Lăng Lan không
phải không chú ý tới biểu hiện tức giận của tiểu Tứ, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ lo suy nghĩ về lời nói vừa rồi của tiểu Tứ :"Tia laser vừa
bắn ra lúc nãy nhắm chính xác vào hai bộ cơ giáp đó, nhưng theo lý
thuyết tầm bắn của pháo laser rất ngắn mà, làm sao có thể bắn trúng
được…”
Lăng Lan không phải không nghĩ tới việc lợi dụng pháo
laser của H-Bahn nhưng theo thông tin về pháo laser mà tiểu Tứ cung cấp
thì loại đạn này không thể bay xa, nên cô đành bỏ qua kế hoạch này.
Loại pháo laser này có một ưu điểm cực kỳ rõ ràng nhưng đó cũng chính là
khuyết điểm của nó, bình thường thì có thể không nhìn ra khuyết điểm này vì nó đã bị ưu điểm bù đắp. Nó có khả năng công kích lớn, không chỉ phá hủy mục tiêu cần thiết nó còn làm những thứ trong một phạm vi nhất định cùng nổ theo. Vậy nên Lăng Lan cũng không dám dùng loại pháo này để
giúp đỡ Tần quản gia. Cô sợ nếu phối hợp không chuẩn, nhất định sẽ có
sai lầm phát sinh, không giết được kẻ thù mà có khi lại tổn thương đến
người mình.
Đương nhiên, cô cũng nghĩ sẽ dùng loại pháo này để
đối phó với hai cơ giáp, nhưng pháo laser còn có một khuyết điểm nữa
chính là tầm bắn quá ngắn, chỉ sợ pháo mới bay nữa đường đã không chịu
được sức mạnh của lực hút mà rơi xuống nổ tung.
Hai đặc tính này
làm Lăng Lan cảm thấy thật bất đắc dĩ, đương nhiên, Lăng Lan cũng đã có
sẵn kế hoạch cuối cùng, nếu Tần quản gia có gặp nguy hiểm gì đến sinh
mạng thì cô sẽ cho tiểu Tứ phóng pháo. Cùng lắm thì chết chung.
Lúc này Lăng Lan mới từ từ lĩnh ngộ những điều mà tiểu Tứ vừa nói lúc nãy,
cô tin tiểu Tứ sẽ không làm chuyện vô dụng, như vậy tầm bắn của khẩu
pháo này nhất định đã được tiểu Tứ thay đổi nhờ hệ thống mới cài đè lúc
nãy. Trong lòng Lăng Lan vui vẻ vạn phần.
Tiểu Tứ cũng cảm giác
được ý nghĩ của Lăng Lan, tuy rằng vẫn quau người đưa lưng về phía Lăng
Lan như cũ, nhưng mông nhỏ của nó bắt đầu nhún nhảy lên xuống vui vẻ,
hiển nhiên là đang kêu gọi Lăng Lan lấy lòng mình.
Lăng Lan nhìn thấy biểu hiện này của tiểu Tứ thì quyết đoán khen ngợi: "Tiểu Tứ ngươi quả nhiên là tuyệt nhất."
Ở chung với tiểu Tứ đã nhiều năm, Lăng Lan đương nhiên biết tiểu Tứ thích nhất cái gì, đó chính là được người khác khích lệ, chỉ cần khen một câu thì cho dù tiểu Tứ có giận đến mức nào cũng thay đổi cười không thấy
mắt, hoàn toàn quên cơn giận trong lòng.
Lúc này cũng vậy, sau
khi được khen, Tiểu Tứ vui vẻ chạy về bên người Lăng Lan, vỗ bộ ngực nhỏ hứa hẹn nói: "Yên tâm đi, lão đại, hai giá cơ giáp này cứ để đó tôi xử
lý. Chiếc H-Bahn đó còn lại hai quả pháo laser, tôi sẽ chế thêm hai hệ
thống trí năng mới cài vào để nó bắn pháo ra, như vậy cho dù hai giá cơ
giáp đó tránh công kích thì chúng ta cũng có thể tấn công liên tiếp.
Nghe Tiểu Tứ nói Lăng Lan cũng yên tâm hơn chút, cô biết trong khoảng thời
gian ngắn này có thể kéo sự chú ý của hai giá cơ giáp kia, như vậy thời
gian để Tần quản gia đối phó với đám sát thủ kia cũng nhiều hơn, như vậy khả năng an toàn cũng cao hơn.
