Lâm Trung Khanh một mình một người đứng ở trong góc cúi đầu, nghiêm cẩn
thông tin trận đấu tiếp theo của mình trên liên lạc khí, cậu cũng nghe
thấy những người khác đang an ủi học sinh đứng thứ 34 kia, cậu lặng lẽ
ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Lan lúc này đang cùng đám Tề Long trò
chuyện, trong mắt vẻ mặt phức tạp khó hiểu.
Lâm Trung Khanh đương nhiên biết Lăng Lan rất mạnh, nếu không cũng không thể khiến người mạnh như Tề Long, Lạc Lãng ngoan ngoãn thần phục, còn có cậu bạn thông minh
không giống bình thường Hàn Kế Quân cam tâm tình nguyện nhận mình làm
lão đại, nhưng cậu lại không nghĩ tới Lăng Lan lại mạnh như vậy, liên
tục dùng 1 chiêu đánh bại đối thủ, điều này quá khủng bố .
Phải
biết rằng ngay cả người có thành tích tốt nhất khi vào trường, người lúc nào cũng khoa trương mình là tuyệt đỉnh thiên tài Lý Anh Kiệt cũng
không thể làm được. Tuy Lăng Lan thoạt nhìn có chút lạnh lùng, không
quan tâm đến người khác nhưng sự thật là đôi khi cậu ta vẫn thường làm
những chuyện như giúp đỡ người khác, giống như sự kiện lần trước giữa cậu và Lý Anh Kiệt.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Trung Khanh từ từ nâng lên nụ cười khổ, cảm giác hối hận lại chậm rãi lan tràn trong lòng.
Có đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, nếu lúc đó cậu không có suy nghĩ lợi dụng Lăng Lan, thiệt tình phục vụ đối phương thì có lẽ cậu còn có cơ hội
được làm bạn với Lăng Lan. Đáng tiếc, hiện tại đã không còn khả năng
nữa, không ai muốn kết bạn với kẻ đã từng lợi dụng mình, đạo lý này quá
đơn giản.
Ánh mắt Lâm Trung Khanh nhất thời sáng lên, chặt đứt
điểm hy vọng xa vời trong lòng. Những việc từng trải qua lúc nhỏ khiến
cậu không thể tin vào ai cả, cho nên kiếp này cậu định sẵn sẽ làm người
cô độc cả đời, cái gì mà chân tìn, tất cả đều là mây bay.
Trong
lúc Lâm Trung Khanh nhẫn nại chờ thông tin trận đấu tiếp theo của mình
bắt đầu thì cậu phát hiện kẻ mà mình ghét nhất xuất hiện bên cạnh mình,
Lý Anh Kiệt và bè phái đi theo cậu ta, cũng thuộc ban 1, đứng thứ 3 từ
dưới đếm lên.
Lâm Trung Khanh khinh thường, tuy rằng bọn họ cùng ở trong lớp ban 1 không quá được chú ý (vì cùng nằm trong top cuối) nhưng như vậy không có nghĩa là bỏ qua tự tôn của mình, đi là người hầu cho
kẻ khác, để kẻ khác tùy lúc có thể sĩ nhục mình. Đương nhiên nếu có thể
giống Tề Long, Lạc Lãng đi theo người khác vì bị thuyết phục bởi thực
lực, tự nguyện nhận lão đại thì cậu tuyệt đối không có khinh bỉ. Thậm
chí còn có thể bội phục.
Đáng tiếc, Lý Anh Kiệt này quá tiểu
nhân, trừ tài trí và thực lực hơn người, ngoài ra không có gì có thể
thuyết phục người khác người khác đi theo mình, căn bản không bằng 1 góc của Lăng Lan.
Giờ phút này Lâm Trung Khanh vẫn chưa phát hiện, trong lòng mình đã nhận Lăng Lan là lão đại.
Có lẽ cảm giác được Lâm Trung Khanh khinh thường mình, người đi theo Lý
Anh Kiệt, là học sinh đứng thứ 3 từ dưới đếm lên kia chủ động mở lời
trào phúng nói: "Ôi, đây không phải là người cuối bánh xe Lâm Trung
Khanh của lớp chúng ta sao? Không nghĩ tới cậu vẫn còn trong ban 1 nha,
vận khí thật tốt.” Khi người đứng thứ 2 từ dưới đếm lên bị người đứng
đầu ban 2 đánh bại, đoạt mất suất học, cậu ta chỉ có thể sỉa sói vào
người đúng cuối cùng Lâm Trung Khanh để tìm được một chút cảm giác mình
hơn người.
