Phủ đệ vốn yên tĩnh và trang mục (trang nghiêm & kính cẩn) ngày trước
nay đã tràn ngập hơi thở bi thương, ngoài phủ treo đèn lồng trắng, hạ
nhân đều mặc áo tang trắng.
Hoa phu nhân một thân tang phục, trên tay cầm khay, đẩy cửa phòng ra, nhìn người nằm trên giường, lo lắng
nói: "Lão gia, dùng chút canh sâm đi. Người đừng cố chịu đựng khiến cho
thân thể không tốt nữa, phụ thân trên trời có linh thiêng nhìn thấy cũng không an lòng."
Hoa Tường mặc áo tang bằng vải thô, phụ thân ông qua đời, đây là thể hiện sự trọng hiếu. Hơn nữa, so với thân thể bị tra tấn thì nỗi thống khổ khi mất đi phụ thân càng khiến ông không chịu
đựng nổi: "Ta không muốn uống, mang đi đi."
Hoa Tường và Hoa phu
nhân là phu thê nhiều năm, người khác không dám trái ý nhưng bà thì
khác: "Lão gia, năm nay phụ thân đã gần bảy mươi, bây giờ ra đi cũng có
thể xem như là hỉ tang. Lão thái thái vẫn còn đây, nếu lão gia không bảo trọng thân thể, chẳng lẽ muốn mẫu thân phải nhọc lòng sao?"
Hoa Tường khép hờ mắt, không nói lời nào.
Hoa phu nhân thấy thế bèn mở miệng nói: "Nương nương ở trong cung âm thầm
truyền lời đến, hỏi rằng có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không. Từ
nhỏ nương nương đã thông tuệ, ta trình thẻ bài vào cung bị bác bỏ, hẳn
là nương nương nghi ngờ rồi. Bây giờ nhà chúng ta thế này, Hoàng thượng
lại cố tình dặn dò, nhất định không được nói cho nương nương biết. Thế
nhưng với tính tình của nương nương, không nói gì thì sẽ càng khiến
nương nương suy nghĩ lung tung, rồi dẫn đến hao tổn tinh thần nữa. Lão
gia, bây giờ mọi chuyện trong nhà đều cần người quyết định, chẳng lẽ
người muốn sức khoẻ của mình cứ sa sút như vậy sao?"
Cơ mặt Hoa
Tường hơi co rúm, khóe miệng giật giật, lên tiếng nói: "Ta còn có thể
như thế nào nữa? Phụ thân đi rồi, người tâm phúc cũng không có. Rốt cuộc sau ngần ấy năm, Hoàng thượng cũng lộ ra răng nanh. Tuy lần này nhà
chúng ta không bị gì, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Ta
cống hiến còn chưa đủ nhiều ư? Ta còn chưa đủ trung thành với bệ hạ sao? Thế gia phải như thế nào thì bệ hạ mới giữ lại một chút nhân từ đây?"
Lồng ngực Hoa Tường phập phồng, khuôn mặt căng ra đỏ tím, hiển nhiên vừa giận dữ vừa cực kỳ bi ai.
Hoa Tường gầy đi rất nhiều, không chỉ vì giữ đạo hiếu khiến thân thể lẫn
tinh thần đều bị thương tổn nghiêm trọng, mà còn vì lần thanh tẩy này
của Hoàng đế đối với triều đình, Nghiêm thị kia cũng không phải người bị hại duy nhất.
Ngoại trừ một ít thế lực trên triều đình được tín
nhiệm lâu đời ra, trong tam đại thế gia thì Tứ Thủy phủ Tạ gia, Mân
Trung phủ Tiêu gia đều có người bị răn dạy vì kết bè kết đảng, bị bãi
quan hoặc lưu đày. Đối với thế gia mà nói, đương nhiên mấy chức quan kia không có gì ghê gớm, nhưng tội danh lại là nỗi đau mà các thế gia không thể chịu đựng được.
Hoàng đế đăng cơ mười năm, rốt cuộc đã bắt
đầu dựa theo ý mình mà đao to búa lớn cải tạo đất nước, không động thì
thôi, vừa động đã kinh người. Bất luận là trung ương hay địa phương,
khắp nơi đều có tai mắt của Hoàng đế. Chúng kết thành một tấm lưới lớn,
dày đặc chi chít, hơn nữa còn vô cùng vững chắc.