Nhưng Lăng Lan vẫn cẩn thận dặn
dò tiểu Tứ, hai quả pháo laser cuối cùng này không đến thời điểm cuối
cùng thì không được phóng ra, có đôi khi uy hiếp đối phương còn hữu hiệu hơn nhiều so với công kích.
Trong lòng Lăng Lan rất rõ ràng,
pháo laser có khả năng công kích mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể tấn
công vào con người, chứ với bộ cơ giáp được trang bị đầy đủ từ đầu tới
chân thì uy lực cũng không bao nhiêu, trừ phi có thể bắn trúng vào
khoang điều khiển, nhưng mà điều này thì hơi khó khả thi.
Ở bên
kia, hai bộ cơ giáp vẫn chưa chết tâm, bọn họ nắm chắc thời gian chuẩn
bị tiêu diệt chiếc xe H-Bahn cuối cùng này. Lúc đưa súng ngắm lên chuẩn
bị điều chỉnh quỹ đạo bắn, bọn họ bỗng thấy đầu súng của chiếc xe thay
đổi phương hướng quay về phía mình.
Cơ giáp A thấy thế nhịn không được trào phúng nói: "Chẳng lẽ đám người đó cho rằng có thể bắn tới chúng ta bằng thứ đó sao?"
Liên Bang trừ bỏ những đứa trẻ còn đang đi học thì không biết ra, tất cả mọi người đều biết pháo laser có một khuyết điểm trí mạng chính là tầm bắn
quá ngắn. Nguyên nhân nó vẫn chưa bị Liên Bang đào thải chính là vì ưu
điểm về lực công kích của nó.
Bất quá pháo laser chỉ có thể uy
hiếp tới các cơ giáp phổ thông, chứ với loại cơ giáp sĩ mà bọn họ sử
dụng thì không có tác dụng gì.
Cơ giáp B cũng có suy nghĩ giống
cơ giáp A, cũng nghĩ pháo laser này không ảnh hưởng tới bên mình, không
kiên nhẫn nói: “Mặc kệ nó, nhanh chóng tấn công đi, chúng ta không còn
nhiều thời gian.” Theo như dự kiến của hắn thì nhiều nhất cũng chỉ còn
lại 2 phút, không thể lãng phí.
"Vâng!" Cơ giáp A không dám lên tiếng nữa, chuyên tâm nâng súng công kích chiếc H-Bahn kia.
Nhưng lúc hắn ta còn chưa bấn vào cò súng thì tiếng của quang não phát ra
tiếng cảnh báo mãnh liệt:"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Phát hiện công kích, cơ
giáp đã bị nhắm trúng! Thời gian xảy ra va chạm đếm người 9, 8, 7 ….”
Trên màn hình điểm sáng đang lao về phía này, cách bọn họ không xa.
"Chết tiệt!" Cơ giáp A chỉ kịp mắng này một tiếng, rồi khởi động cơ giáp bản
thân tiến hành động tác né tránh. Cùng lúc đó, cơ giáp B cũng đồng thời
nhảy lên tiến hành động tác né tránh.
"Chuyện này là sao? Sao
pháo laser lại có thể bắn xa như vậy?” Cơ giáp B vừa tiến hành né tránh
vừa phóng đại màn hình, xác định lại công kích vừa rồi. Quả thật là hai
quả pháo laser kia.
Cơ giáp A nhanh chóng khống chế cơ giáp làm
một động tác xoay người 900 một cách hoàn mỹ, khi hắn cho rằng mình đã
tránh thoát công kích thì phát hiện quả pháo laser kia cũng thay đổi
hướng bay, tiếp tục lao về phía hắn, hắn hoảng hốt la: “Đội trưởng, nó
bay theo em, TMD, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Pháo laser có khả năng bay theo mục tiêu? Hơn nữa tầm bắn lại xa như vậy sao? Cơ giáp A bỗng cảm thấy thế giới bị thay đổi rồi.
Cơ giáp B đương nhiên cũng phát hiện điểm này, động tác né tránh của hắn
ta còn hoàn mỹ hơn so với cơ giáp A, hắn đã sử dụng đến chiêu né tránh
vô quy thì theo lý có thể tránh được vô số pháo lao về phía mình. Nhưng
mà bây giờ, cho dù hắn trốn như thế nào quả pháo ấy vẫn bám theo không
ngừng, không hề có dấu hiệu sẽ rơi xuống do lực hút chút nào.
