thúy phát triển ở đời Thanh Khang Hi, Ung Chính, thời kì Càn Long đạt tới đỉnh cao. Kỹ thuật cùng tài nghệ cao siêu, giá trị nghệ thuật bất hủ, thể hiện đầy đủ tài năng trác tuyệt và sức sáng
tạo nghệ thuật của người dân lao động dân tộc Hán cổ đại.
Thúy [翠], tức lông chim bói cá ( ngoài ra còn gọi là chim trả; chim phỉ thuý).
Điểm thúy là sự kết hợp hoàn mỹ giữa kỹ thuật kim khí và kỹ thuật lông
chim truyền thống của dân tộc Hán Trung Quốc, đầu tiên dùng vàng hoặc
kim loại mạ vàng làm thành khung với hoa văn khác nhau, sau đó dùng lông màu xanh nhạt xinh đẹp trên lưng chim bói cá cẩn thận khảm lên, nhằm
chế thành các loại đồ trang sức.
Về thu hoạch lông chim bói cá, được miêu tả tỉ mỉ trong Phát sức thiên của 《 Châu thúy quang hoa 》《珠翠光华》, viết ""Dùng cây kéo nhỏ cắt xuống lông chim xung quanh cổ chim bói cá
còn sống, nhẹ nhàng mà dùng cái nhíp; đem lông chim sắp xếp ở đồ án.
Lông chim bói cá thúy lam sắc, tuyết thanh sắc là thượng phẩm, nhan sắc
sáng rõ, vĩnh viễn không mất màu."