Đương nhiên Hoa
Tường đã nhìn ra, hành động của Hoàng đế đối với thế gia mới chỉ là bắt
đầu mà thôi. Hoàng đế từng bước một thêu dệt tội danh, nhỏ nhưng nhiều,
trừng trị không nặng, nhiều nhất là bắt giam vài năm. Tuy hình phạt nhẹ
nhưng điều cốt lõi là hắn đã hủy diệt, hạ thấp thanh danh gầy dựng mấy
trăm năm của thế gia, cũng là gốc rễ để thế gia có thể đứng vững.
Lần này Hoa gia bình an vô sự trong cơn sóng gió, nhưng thỏ tử hồ bi [1],
làm sao Hoa Tường có thể không thấy ghê người cho được?
[1] Thỏ tử hồ bi: Thỏ chết cáo buồn, tương tự như câu "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ".
Hoa phu nhân nhìn hốc mắt đã hõm xuống của phu quân, trong lòng cũng tràn
đầy khổ tâm, nhưng bà vẫn mở miệng nói: "Lão gia, ta là phụ nhân, không
hiểu được nhiều như vậy. Bây giờ nương nương trong cung phái người tới
hỏi, hồi đáp thế nào, lão gia ra chủ ý đi."
Hoa Tường nhép nhép
miệng, lên tiếng nói: "Hoàng thượng bảo, sợ rằng tổ phụ qua đời sẽ khiến nương nương bi thương tổn hại đến thân thể. Hiện giờ nương nương đang
có thai, chúng ta cứ cố hết sức đừng quấy rầy nương nương. Hoàng thượng
không chỉ không cho phép chúng ta tiết lộ chuyện phụ thân qua đời, mà
những việc khác cũng không được quấy nhiễu nương nương. Thân là thần tử, ngoại trừ tuân chỉ ra, thì ta còn biết làm gì đây?"
Hoa phu nhân nhìn Hoa Tường thất thần, cả giận nói: "Chút chuyện đau buồn này đã
khiến lão gia mất đi ý chí tiến thủ sắc bén rồi sao? Nhi tử thì chưa đủ
sức gánh vác việc lớn, đám tôn tử vẫn còn ở tuổi vô lo vô nghĩ, nữ nhi
thì đang vì gia tộc mà chịu khổ trong cung kia kìa! Lão gia cứ ũ rũ thất vọng như vậy sao? Người có còn là phu quân mà ta nương tựa và tin tưởng nhiều năm không? Hoa Tường!"
Hoa Tường bỗng thấy phu nhân thật
khác lạ, ông bị mắng đến mức ngây ngẩn. Thành thân hơn ba mươi năm,
trong trí nhớ của ông, phu nhân chưa từng nổi giận kịch liệt như vậy...
Hoa Tường lẩm bẩm, không biết đang thuyết phục phu nhân hay tự thuyết phục
mình: "Ai có thể chống lại ý chỉ của Hoàng thượng... Ai có thể, ai dám,
ai trả giá nổi đây..."
Hoa phu nhân đi đến bên cạnh giường, nhìn
Hoa Tường gầy yếu, bà nói khẽ: "Hiện giờ Tạ gia và Tiêu gia mới là kinh
hãi. Bọn họ sắp đạp vỡ bậc cửa nhà chúng ta rồi, vì sao? Vì Hoàng thượng không động đến chúng ta, nên bây giờ chúng ta sẽ được yên ổn! Cho dù là nể mặt nương nương trong cung hay nể mặt Tứ Hoàng tử và Tứ Công chúa đi chăng nữa, đấy chẳng phải đều là vốn liếng của chúng ta hay sao? Người
khác có cầu cũng không được."
Hoa Tường là người cổ hủ, dù sao nữ nhi và ngoại tôn cũng là thân nhân của người khác. Bất luận có thân
thiết ra sao đi nữa, thì cũng không thể dùng họ để kiếm lời cho mình.
Hơn nữa dựa vào nữ nhi, nói ra cũng hết sức khó nghe. Hoa Tường vốn cao
ngạo từ trong xương cốt, cho nên cực kỳ không muốn thừa nhận điểm này.
