Hoa Thường dựa trên nhuyễn tháp khắc hoa
văn, tâm tình vô cùng vui vẻ. Nàng cũng đã lớn tuổi, cho nên thích yên
tĩnh thanh tịnh một chút.
Lan Chi đứng hầu ở một bên, còn Thược Dược thì phân loại chỉ thêu.
Chuyện thêu thùa trước kia Hoa Thường cũng đã làm rất nhiều, nhưng không thông thạo cho lắm. Tiểu thư khuê các nhất định phải thành thạo những thứ
này, nhưng chắn chắn không thể nào bằng các tú nương. Kỹ thuật thêu thùa của Thược Dược vô cùng tinh xảo. Từ nhỏ nàng đã học thêu thùa may vá,
cũng nhờ vậy mà nàng mới được lão thái thái ban cho Hoa Thường, sau này
lại nhờ vào tính tình ổn trọng mà dần được Hoa Thường trọng dụng.
Hoa Thường đang thêu một đóa mẫu đơn, mà mẫu đơn đang nở rộ thì lại càng
không dễ dàng, tầng tầng lớp lớp có đậm có nhạt thì mới đẹp được.
Lan Chi thấy Hoa Thường chớp chớp mắt, có chút mệt mỏi, nên nàng liền bưng
nước trà lên, nhẹ giọng nói: "Nương nương nghỉ ngơi một lát đi, làm việc này mà gấp gáp thì không được đâu."
Hoa Thường mỉm cười, nhận
lấy chén trà, nhẹ giọng nói: "Bổn cung vốn cũng không vội, đây là tặng
cho Hoàng hậu nương nương. Nàng ta thích mẫu đơn nhất, coi như là tấm
lòng của bổn cung."
Lan Chi cười nói: "Mấy ngày nay Hoàng thượng
luôn lạnh nhạt với Hoàng hậu nương nương. Ngày mười lăm hôm đó hình như
còn cãi nhau, hậu cung liền nghị luận sôi nổi một phen. Ai cũng nói là
bởi vì lễ tắm ba ngày ở Thượng Dương cung, xem ra lại có người giấu mặt
muốn khuấy động mưa gió rồi."
Hoa Thường ôn nhu nở nụ cười, lên
tiếng nói: "Còn có thể là ai nữa, không phải Hoàng hậu thì chính là Đức
phi. Có điều là ai cũng vậy thôi, không phải bổn cung đích thân thêu
khăn tay mẫu đơn để bồi tội với Hoàng hậu sao?"
Tỏ ra yếu thế, ai mà không biết dùng chiêu này?
Huống chi, với tính tình của Hoàng đế, chỉ cần hắn biết Hoa Thường phí tâm tư và thời gian thêu một chiếc khăn tay đẹp như vậy để bồi tội với Hoàng
hậu, e là trong lòng hắn sẽ càng tức giận Hoàng hậu hơn.
Hoa Thường chính là muốn đem một chuyện nhỏ, từ từ, từ từ làm cho nó lớn lên, lưu lại ấn tượng trong lòng Hoàng đế.
Hoàng hậu vốn không phải là người rộng lượng. Chuyện phạm lỗi trước đây, sủng phi như nàng đã lùi một bước ẩn nhẫn như vậy, ngay cả nhũ danh của tôn
tử cũng đã gọi là tiểu Tranh tử rồi. Hơn nữa, bản thân nàng còn thành
tâm thành ý thêu lễ vật tặng cho Hoàng hậu, bất luận là ai khi nhìn vào
thì cũng sẽ có vài phần đồng tình đúng không? Huống chi, cho đến bây
giờ, ai bảo Hoàng đế luôn đối xử lạnh nhạt với Hoàng hậu và sủng ái nàng làm gì?
Hoa Thường vẫn luôn có khả năng khống chế mức độ nổi
giận của Hoàng đế, không thể quá nông, cũng không thể quá sâu, càng
không thể dồn lực quá mức, vừa vừa như bây giờ mới tốt.
Huống
chi, chỉ là thêu một chiếc khăn tay mà thôi, cũng không mệt chút nào,
coi như là giết thời gian vậy, rảnh rỗi còn có thể nghe được chút tin
đồn về sự bất hòa của Đế Hậu, cho nên tâm tình của Hoa Thường đúng là vô cùng tốt.
Mà Vị Ương cung lúc này chính là mây mù ảm đạm, ngay
cả Thái tử cũng có chút oán trách mẫu hậu mình thất lễ. Chỉ là một đứa
trẻ sơ sinh mà mẫu hậu cũng tính toán so đo sao? Còn chọc phụ hoàng tức
giận nữa.
