Hôm nay Tứ Hoàng tử vẫn đến thỉnh an đúng giờ, nhưng Hoa Thường nhạy cảm nhận ra, nhi tử có chút thất thần.
Hoa Thường sửa lại vài sợi tóc mai hai bên Thái Dương, cười nói: "Hiện tại
mẫu phi đã hoa tàn ít bướm, đến cả tiểu Tứ cũng không muốn nhìn nữa rồi. Có phải dung mạo của những tú nữ xinh đẹp như hoa, nên đã mê hoặc ánh
nhìn của tiểu Tứ hay không?"
Tứ Hoàng tử nghe mẫu phi nói vậy thì khôi phục lại tinh thần, mặt hơi ửng đỏ, lên tiếng phản bác: "Mẫu phi
nói bậy gì thế, nhi thần không có."
Phải biết rằng Tứ Hoàng tử
rất hiếm khi đỏ mặt thẹn thùng, cho nên Hoa Thường có chút ngạc nhiên,
nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ bị mẫu phi nói trúng rồi sao? Xem tiểu Tứ của
chúng ta vậy mà lại thẹn thùng kìa. Nói đi, có phải nhìn trúng vị tú nữ
nào rồi đúng không?"
Tứ Hoàng tử biết không thể gạt được mẫu phi
của mình, bất đắc dĩ nói: "Nhi thần chỉ là tình cờ kinh hồng một thoáng
[1] mà thôi, sao có thể xem là coi trọng được?"
[1] Kinh hồng một thoáng (惊鸿一瞥) hay Kinh hồng nhất diện (驚鴻一面): Chỉ liếc mắt một cái, liền lưu lại ấn tượng sâu sắc mãnh liệt.
Hoa Thường chăm chú nhìn Tứ Hoàng tử, sau đó cười nói: "Không phải là nữ
nhi Trịnh thị chứ? Người khác có thể không biết, nhưng mẫu phi thì lại
biết, trước đó vài ngày, con và Ngũ Hoàng tử đã gặp qua nàng ấy. Như thế nào, lúc đó con giúp Ngũ Hoàng tử lấy được tình cảm của người ta, hiện
tại hối hận rồi sao?"
Trong đầu Hoa Thường đột nhiên hiện ra hình ảnh hai huynh đệ cùng yêu một nữ nhân, cuối cùng dẫn đến hồng nhan họa
thuỷ, huynh đệ tương tàn. Nàng vội vàng lắc đầu, ném cái cốt truyện cẩu
huyết ra khỏi đầu mình.
Tứ Hoàng tử thấy mẫu phi loạn điểm uyên
ương [2], bắc đắc dĩ nói: "Không phải nữ nhi Trịnh thị. Hôm qua trong
lúc vô ý nhi thần có nhìn thấy một nữ tử thanh nhã phiêu dật, mắt ngọc
mày ngài, nên nhi thần có chút hảo cảm mà thôi."
[2] Loạn điểm uyên ương: Ghép đôi lung tung.
Thiếu niên mộ ngải [3], dù sao Tứ Hoàng tử cũng đã trưởng thành, tuy bên
người cũng có mấy phụ nhân, nhưng mà các nàng chỉ là thị nữ, cho nên
không có tư cách lộ diện ra bên ngoài. Hiện giờ đang là thời gian tuyển
tú nữ, Tứ Hoàng tử lại phải thành thân, nếu nói trong lòng không có chút dao động thì chính là gạt người.
[3] Thiếu niên mộ ngải: ý nói
con trai đến tuổi tình yêu chớm nở, liền biết ái mộ thiếu nữ xinh đẹp.
Sau lại dùng để chỉ tình cảm đẹp đẽ đầu đời của người thiếu niên.
Tất nhiên trong đầu Tứ Hoàng tử cũng tưởng tượng ra hình ảnh thê tử của mình. Hắn hi vọng người đó có thể giống như mẫu phi.
Nhưng căn bản hắn không tìm được nữ nhân nào có dung mạo, khí chất, tính cách và gia thế hoàn mỹ giống như mẫu phi, cho nên chỉ cần nàng ấy có vài
phần giống với mẫu phi thì cũng đủ rồi. Hắn nhất định sẽ giống như phụ
hoàng, đối xử với nàng ấy thật tốt. Không, phải tốt hơn so với phụ hoàng đối với mẫu phi, bởi vì đó là thê tử của hắn.
Nữ tử kia cũng có vài phần giống với mẫu phi.