Lâm Trung Khanh cũng không để ý đối phương khích bác,
nếu cả chút nhẫn nại mà cũng không có thì làm sao cậu có thể trở thành
chuột bach trong phòng thí nghiệm suốt 6 năm được chứ? Lâm Trung Khanh
nhàn nhạt người kia một cái, sau đó liền cúi đầu nghiên cứu liên lạc khí của mình, căn bản không biết khuôn mặt đối phương nhất thời đỏ lên vì
tức giận.
Thái độ của Lâm Trung Khanh khiến những bạn học xung
quanh nở nụ cười, quan hệ của Lâm Trung Khanh và những bạn học trong lớp cũng không tệ, cậu luôn là một người khéo léo trong việc mở rộng mối
quan hệ này, nhưng khi đối mặt với Lý Anh Kiệt, thái độ Lâm Trung Khanh
liền không tốt được.
Cái gì cũng có thể nhẫn nại nhưng nếu bị
chạm vào nghịch lân thì như thế nào cũng không thể nhẫn nữa. Bị mất tự
do suốt 6 năm tuổi thơ khiến Lâm Trung Khanh luôn muốn mình có thể tự do tự chủ, mà những thủ đoạn bức bách của Lý Anh Kiệt càng là chạm vào
nghịch lân của Lâm Trung Khanh. Đây cũng là lý do Lâm Trung Khanh trở
mặt với Lý Anh Kiệt. Đáng tiếc cho đến bây giờ Lý Anh Kiệt vẫn không
biết mình sai chỗ nào, vẫn dùng những thủ đoạn cũ bắt buộc Lâm Trung
Khanh, cũng khiến Lâm Trung Khanh càng ngày càng chán ghét mình.
Thái độ của Lâm Trung Khanh triệt để chọc giận kẻ đi theo Lý Anh Kiệt kia,
cậu ta nhịn không được lớn tiếng nói: "Mày đừng quá đắc ý kiêu ngạo, chờ lát nữa Kiệt lão đại nhất định sẽ giáo huấn mày." Nói xong còn có ý vui sướng khi người gặp họa.
Lâm Trung Khanh nghe xong lời này, vẻ
mặt cổ quái ngẩng đầu nhìn, ánh mắt kia tuyệt đối là ánh mắt khinh
thường khiến cho người kia trực tiếp nỗi giận, giơ tay lên chuẩn bị cho
Lâm Trung Khanh một bài học.
Lâm Trung Khanh cũng chờ đã lâu, chỉ cần đối phương chủ động công kích thì cậu có cớ để đánh kẻ kia.
Mắt thấy sắp xảy ra đánh nhau, mọi người xung quanh đều chú ý về phía này,
Lý Anh Kiệt đứng bên cạnh mày hơi hơi nhăn lại, không chút khách khí
quát lên: "Viên Lập dừng lại cho tôi.”
Lý Anh Kiệt ra lệnh khiến
Viên Lập liền nhanh chóng thu tay, vẻ mặt hoảng sợ lui về bên người Lý
Anh Kiệt. Từ khi đồng ý làm người đi theo Lý Anh Kiệt, quả thật cậu nhận đến không ít ưu việt, giống thuốc kích phát gen, trưởng đây mỗi năm
được nhận một lần bây giờ thì tăng lên 3 tháng được tiêm một lần, đây
cũng là nguyên nhân vì sao Viên Lập không muốn thoát khỏi sự kiểm soát
của Lý Anh Kiệt , nhưng có nhiều thứ thì mất cũng nhiều, thứ mà cậu đánh mất chính là tôn nghiêm cao quý của con người…
Lý Anh Kiệt ngăn
lại Viên Lập xong lúc này mới nhìn về phía Lâm Trung Khanh, vẻ mặt cao
ngạo nói: "Lâm Trung Khanh, đừng tranh chấp với thủ hạ của tôi, cố ý
khiêu khích đánh nhau, như vậy không tốt. Không bằng hai chúng ta đánh
cược một lần đi?"