Đáng tiếc hiện thực quá tàn khốc, lại thêm Tạ gia và Tiêu gia cao ngạo đã
gặp phải tai họa, cho nên dù Hoa Tường có giận dữ thành bệnh thì cũng
phải đối mặt với hiện thực. Bởi vì phụ thân không còn nữa, nên ông trở
thành tộc trưởng dòng họ Hoa thị, phải gánh trách nhiệm trên vai. Dù nó
có nặng nề đến thế nào, dù sức nặng của nó có thể đè ép sự kiêu ngạo của ông xuống, thì ông cũng phải gánh lấy.
Hoa Tường hít sâu một
hơi, mở miệng nói: "Chúng ta phải báo cho nương nương sao? Nương nương
luôn luôn thông tuệ, tuy người không hiểu chuyện triều chính, nhưng nếu
biết nhiều một chút, tốt xấu gì thì cũng tự bảo vệ được mình."Hoa phu
nhân trợn mắt liếc Hoa Tường một cái, cười nhạo: "Đầu óc nam nhân các
người chẳng hề thay đổi gì cả. Có nữ nhân nào nghe thấy trượng phu treo
thanh đao trên đầu nhà mẹ đẻ mình mà còn có thể tâm bình khí hòa, phu
thê hòa thuận được không? Nếu nói chuyện này cho nương nương biết, thì
chính là hại nương nương đó! Quan hệ giữa nương nương và Hoàng thượng
chuyển biến xấu, đối với nương nương, đối với nhà chúng ta mà nói, thì
có chỗ nào tốt đâu chứ?"
Hoa Tường nghe vậy liền tỉnh ngộ. Rốt
cuộc nữ nhân vẫn khác với nam nhân trên quan trường, có thể gặp người
nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đúng là không nên nói chuyện này với nương nương.
Hoa Tường khẽ nhíu mày lại, mở miệng nói: "Phu nhân, theo bà thấy, chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Hoa phu nhân mới là người vừa thân cận vừa hiểu rõ nữ nhi hơn ông nên ông cũng không ngại học hỏi kẻ dưới.
Hoa phu nhân cười cười tự đắc, sau đó mở miệng nói: "Nương nương sống trong cung cũng không dễ. Sủng ái của Hoàng thượng vốn không phải thứ có thể
trông cậy cả đời, nhưng sáu bảy năm nay nương nương thật sự thánh sủng
không suy, cho nên chúng ta càng phải duy trì thật tốt. Chuyện tiền
triều này, chúng ta không thể nói cho nương nương nghe, kẻo lại khiến
nương nương ưu phiền, hao tổn tinh thần. Hơn nữa lại không có biện pháp
gì để giải quyết nên sẽ làm cho nương nương nhọc lòng nhiều hơn. Tuy
nhiên, chúng ta có thể báo cho nương nương về việc phụ thân đã qua đời,
nhân tiện nói cả chuyện Hoàng thượng lo lắng cho nương nương, nên không
để chúng ta báo lại việc này, làm nương nương hiểu rõ thêm về sự quan
tâm của Hoàng thượng dành cho mình. Vậy thì có phải quan hệ giữa hai
người sẽ càng gần gũi hơn không?"
Hoa Tường hoàn toàn thụ giáo gật gật đầu, chắp tay nói: "Phu nhân nói có lý, cứ làm như vậy đi!"
---
Thượng Dương cung.
Sau khi Hoa Thường nhận được thư mà gia đình bí mật gởi cho nàng, thì nàng
liền ngây ngẩn cả người. Tổ phụ, ông ấy qua đời rồi...
Nước mắt
nàng vô thức rơi xuống. Không hề có dấu hiệu gì trước, tổ phụ hệt như
lão ngoan đồng kia đã vĩnh viễn rời xa nàng rồi sao? Ông ấy đã đi đến
một nơi rất rất xa không bao giờ trở lại nữa. Những ký ức thời thơ ấu
vẫn còn đó, nhưng rốt cuộc không tìm thấy người nữa rồi.
Đây là người thân đầu tiên chia ly nàng ở thế giới này.
Lan Chi nhìn Hoa Thường thất thần rơi lệ, chẳng mấy chốc mà vành mắt Hoa
Thường đã đỏ hoe. Lan Chi vô cùng lo lắng, vội vàng cầm khăn lau nước
mắt cho Hoa Thường, miệng còn khuyên nhủ: "Nương nương, nương nương
người đừng khóc nữa, sẽ làm hư tổn đến mắt đó. Hôm nay Hoàng thượng sẽ
tới đây dùng bữa, mà vành mắt người lại đỏ thế kia, nếu Hoàng thượng
thấy thì không phải là sẽ động trời [2] hay sao?"