Chuyện phiền lòng ở Đông cung vốn đã rất nhiều, nay Vị
Ương cung còn bị Hoàng đế lạnh nhạt. Mùng một và mười lăm tháng này,
Hoàng đế đều không đến ngủ ở Vị Ương cung.
Lúc Thấm Thục phi và
Đức phi đến thỉnh an, còn ném đá giấu tay gây ra một trận cười chế nhạo
Hoàng hậu, cho nên trong lòng Hoàng hậu càng thêm oán khí.
"Nghiễm nhi, lần này là mẫu hậu làm không đúng, nhưng mà mẫu hậu không nhịn
được khi thấy con phải chịu ấm ức. Con là Thái tử, nhưng bây giờ có khi
còn không bằng Ngũ Hoàng tử như tàng hình kia, sao mẫu hậu có thể không
đau lòng được đây?" Nhược điểm duy nhất của Hoàng hậu đời này chính là
Thái tử, đây là lý do khiến nàng kiên cường, cũng là lý do khiến nàng
mềm yếu.
Thái tử Trần Nghiễm cũng biết tấm lòng của mẫu hậu mình, cho nên hắn rất quý trọng mẫu hậu. Sở dĩ quan hệ giữa hắn và Thượng
Dương cung vẫn luôn lạnh nhạt và cứng nhắc, ban đầu chẳng qua cũng chỉ
vì bất bình thay cho mẫu hậu mà thôi.
Thượng Dương cung được sủng ái, còn mẫu hậu hắn phải chịu cảnh vắng vẻ, tình cảnh ấy đã in hằn dấu
vết thật sâu trong lòng hắn khi hắn còn nhỏ, trở thành khúc mắc mà hắn
không buông bỏ được.
"Mẫu hậu, bây giờ nhi thần chịu chút ấm ức
thì có tính là gì, cũng là do lúc trước cưới thê tử không hiền, cho nên
mới xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại, điều chúng ta cần làm là phải đứng vững gót chân, dùng thời gian để từ từ rửa sạch ấn tượng xấu và
ảnh hưởng của những việc tồi tệ trước kia. Mẫu hậu, người nên nhẫn nại
một chút, đừng chọc phụ hoàng tức giận nữa."
Hoàng hậu nhìn nhi
tử của mình, gật gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Mẫu hậu biết rồi. Nhưng
mà, Nghiễm nhi, mẫu hậu nghe nói, hình như gần đây con qua lại khá gần
gũi với một nữ tử bên ngoài cung đúng không? Mẫu hậu biết Thái tử phi
thất đức đã làm lòng con nguội lạnh, bên cạnh con quả thật cũng thiếu
mấy người tri kỷ. Nhưng mà nữ nhân bên ngoài cung, bất tam bất... [1].
Tóm lại, con không được buông thả bản thân, biết chưa?"
[1] Bất
tam bất... (不三不...): Xuất phát từ câu thành ngữ "Bất tam bất tứ" (不三不四), khi mô tả về con người, nó có nghĩa là hành vi của người đó không đàng
hoàng, không đứng đắn.
Sắc mặt Thái tử cứng đờ một hồi, sau đó
lạnh mặt phản bác: "Nhi thần không có tư tình với ai bên ngoài cung cả.
Huống chi, đó cũng không phải là nữ tử lẳng lơ, mẫu hậu không biết rõ
nội tình thì đừng nên phỏng đoán ác ý như vậy."
Hoàng hậu thở
dài, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi: "Con là người có chừng mực, cũng là Thái
tử Đại Lương, mẫu hậu không muốn nói nhiều, chỉ cần trong lòng con biết
cân nhắc là được. Ngày khác mẫu hậu sẽ đề nghị với phụ hoàng con, cho
con chọn vài người nữa, bên người không có nữ nhân tri kỷ, suy cho cùng
vẫn không được."
Vẻ mặt Thái tử cứng đờ, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Nhi thần nghe theo lời mẫu hậu."
Ra khỏi Vị Ương cung, Thái tử vẫn có chút phiền muộn. Chiến tranh phương
Bắc với Bắc Mông đã diễn ra gần một năm, chiến hỏa ở biên quan vẫn chưa
lan tràn đến Trung Nguyên, binh khí và máu tươi ở biên quan vẫn chưa ảnh hưởng đến cảnh ca vũ thái bình ở thượng kinh.
Nhưng mà, Thái tử
vẫn rất nôn nóng. Chiến sự tiến hành đến bây giờ có thể xem như là thuận lợi, Đại hoàng huynh của hắn là Chiếu Bình vương cũng thường xuyên lập
được chiến công. Tuy bên trong những chiến công này nhất định là có sự
hỗ trợ của người khác, nhưng chung quy vẫn có công lao. Hoặc cũng có thể nói, chỉ cần Chiếu Bình vương ra trận thì đã được tính là có công.