Lâm Trung Khanh cười nhạo một tiếng, khiêu khích Viên Lập? Chẳng lẽ cậu nhàn rỗi quá không có việc gì làm sao? Vớ vẫn!
Lý Anh Kiệt cũng không quan tâm Lâm Trung Khanh đồng ý hay không, cậu tiếp tục nói: "Lần tiếp theo, hẳn là tôi và cậu quyết đấu, không bằng chúng
ta cược xem cậu có thể đứng vững sau 50 chiêu của tôi hay không, nếu như cậu thành công đứng vững sau 50 chiêu của tôi, chuyện cũ của chúng ta
cứ thế kết thúc, còn nếu không… cậu nhất định phải đi theo thôi.” Nói
cho cùng, Lý Anh Kiệt vẫn không có ý buông tha cho việc bắt Lâm Trung
Khanh trở thành thủ hạ của mìng.
Lâm Trung Khanh nghe nói như thế, nhịn không được nở nụ cười: "Ôi, Lý Anh Kiệt, có phải đầu óc của cậu có vấn đề rồi không?”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Lý Anh Kiệt càng trở nên âm lạnh, không nghĩ
tới mình (Lý Anh Kiệt) đã cho cậu ta (Lâm Trung Khanh) nhiều mặt mũi như vậy mà cậu ta lại lớn gan đến thế, thật sự là không biết sống chết.
Trong mắt Lý Anh Kiệt xẹt qua một tia hung ác, cậu (Lý Anh Kiệt) nhất
định phải ép chết Lâm Trung Khanh, khiến cậu ta bị đuổi khỏi lớp đặc cấp ban 1.
Nhưng cậu trả lời của Lâm Trung Khanh lại phá hủy tính
toán của Lý Anh Kiệt: "Cậu xác định rằng đối thủ của mình trong trận đấu tiếp theo thật sự là tôi sao?”
Lúc này cảm giác đầu tiên của Lý
Anh Kiệt chính là mình đã sai cái gì rồi, cậu nhanh chóng kiểm tra tin
tứ của liên lạc khí, không lẽ người đứng thứ 50 không phải là Lâm Trung
Khanh sao?
Cậu nhanh chóng kéo danh sách thứ tự xuống cuối, số
50…không phải là Lâm Trung Khanh, là một cái tên rất lạ, nói cách khác
người đứng cuối cùng trong danh sách top 50 chính là người của ban 2 vừa được chuyển lên/
Lúc này Lý Anh Kiệt mới suy nghĩ cẩn thận lại,
người học sinh từ đặc cấp ban 2 đó sau khi thành công tiến vào ban 1 thì chắc chắn sẽ được đầu não của học để tên vào cuối danh sách, vì vậy mà
tên của Lâm Trung Khanh tự động tăng lên một bậc, đứng ở vị trí số 49.
Là mình (Lý Anh Kiệt) lầm rồi.
"Thực đáng tiếc, tôi cũng muốn
cược với cậu thử xem…” Lâm Trung Khanh chậm rãi tới gần Lý Anh Kiệt, lúc 2 người lướt qua nhau cậu đột nhiên dừng lại nói một câu: "Năm mươi
chiêu? Quá nhiều . Lăng Lan dùng 1 chiêu để đánh bại tôi, nếu so với cậu ấy, cậu… kém xa."
Một câu nói này khiến mặt Lý Anh Kiệt tức đến
đỏ bừng. Cậu xiết chặt nắm tay, buộc bản thân phải nhịn xuống. trong học viện cấm học sinh lén đánh nhau, nếu bị học viện phát hiện thì trực
tiếp bị giáng cấp học, hậu quả này cậu gánh không nổi, bởi thì nếu bị
giáng cấp thì cậu nhất định cũng mất đi quyền thừa kế Lý gia.
Mà ở phía bên kia, mấy người Lăng Lan vẫn luôn chú ý tới tình hình bên này
nghe những lời cuối cùng của Lâm Trung Khanh đều nhịn không được nhíu
mày.