Hoa Thường nhìn vẻ mặt hơi ửng đỏ của Tứ Hoàng tử, có chút chua xót lại có
chút vui vẻ, mở miệng nói: "Vậy là nữ nhi nhà ai, con có biết không? Mẫu phi sẽ giúp con hỏi thăm về nàng ấy một chút, chỉ cần con thích, mẫu
phi sẽ giúp con có được nàng ấy."
Tứ Hoàng tử vội lắc đầu, nhẹ
giọng nói: "Nhi thần không biết, chỉ là kinh hồng thoáng qua bên thạch
hồ, sao có thể biết tên được?"
Hoa Thường phì cười, đúng là đứa
nhỏ ngốc, không biết hỏi thăm các cung nhân hoặc mama đi cùng sao? Tuy
có quy định là các Hoàng tử và tú nữ phải tránh mặt nhau, nhưng mà lần
tuyển tú này rõ ràng là tuyển cho các Hoàng tử. Hoàng đế cũng đã mở
miệng nói hậu cung sẽ không nạp thêm phi tần, cho nên quy chế đợt này
không nghiêm cẩn như trước. Cho dù mama có hà khắc đến đâu thì cũng nể
mặt mà cho Tứ Hoàng tử một nhân tình. Cũng không phải là làm chuyện bất
chính hay tư thông mà sợ bị người khác gièm pha, biết tên và gia thế thì có gì nghiêm trọng đâu?
Hoa Thường cười nói: "Thế đã gặp ở chỗ nào?"
Tứ Hoàng tử ngượng ngùng ho khụ khụ hai tiếng rồi nói: "Con và Nhị ca đi
dạo đến thạch hồ thì nhìn thấy. Bên kia có rất nhiều tú nữ, nhi thần
liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng ấy. Ừm, nàng ấy mặc cung trang màu
xanh lam, trên đầu có cài thêm một cây trâm ngọc màu xanh, rất bắt mắt."
Hoa Thường nhướng mày, mặc cung trang màu lam đã nói lên gia thế của nàng
ấy, trên đầu lại cài trâm không hợp lễ tiết như thế, chắc chắn là ai đó
đã ban thưởng cho nàng ấy. Xem ra phạm vi tìm kiếm có thể thu nhỏ lại
rất nhiều.
"Được rồi, chuyện này cứ giao cho mẫu phi, bảo đảm sẽ giúp con tìm ra mỹ nhân."
Một ngày sau, Vị Ương cung.
Hoàng Thái tử Trần Nghiễm mặc phục sức Thái tử màu hạnh hoàng (màu vàng hoa
hạnh) có thêu tứ long ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt trầm tĩnh, rất có
khí độ: "Mẫu hậu gọi nhi thần đến có chuyện gì quan trọng sao?"
Hoàng hậu nhìn thấy dáng người đĩnh đạt của Thái tử, trong mắt hiện lên ý
cười vui mừng, mở miệng nói: "Còn không phải là vì hôn sự của con sao.
Mẫu hậu không biết nhiều về thế cục tiền triều, nhưng con tham chính
cũng đã lâu ngày, đối với vị trí Thái tử phi, trong lòng con có tiêu
chuẩn gì không? Xem ý tứ của phụ hoàng con, dường như là vừa ý với nữ
nhi Trịnh thị. Mẫu hậu không yên tâm nên hôm nay triệu con đến hỏi một
chút."
Thái tử Trần Nghiễm hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Phụ hoàng vừa ý Trịnh thị sao? Là chính miệng phụ hoàng nói ư?"
Hoàng hậu lắc đầu nói: "Đương nhiên phụ hoàng con sẽ không chính miệng nói
ra, nhưng thông qua lời nói thì có thể hiểu được ý như vậy. Trịnh thị là nhà mẹ đẻ của Đức phi, nhà ngoại của Đại Hoàng tử Chiếu Bình vương. Xưa nay con và đại ca của con không hoà hợp với nhau, nếu cưới nữ nhi Trịnh thị, thì không biết sẽ như thế nào? Tâm tư của phụ hoàng con càng ngày
càng khó đoán."
Thái tử nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, mở miệng nói:
"Mẫu hậu, nữ nhi Trịnh thị không phải là lựa chọn tốt nhất. Chọn thê tộc quan trọng là chọn người có thế lực. Chúng ta không thể biến người vốn
nên là trung thần cho đến chết trở thành "đầu tường thảo" [4] được,
chúng ta phải nghĩ cách thuyết phục phụ hoàng. Tốt nhất là để Chu thị và Tề thị trúng tuyển rồi chọn một trong hai, hai nhà bọn họ cũng có thể
xem là phù hợp với tiêu chí của nhi thần."