Hoàng đế đã nhiều lần tán dương Đại nhi tử này của mình trên triều, điều này
làm cho Thái tử cảm thấy có chút nguy hiểm. Hắn thật sự, thật sự vô cùng chán ghét ánh mắt đại ca từ trên cao nhìn xuống hắn!
Từ chuyện
đại sự quân chính (quân sự & chính trị), đến chuyện duy trì hậu
cung, mỗi bước đi của hắn đều rất gian nan, vì thế tâm trạng của hắn khó chịu cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Nữ tử ngoài cung mà mẫu
hậu nhắc đến kia, chính xác là trong lúc hắn tức giận xuất cung thì tình cờ gặp được, xem như là mỹ nhân cứu anh hùng đi.
Tóm lại, đó là một loại duyên phận kỳ diệu.
Nữ tử kia không giống với bất kỳ nữ nhân nào mà hắn từng thấy. Nàng thông
minh, nói chuyện sắc bén, hồn nhiên hoạt bát lại cơ trí lanh lợi. Quan
trọng nhất là nàng không biết thân phận Thái tử của hắn, chỉ đơn thuần
muốn kết giao với hắn.
Giữa bọn họ cũng không có tư tình. Thái tử biết, có lẽ chỉ mình hắn đơn phương tương tư mà thôi.
Chỉ khi gặp nàng thì hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm thanh thản. Những áp lực
trong cung, gánh nặng của Thái tử, những việc phiền lòng, dường như đều
biến mất.
Thái tử thở dài một hơi. Hắn muốn nạp nữ tử kia vào
Đông cung, cho nên đương nhiên hắn đã phái người tra xét chi tiết về bối cảnh của nữ tử kia. Nàng là tiểu thư khuê các, tuy gia thế không hiển
hách, nhưng cũng có chút thanh danh, nạp vào Đông cung cũng không tính
là mất thể diện.
Nhưng hắn vẫn chưa làm như vậy, có lẽ là do sợ
hãi. Hắn sợ nữ tử hắn ái mộ không muốn gả cho hắn, càng sợ sau khi nàng
vào Đông cung thì sẽ thay đổi bản tính, không còn nét thuần khiết như
bây giờ nữa.
Hắn hiểu quá rõ tòa cung điện này, nơi chỉ biết bồi dưỡng ra những nữ nhân ăn thịt người.
Thượng Dương cung.
Hoa Thường giơ chiếc khăn tay mẫu đơn mà nàng vừa thêu lên, khóe miệng hiện lên nụ cười vui vẻ, nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt cũng không làm ảnh hưởng
đến mị lực của nàng, mà ngược lại, sóng mắt càng lộ ra vẻ đẹp hòa quyện
giữa ôn nhu và phong tình. Thời gian thật biết cách chăm sóc nữ nhân
này.
Trong điện không có nhiều cung nhân, chỉ có vài người tâm
phúc. Lan Chi đang đứng hầu ở một bên, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ôn hòa của nương nương nhà mình: "Chuyện đó đã làm xong chưa?"
Lan
Chi cúi đầu, nhún người hành lễ, thấp giọng nói: "Bẩm nương nương, đều
đã được xử lý ổn thỏa, thần không biết quỷ không hay, chắc chắn không ai biết là do chúng ta làm. Người của chúng ta ở Đông cung và Ngọc Hoa
cung ẩn mình kín đáo nhiều năm như vậy, nhất định Thái tử và Đức phi sẽ
không hoài nghi."
Hoa Thường cười cười, vẻ mặt vẫn ôn hòa nhu
thuận như cũ, nhẹ nhàng nói: "Sau này cứ xem như chưa từng có chuyện gì
xảy ra, làm cho những người đó ngậm miệng hết đi, biết chưa?"
Lan Chi khom người thật sâu, cúi đầu nói: "Nô tỳ đã rõ, nương nương yên tâm."
Hoa Thường thu khăn tay lại, vịn tay Cốc Hương đứng lên, chậm rãi đi đến
bên cửa sổ. Nàng nhìn tòa cung điện có mái ngói màu xanh lục ngoài cửa
sổ, ánh mắt thâm trầm: "Đức phi tỷ tỷ, tỷ đừng làm muội thất vọng. Người có dã tâm bừng bừng như tỷ, muội sẽ giao lại quyền lựa chọn cho tỷ."
Ngọc Hoa cung.
Đức phi lớn hơn Hoa Thường mười mấy tuổi, bây giờ cũng đã là một lão nữ
nhân bốn mươi lăm, sớm đã hiện ra vẻ già nua. Có điều nàng vốn không có
mĩ mạo, vì vậy lúc già cũng không khác biệt mấy. Ngược lại còn hiện ra
vài phần hiền lành, vài năm gần đây lại còn học được tính nhẫn nại chịu
đựng.