"Cậu ta lại kéo giá trị thù hận của Lý Anh Kiệt đối với cậu
tăng kìa.” Cách nói bây giờ Hàn Kế Quân đã bắt đầu giống với cách nói ở
kiếp trước của Lăng Lan, dù cậu cũng không hiểu giá trị thù hận là cái
gì nhưng vẫn thấy cách dùng từ này rất thú vị.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Lãng lộ ra biểu cảm hung ác nói: "Tớ phải đi giáo huấn cậu ta một chút."
"Tớ cũng muốn." Tề Long nhanh nói, cậu cũng không phải vì giáo huấn đối phương, chỉ là cậu đang tìm cơ hội đánh nhau thôi.
Tay Lăng Lan nâng lên bắt lấy gò má của Lạc Lãng rồi bóp mạnh, tới khi nghe Lạc Lãng xin tha mới khoan dung buông tay: "Không được xúc động, nếu đi giáo huấn cậu ta chính là giúp cậu ta được như ý rồi.”
"A..." Lạc Lãng kinh ngạc, có chút không hiểu.
Hàn Kế Quân ánh mắt lại sáng ngời, nghĩ tới cái gì. Lăng Lan cùng cậu nhìn
nhau rồi cười, cùng người thông minh nói chuyện quả thật là đỡ mất công.
Tề Long sờ sờ đầu, bất quá không mở miệng, cậu tin tưởng một chút nữa Hàn Kế Quân cũng sẽ giải thích với mình.
Quả đúng với suy đoán của cậu Tề Long, Hàn Kế Quân giải thích cho Tề Long
và Lạc Lãng: "Lâm Trung Khanh không có cớ tiếp xúc với chúng ta, cậu đi
qua chính là đúng tâm ý cậu ta rồi."
"Tớ là đi giáo huấn cậu ta mà ." Lạc Lãng không phục lắm.
Hàn Kế Quân lắc đầu cười khổ: "Cậu không phải là đối thủ của cậu ta, nếu là cậu ta da mặt dày quấn quít lấy cậu, đoán chừng cậu cũng cự tuyệt không được cậu ta. Nhớ lúc trước..."
Lạc Lãng nhất thời hết lời để
nói, một tháng đó Lăng Lan luôn lạnh nhạt không nhìn lạnh nhạt không
nhìn Lâm Trung Khanh, Hàn Kế Quân giảo hoạt cũng không cho Lâm Trung
Khanh nhiều cơ hội tiếp cận mình, mà Tề Long lại tập trung luyện tập
cách đấu, những chuyện khác không quan tâm, chỉ có hắn Lạc Lãng đôi khi
sẽ không nhịn được nói chuyện với Lâm Trung Khanh, thậm chí còn vì Lâm
Trung Khanh giải vây mấy lần...
"Được rồi, tớ sẽ cách xa cậu ta
một chút.” Lạc Lãng có một ưu điểm chính là biết sai sẽ sữa, dù lần sau
vẫn tiếp tục mắc sai lầm đó...
Cuộc cạnh tranh buổi sáng chính
thức mở ra, lúc này chỉ còn lại 2 trận đấu, Hàn Kế Quân là người ra trận đầu tiên, ba người còn lại đều là đấu trận thứ hai, bất quá đợi tới khi ba người Lăng Lan dành chiến thắng trở về thì trận đấu của Hàn Kế Quân
vẫn chưa kết thúc, có thể thấy trận này Hàn Kế Quân đánh gian khổ như
thế nào.
Cuối cùng, sự chịu đựng của Hàn Kế Quân vẫn tốt hơn đối
phương rất nhiều, cho nên dù dành thắng lợi nhưng Hàn Kế Quân cũng cạn
hết lực, trực tiếp được y tế đưa đến khoang an dưỡng thương để khôi phục thể năng.
Tề Long và Lạc Lãng cũng không gặp phải đối thủ mạnh,
Tề Long giao thủ với đối phương tới năm mươi mấy chiêu thì dành thắng
lợi, còn Lạc Lãng hơi kém một chút, gần tám mươi chiêu mới đem đối
phương đá bay tiếp tiến vào top trên, còn Lăng Lan...
Ngay từ khi đầu trận đấu bắt đầu, Lăng Lan liền không dám mở mắt, cô sợ bản thân
lại nhìn thấy nhược điểm gì rồi cơ thể lại phản xạ một kích đánh bại đối phương.