[4] Đầu tường thảo: Trở nên vô dụng.
Hoàng hậu gật đầu nói: "Mẫu hậu kiến thức nông cạn, cũng không hiểu chuyện
triều chính, tất cả đều nghe theo con, nhất định mẫu hậu sẽ cố gắng hết
sức."
Thái tử lộ ra ý cười, thần sắc cũng hòa hoãn đi, nhẹ nhàng nói: "Tạ mẫu hậu."
Vừa lúc này, Thuý Lâu từ ngoài cửa đi vào. Nàng là lão nhân bên cạnh Hoàng
hậu, là người nhìn Thái tử lớn lên, cho nên chỉ nhẹ nhàng hành lễ rồi
lên tiếng nói: "Nương nương, Kỳ Quý phi ở Thượng Dương cung vừa triệu
kiến nữ nhi Tề thị."
Hoàng hậu từ từ nhíu mày lại, cất tiếng hỏi: "Nàng ta nhìn trúng nữ nhi Tề thị sao? Không đúng, Kỳ Quý phi luôn là
người rất cẩn thận, nàng ta chưa bao giờ làm những việc vượt quá quy củ. Chẳng lẽ Hoàng thượng vừa ý nữ nhi Tề thị, muốn phối cho Tứ Hoàng tử
sao?"
Hoàng hậu và Thái tử đều có chút tức giận. Thái tử là huynh trưởng, cũng là Trữ quân, mà kỳ tuyển tú lần này, cái chính là tuyển
Thái tử phi. Quân thần phân rõ, đích thứ khác biệt, tôn ti trật tự phải
có trước có sau chứ? Nếu là do Kỳ Quý phi vượt quá khuôn phép, tự mình
làm chủ muốn cướp vị tức phụ tốt, thì cũng sẽ không làm cho người khác
tức giận. Chỉ sợ rằng, đây là ý của Hoàng thượng, như vậy chẳng phải là
Hoàng thượng không cho Thái tử chút mặt mũi nào sao? Chẳng lẽ ái tử của
sủng phi lại có sức ảnh hưởng lớn đến vậy ư?
Thái tử giấu đi vẻ
tức giận, nhìn Hoàng hậu an ủi: "Mậu hậu bớt giận. Mặc kệ đây là ý của
ai, hoặc do ai bày mưu tính kế, lúc này chúng ta không thể tự loạn trận
tuyến của mình được, càng không thể chọc giận phụ hoàng. Huống chi, nói
đi thì cũng phải nói lại, Kỳ Quý phi vừa ý Tề thị, mà Tề thị có coi
trọng Tứ đệ hay không thì lại là một vấn đề khác."
Hoàng hậu áp
chế cơn tức giận xuống, mở miệng nói: "Đó là Tứ đệ của con, hậu duệ quý
tộc, không được nói như vậy! Nếu để phụ hoàng con biết thì lại đến răn
dạy con đấy."
Thái tử cúi đầu nghe lời: "Vâng, mẫu hậu, là do nhi thần lỡ lời."
Thượng Dương cung.
Hoa Thường nhìn người đang ngồi phía dưới mà tâm trạng vô cùng phức tạp.
Không ngờ ánh mắt nhìn người của tiểu Tứ lại giống với phụ hoàng của nó
như vậy, quả nhiên là hai phụ tử tâm linh tương thông mà.
"Tên của ngươi gọi là Bích Quân sao?" Hoa Thường ôn hoà mở miệng nói.
Tề Bích Quân đứng lên hành lễ trả lời: "Bẩm nương nương, khuê danh của thần nữ là Bích Quân."
Dung mạo của Tề thị không xinh đẹp như trong tưởng tượng của Hoa Thường, chỉ được coi là đoan chính thanh tú, nhưng các đường nét trên gương mặt thì lại có linh khí. Không biết vì sao tiểu Tứ lại nhất kiến chung tình với nàng ta như vậy.
Hoa Thường phất tay, cười nói: "Không cần phải đa lễ như vậy, ngồi trả lời cũng được."
Hoa Thường cũng không phải bởi vì những tin đồn về Tề thị mà có thành kiến
với nàng ta, dù sao nàng ta cũng là nữ tử mà tiểu Tứ coi trọng. Cho dù
nàng ta là chúng tinh phủng nguyệt [5] trong các tú nữ, hành sự ngạo
mạn, vô cùng ngang ngược đi nữa, thì cũng không nhất định là sự thật.
Huống chi, cho dù đó là sự thật thì cũng không nhất định là một nữ tử
xấu.