Nhiễm Phong đứng một bên nhẹ giọng nói: "Nương nương, người của chúng ta đã tra ra được, vị hồng nhan tri kỷ kia của Thái tử là cô
nương Diệp thị, có quan hệ rất gần với Trịnh thị của chúng ta. Mẫu thân
của nàng ta là người Trịnh thị, tính ra là đường muội của người đó. Chỉ
là vị kia mất sớm, gia mẫu bây giờ chính là kế thất (vợ kế), cho nên
quan hệ giữa hai nhà có chút phai nhạt."
Ngón tay Đức phi đeo bộ hộ giáp dài đỏ rực, gõ từng hồi từng hồi lên ghế, thanh âm vừa mạnh vừa nặng nề.
Nhiễm Phong dè dặt nhìn nương nương nhà mình, lên tiếng nói: "Nương nương
muốn dùng cô nương kia làm chuyện gì sao? Chỉ là, tuy nàng ta khá thân
cận với Thái tử, nhưng dường như không có nhược điểm nào để bắt thóp,
nhiều lắm chỉ có thể làm hỏng thanh danh nàng ta mà thôi."
Động
tác gõ ngón tay của Đức phi càng lúc càng nhanh. Nhiễm Phong biết, tâm
trạng nương nương đang dao động thì mới làm động tác như vậy, tần suất
cho thấy tâm tình nương nương đang vô cùng kích động. Nhưng mà, chẳng lẽ có điều gì có thể lợi dụng trong chuyện này sao? Đáng để nương nương ưu tư như vậy ư?
Động tác kia dừng lại, Đức phi chậm rãi mở mắt ra, môi run lên, đôi mắt tỏa sáng, trong đó mang theo sự hưng phấn và giãy
giụa, sau đó mở miệng nói từng câu từng chữ: "Ngươi truyền tin về nhà,
nói rằng bổn cung cần một vị muội muội tiến cung tranh sủng, bảo trong
nhà an bài cho tốt."
Nhiễm Phong có chút kỳ quái, sao nương nương lại đột nhiên muốn tỷ muội tiến cung tranh sủng thế? Hoàng thượng đã
gần năm mươi, sớm đã lực bất tòng tâm, càng thêm thờ ơ với nữ sắc, không phải là thời cơ tốt để tranh sủng. Bây giờ nữ hài của các gia tộc đều
nhắm vào chư vị Hoàng tử, làm gì có tâm tư tranh giành sự sủng ái của
Hoàng đế chứ?
Đức phi có chút hưng phấn liếm môi một cái, mở
miệng nói: "Bổn cung thấy nữ nhi của vị đường muội kia không tồi. Đường
muội mất sớm, chắc chắn kế mẫu đối đãi với nàng ấy vô cùng lạnh nhạt.
Diệp thị lại không phải là gia tộc lớn gì, nữ hài tử nhà chúng ta lại
không có nhan sắc, không thích hợp để tiến cung. Nhưng mà Diệp thị đã sa sút nhiều năm, bổn cung nghĩ, vị ngoại sinh nữ này của bổn cung chắc sẽ vì gia tộc mà nguyện cống hiến một phen đúng không?"
Nhiễm Phong nghe Đức phi nói, cả người đột nhiên run lên. Nữ nhân mà Thái tử ái mộ, hoặc là nói có khả năng Thái tử đang ái mộ nữ nhân đó, vậy mà nương
nương lại muốn nạp nàng ta vào hậu cung của Hoàng đế sao...
Lượng thông tin này quá lớn, Nhiễm Phong phải giải phóng đại não của mình mới được. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng chỉ là một nô tỳ, mọi chuyện cứ
nghe theo nương nương là được. Nhiễm Phong hành lễ đáp ứng: "Nô tỳ đã
hiểu."
Đức phi cong khóe miệng lên, thanh âm nhu hòa: "Bảo người
trong nhà làm cho tốt, không cần nói chi tiết cho bọn họ, cứ nói là ý
của bổn cung, cho nên không cần tìm tòi căn nguyên làm gì. Tất cả đều
nằm trong lòng bàn tay của bổn cung."
Nhiễm Phong cúi đầu đáp vâng, sau đó chậm rãi lui ra.
Tất cả đều không nằm ngoài dự liệu của Hoa Thường. Đức phi, cho tới bây giờ thì nàng ta chưa hề lấy việc xuất cung dưỡng thọ làm mục tiêu, dã tâm
của nàng ta vẫn luôn che dấu rất sâu. Thế nhưng trong các loại bày bố
của Đức phi, chung quy vẫn bị Hoa Thường nhìn ra vài phần. Đức phi nương nương, mục tiêu của nàng ta vẫn luôn là ngôi vị Hoàng Thái hậu!