"Đây tuyệt đối không phải là pháo laser!"Với kinh nghiệm phong phú, cơ giáp B nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Chắc chắc đây là loại truy tung đã được
cải trang, không được để nó bắn trúng, nếu không nhất định sẽ chết.”
Đạn cường lực truy tung này là loại đạn có uy lực rất lớn, chỉ cần bị đánh
trúng, những cơ giáp thông thường sẽ trực tiếp nổ tung, mà những cơ giáp cao cấp hơn khi đụng phải loại đạn pháo này cũng không thể thoát khỏi
việc cùng chung số phận.
Chỉ cần nó xuất hiện thì bất kỳ cơ giáp nào cũng phải kiêng kỵ, nó được gọi là khắc tinh của cơ giáp sư.
Hai cơ giáp A, B sau khi phát hiện ra loại đạn truy tung nàu cũng không có
tâm trí công kích chiếc H-Bahn nữa, mục đích của bọn họ bây giờ chính là thoát được sự truy đuổi của đầu đạn đang theo phía sau.
Không có biện pháp, nếu là trước đây bọn họ cũng không cố kị như vậy. Chỉ là lần này bọn họ cần che dấu thân phận nên cũng không dám sử dụng cơ giáp cao cấp, căn bản cũng không thể chịu được lực công kích của loại đạn truy
tung này.
Mà Lăng Lan lúc này cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy
hai cơ giáp kia bắt đầu chạy trốn. Cô nghĩ cho dù hai cơ giáp đó bị loại pháo laser này bắn trúng thì cũng không bị tổn thương quá nhiều, chỉ
cần không trúng khoang khống chế thì cũng không sao cả, nhưng vì sao hai cơ giáp kia lại hoảng sợ mà chạy trối chết như vậy?
Lăng Lan
không biết, bởi vì trong lúc vô tình tiểu Tứ đã cải tạo cách bay của quả pháo nên đối phương mới hiểu lầm đây là một loại đạn cực mạnh, không
thể không bỏ trốn mà thử ở lại ăn pháo. Lúc này ông trời thật sự quá
chiếu cố Lăng Lan, trong lúc lơ đãng, vớ vẫn đã giải quyết luôn tai họa
lớn nhất cho bọn họ.
Nhìn hai quả pháo do mình cải tạo đánh cho kẻ địch phải cong đuôi chạy, tiểu Tứ cực kỳ đắc ý giơ nắm tay lên trời.
Lăng Lan cũng cười một chút, đối thủ đáng sợ nhất đã được giải quyết khiến
tâm tình cô cũng thả lỏng không ít."Tiểu Tứ, lần này cám ơn ngươi ."
Lăng Lan nói, nếu lần này không có tiểu Tứ thì Tần quản gia và cô có lẽ
đã gặp nguy hiểm rồi, làm sao giống như bây giờ, tất cả kẻ thù đều bị
tiêu diệt. (Lăng Tần có thể dư thời gian để giải quyết hai tên sát thủ
còn lại.)
"Lão đại, cần gì phải cảm ơn tôi chứ, tôi là tiểu đệ số một của cô mà, những việc này tôi nên làm mới phải.” Tiểu Tứ có chút
hoang mang, không phải trong sách vẫn hay nói vật hi sinh luôn là người
phải gánh tội thay cho lão đại sao, còn phải làm bất cứ việc gì mà lão
đại yêu cầu nữa.
Hơn nữa nó phát hiện mình cực kỳ yêu loại cảm
giác chiến đấu kịch liệt này, nhìn đối phương bị vũ khí mà mình thiết kế tấn công đến mức chạy trốn, tâm tình của tiểu Tứ cực kỳ vui vẻ. Tiểu Tứ có cảm giác trời sinh mình ra chính để làm việc này, tuy trước đây có
giúp Lăng Lan kiếm chút tiền cũng khiến nó rất vui vẻ nhưng lúc đó lại
không có cảm giác như bây giờ, cực kỳ kích thích khiến cho “máu huyết”
của nó sôi trào.
Tiểu Tứ lập tức quyết định, về sau phải tìm cơ hội để lão đại được tiếp xúc với chiến đấu, thật sự quá kích thích.