Trải qua một tối nghiên cứu, Lăng Lan mới biết rõ ràng
nguyên nhân vì sao sẽ xuất hiện những động tác phản xạ như vậy, đó chính là di chứng lưu lại từ sự kiện mất không chế của tinh thần để lại. Thật ra chuyện này cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần trải
qua thêm nữa tháng nữa thì ý thức và cơ thể cô có thể thống nhất lại,
khôi phục như thường. Bởi vì cuộc thi diển ra quá sát nút nên Lăng Lan
mới bị động như vậy, chưa thể xóa sạch việc bị mất khống chế.
Vì
tránh cho lại lần nữa phát sinh việc đánh bại đối phương trong 1 chiêu,
Lăng Lan lần này lựa chọn nhắm mắt, cô nghĩ chỉ cần không nhìn thấy công kích của đối phương thì cơ thể cô cũng không tự động phản kích nữa.
Đương nhiên, Lăng Lan dám làm như thế là vì cô rất tin tưởng vào bản
thân mình, trong những huấn luyện của Ngũ hào, cô đã được dạy về việc
tránh bị công kích trong bóng tối, lúc đầu cô cũng chết thảm vô số lận,
sau đó mới từ từ học cách tránh né rồi cũng hoàn toàn lông tóc vô
thương, nó luyện cho cô một đôi ta thật tốt, năng lực của nó cũng tăng
mạnh lên.
Bất quá cho dù như thế thì sau khi trốn hơn 10 chiêu của đối phương Lăng Lan rốt cuộc nhịn không nỗi nữa, nhấc chân lên, đá.
Sau đó, đối phương rất nhanh chóng lăn xuống lôi đài ...
Lăng Lan trợn mắt nhìn, lúc này cô cũng nhìn thấy người trọng tài đang tức
đến choáng váng đứng bên cạnh, trong lòng cô bộp một tiếng, vì sao vẫn
là người trọng tài đó chứ.
Bởi vừa lên đài cô đã nhắm mắt nên
Lăng Lan cũng không chú ý người trọng tài giám sát trận đấu này của cô
chính là người đã giám sát những trận đấu trước của mình.
Lăng
Lan nhanh chóng bày ra khuôn mặt bộ vô tội, đôi mắt mở to như muốn nói
cô cũng không cố ý. Vì trốn tránh trách nhiệm, Lăng Lan quyết định lại
giả vờ bán manh một lần.
Trọng tài xông ra, cơ bắp khuôn mặt có
chút vặn vẹo , anh ta nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Chẳng lẽ
em không thể giả vờ cùng đối thủ đấu mấy chiêu sao, vì sao lại đánh bại
đối phương nhanh như vậy? "
Lăng Lan biểu cảm càng vô tội, không phải cô đã né hơn mười chiêu sao?
Nhìn Lăng Lan còn chưa có nhận ra mình sai chỗ nào, trọng tài rốt cuộc kiềm
chế không được hét lớn: "Em nhắm hai mắt, hai tay còn đang để ở sau
người, một bộ dáng khiến người khác nhìn thấy liền nỗi giận, thực cho
rằng giám khảo bị mù hết sao?”
Nguyên lai cách làm này của Lăng
Lan ở trong mắt người khác vẫn là một chiêu đánh bại đối phương định kết quả, hơn nữa lần này còn khiến cho đối thủ bị đả kích càng thêm nghiêm
trọng.
Hai trận trước các giáo viên có thể an ủi những đứa trẻ
khác rằng vận khí của Lăng Lan quá tốt, hoặc là trời sinh có giác quan
gì đó… mới có thể đem tự tin của chúng cứu về, lần này thì hay rồi, hành động lúc nãy của Lăng Lan trực tiếp nói mình không để đối phương vào
mắt, cho dù đã nhắm mắt và nhường 10 chiêu rồi mà vẫn không đánh trúng
mình, cuối cùng vẫn bị một chiêu thoải mái đánh bại, đả kích này thật
quá sâu, cũng khiến cho các giám khảo không biết lấy lý do gì để an ủi
nữa.
Đây cũng là lý do mà người giám khảo không thể không phát hỏa, đứa nhỏ Lăng Lan này, rõ ràng chính là sát thủ thiên tài.