[2] Động trời: Nguyên văn là "phiên thiên", ý nói gây ra chuyện lớn.
Hoa Thường cũng biết mình không nên khóc, nhưng nàng không ngăn được, nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi...
Lan Chi thấy hoàn toàn không khuyên được Hoa Thường, lo lắng Hoa Thường sẽ
bi thương quá độ mà thương tổn đến thân thể. Thược Dược ở bên cạnh cũng
rất sốt ruột. Phải biết rằng trong bụng Hoa Thường còn đang mang thai
tiểu Hoàng tử đấy, vì vậy hai người bọn họ hết sức khuyên nhủ, nói đến
mức miệng khô lưỡi đắng mà Hoa Thường vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, liên tục
rơi nước mắt.
Từ rưng rưng rồi đến rơi lã chã, trong nháy mắt, một giọng nói the thé của thái giám vang lên: "Hoàng thượng giá lâm..."
Lan Chi và Thược Dược cả kinh tới mức hồn bay phách lạc. Bây giờ bọn họ
hoàn toàn không thể giải thích được tình huống này, chẳng lẽ lại nói với Hoàng thượng rằng nương nương của chúng ta âm thầm trao đổi tin tức với nhà mẹ đẻ sao? Hơn nữa rõ ràng Hoàng thượng không muốn Hoa Thường biết
được tình hình, đây chính là rút lông trên mông lão hổ đó!
Hoàng đế bước nhanh vào, nhìn thấy cảnh Hoa Thường đau lòng muốn chết, còn cung nhân thì đang nơm nớp lo sợ.
"Thường nhi? Nàng làm sao vậy?" Hoàng đế trông thấy hốc mắt đỏ bừng của Hoa
Thường thì cả kinh, vội vàng ngồi vào bên cạnh nàng, đỡ bả vai nàng rồi
cất tiếng hỏi.
Hoa Thường nghe thấy tiếng nói thì ngơ ngác quay
đầu lại. Nàng vừa nhìn thấy Hoàng đế thì giống như gặp được tâm phúc
vậy, ngay lập tức lao vào lòng hắn, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn,
thanh âm khàn khàn nghẹn ngào: "Tổ phụ đi rồi... Thần thiếp còn chưa gặp mặt ông ấy lần cuối. Lần cuối thiếp gặp ông ấy là lúc thiếp được mười
ba tuổi. Khi ấy thần thiếp ra tiễn tổ phụ đến nơi khác ban sai [3], rất
lâu rất lâu sau mà ông ấy vẫn chưa trở về. Thần thiếp vào cung nhưng tổ
phụ vẫn không về được, đợi đến khi tổ phụ về rồi, thì thần thiếp lại ở
thâm cung nên không thể gặp. Bây giờ ngay cả nhớ nhung cũng không còn ý
nghĩa, rốt cuộc thần thiếp không thể nhìn thấy ông ấy nữa rồi...
Huhu..."
[3] Ban sai: Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa, ở đây thì có nghĩa là đi nhậm chức ở xa.
Có vẻ như Hoàng đế đã biết Hoa Thường âm thâm trao đổi tin tức với người
nhà. Trong nhà không còn cách nào khác, cho nên mới nói cho nàng biết.
Có điều bây giờ không phải là lúc để truy cứu nàng biết chuyện này như
thế nào. Hoàng đế nhìn Hoa Thường khóc hết sức thương tâm, hắn cũng vô
cùng đau lòng.
"Thường nhi... Đừng khóc, đừng khóc nữa. Tổ phụ
đây là hỉ tang, tuổi tác ông ấy đã cao, lại đầy bụng học thức. Thiên đế
thương người tài, chờ không kịp, nên mời ông ấy đến làm khách đấy."
Hoàng đế khẽ vỗ lưng Hoa Thường, giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi
nàng.
Hoa Thường vươn tay ôm chặt lấy Hoàng đế, càng nức nở nghiêm trọng hơn nữa.
Bây giờ nàng không cần khuyên giải an ủi, người chết như đèn đã tắt. Nói
lời dễ nghe cũng không tài nào đả động nổi cõi lòng bi thương của nàng,
một lồng ngực rộng lớn mới là bến bờ ấm áp.