[5] Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được mọi người vây xung quanh ca tụng tán dương, là cái rốn của vũ trụ.
Thời đại không giống nhau thì giá trị quan cũng không giống nhau. Có cái
nhìn ứng với thời đại tất nhiên là quan trọng. Nhưng mà theo Hoa Thường, nếu làm thê tử của tiểu Tứ, là một vị Vương phi của Vương gia, thì cũng không nhất định phải yêu cầu quá khắt khe về khuôn phép. Nếu như có
tính cách riêng của mình, ngược lại cũng là một chuyện tốt.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Ngày thường ở nhà làm những việc yêu thích gì?"
Tề Bích Quân hạ mi mắt xuống, trầm tĩnh nói: "Bẩm nương nương, thần nữ
mười sáu tuổi. Thường ngày ở nhà được phụ mẫu nuông chiều nên thần nữ
cũng không cần làm gì. Chỉ là thỉnh thoảng thần nữ có thêu thùa may vá
một chút, đọc một chút kinh thư."
Hoa Thường cười cười nói: "Hiện giờ ngươi ở trong cung đã quen chưa? Quy định trong cung nghiêm ngặt,
nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, cung quy cũng có quy tắc rõ
ràng. Nhưng mà ngươi ở chung với những nữ tử cùng tuổi khác e là có chút bất tiện đúng không?"
Tề Bích Quân trả lời: "Thần nữ ở trong
cung rất tốt, cũng không thấy có gì không quen. Khi thần nữ còn ở nhà
cũng có nhiều tỷ muội, tuy ở chung có xa lạ một chút nhưng vẫn rất tốt,
tạ nương nương quan tâm."
Hoa Thường ngẩng đầu nhìn sắc trời, lên tiếng nói: "Cũng đã là buổi trưa, ngươi cứ dùng ngọ thiện ở đây rồi hãy trở về."
Tề Bích Quân nhẹ nhàng hành lễ rồi nói: "Được nương nương hậu ái, thần nữ
ghi nhớ trong lòng. Nhưng buổi chiều thần nữ còn phải học cung quy, nếu
thần nữ rời đi quá lâu, sợ là mama sẽ trách tội. Nếu để người khác biết
được thì sẽ không hay."
Hoa Thường gật gật đầu nói: "Cũng đúng,
nữ tử phải biết giữ gìn thanh danh. Người có quy tắc, lại biết nhắc nhở
bản thân như ngươi cũng rất hiếm thấy." Sau đó Hoa Thường quay đầu nói
với Lan Chi: "Mang đồ vật bổn cung chuẩn bị để ban thưởng lên đây."
Lan Chi hành lễ nhận lệnh, bưng cái khay đến trước mặt Bích Quân, nhẹ nhàng nói: "Đây là trâm ngọc nương nương chuẩn bị tặng cho tiểu chủ, cũng
không phải là vật gì quý hiếm, chỉ là chút lễ gặp mặt mà thôi."
Tề Bích Quân hành lễ tạ ơn: "Trưởng giả (bậc tiền bối) ban tặng, thần nữ không dám chối từ, thần nữ tạ ơn nương nương."
Sau khi tiễn Tề Bích Quân đi, Hoa Thường chậm rãi thở dài.
Thược Dược nhẹ nhàng bóp vai cho Hoa Thường, khẽ cất tiếng hỏi: "Sao nương
nương lại thở dài vậy? Nô tỳ thấy vị Tề cô nương này cũng không giống
như lời đồn. Chưa nói đến việc tính tình nàng ta trầm tĩnh biết trước
biết sau, mà nàng ta đối nhân xử thế cũng nói có sách, mách có chứng,
tiến lui có chừng mực, đối với nương nương cũng rất mực cung kính, không hổ danh là nữ tử xuất thân từ thế gia vọng tộc."
Hoa Thường lắc
lắc đầu nói: "Những gì ngươi nhìn thấy chỉ là mặt ngoài. Hơn nữa, cho dù đó là một cô nương đanh đá, vô cùng đanh đá, thì trước mặt bổn cung
cũng phải mang một bộ dạng khác. Dù có cuồng ngạo ương ngạnh đến đâu thì cũng sẽ không dám biểu hiện trước mặt bổn cung. Bổn cung thở dài chính
là, vị Tề cô nương này, rõ ràng là không để ý đến bổn cung, không để ý
đến Tứ Hoàng tử, cố ý tránh né. Xem ra, bổn cung nghĩ không sai, nàng ta đang nhắm vào vị trí Thái tử phi."