Lăng Tần lộ ra một
chút cười lạnh, nếu ngay từ đầu đối phương quyết đoán lựa chọn cùng vây
công thì ông có thể sẽ phải phơi thây ở đây, nhưng hiện tại thì khác,
trừ hai tên xung phong lúc đầu đã bị ông giết một tên thì ông đã thành
công giết thêm ba người nữa, hiện tại chỉ còn bốn người, muốn giết ông,
cũng phải xem chúng có bản lĩnh không đã.
Kỳ thực giờ phút này
trong lòng Lăng Tần cũng rất kinh ngạc, vì sao chiếc H-Bahn kia lại
không hề có động tĩnh gì, ông sở dĩ không để ý sống chết mãnh liệt tiến
công chính là muốn trước khi H-Bahn phóng ra pháo thì sẽ giải quyết hết
tất cả đối thủ, như vậy khả năng sống của Lăng Lan càng lớn.
Nhưng Lăng Tần đối với cục diện hiện tại cũng rất cao hứng, rõ ràng là đối
phương đã làm sai việc gì đó, điều này đối với ông thật sự rất có lợi,
nhìn thấy hy vọng trên con đường đi đến tử thần, Lăng Tần càng đánh càng dũng mãnh quả cảm, xuất thủ càng thêm sắc bén.
Có thể sống, ai
mà không muốn? Lăng Tần cũng không muốn chết, ông muốn mình có thể sống
tới lúc Lăng Lan trưởng thành, nhìn đứa trẻ đó kết hôn sinh con, giấc mơ của ông chính là có thể ôm đứa con của Lăng Lan, vì mục tiêu này ông
không thể chết được, ông đồng thời đột phá toàn bộ tiềm năng của bản
thân.
Chỉ thấy Lăng Tần tránh trái tránh phải, thành công thoát
tia laser công kích từ cách hướng bất đồng của đối phương, "vô quy chớp
động" được ông sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn khiến Lăng Lan nhìn đến
ngốc. Cô quyết định nếu cô và Tần quản gia còn sống trở về, nhất định cô phải nhờ bác Tần dạy tuyệt chiêu này, quá tuyệt vời.
Không chỉ
có như thế, động tác giết người của Lăng Tần cũng có vẻ quỷ dị mơ hồ vô
cùng, trừ bỏ cây dao găm bên tay phải vung lên lấy mạng người không
ngừng, những sợi dây trong suốt ở bên ngón tay trái cũng càng khiến kẻ
khác sợ hãi.
Chỉ cần Lăng Tần vung tay trái lên thì đối phương
đều sẽ không tự chủ được mà lùi bước. Kỳ thực cũng không thể trách đối
phương nhát gan, phải biết rằng lúc Lăng Tần xử lý kia ba người vừa rồi
thì có hai người chết dưới sợi dây này, chỉ một chút không chú ý bọn họ
đã bị sợi dây ấy cuốn qua cổ, nhẹ nhàng và nhanh chóng, cổ cứ như vậy mà bên đứt lìa, máu văng tung tóe. Chỉ như vậy thôi cũng biết sợi dây mảnh ấy sắc bén bao nhiêu, vả lại những sợi dây này rất mảnh và trong suốt,
mắt thường không thể thấy được, công kích đơn giản mà đáng sợ như vậy
làm sao bọn họ có thể không kiêng kỵ được.
Lăng Lan híp mắt lại vẻ thèm muốn, đây mới gọi là thứ vũ khí giết người được che dấu cẩn
thận nhất, không ai có thể nghĩ tới một chiếc vòng đơn giản không thu
hút người nhìn lại có thể giết người khủng bố đến thế, nếu được sau này
cô cũng muốn có một cái.
Trải qua ngày hôm nay Lăng Lan mới biết
thế giới mà cô đang sống này vô cùng nguy hiểm, cô phải nổ lực không
ngừng, dù là cố gắng tăng sức mạnh của bản thân hay trang bị các vũ khí
hiện đại, mặt nào cũng không thể thiếu.
Lăng Tần thành công giết chết ba người ở đây ngoài việc dựa vào vũ khí quỷ dị, thay đổi khó dò
và thực lực thật sự thì phần nhiều là dựa may mắn. Ông thành công giết
người đầu tiên là do khổ tâm an bày, thành công giết hai kẻ tiếp theo là do đối phương mắc phải sai lầm để học dành được cơ hội. Nếu không phải
vì hành động thí mạng thủ hạ của tên đội trưởng khiến cho những tên khác sợ hãi mình sẽ là người hy sinh tiếp theo thì làm sao ông có thể để
dàng giết hai người, làm thay đổi cục diện như vậy.
Chỉ có thể
nói một đội bọn chúng quá xui xẻo, tổ hợp những thành viên giỏi hành
động nhưng ngu ngốc và gặp trúng tên đội trưởng ngu như heo.
May
mắn tên đội trưởng này cũng không quá ngu, hắn nhanh chóng điều chỉnh
mệnh lệnh, để tổ hợp bốn tên vây quanh Lăng Tần, vừa che giấu cho nhau
vừa tấn công phối hợp cũng bắt đầu ăn ý và có hiệu quả.
Chỉ thấy bốn khẩu súng hạt laser đồng thời lóe sáng, hướng về phía Lăng Tần. Ánh sáng ấy không chỉ làm những người ở đó lóe mắt mà còn khiến cho những
tên bàng quan đứng ngoài cũng chói mắt theo, giống như hai cơ giáp đang
nhìn chằm chằm phía này.
"Đội trưởng vì sao đám người đó không nả pháo?” Một trong ai tên cơ giáp sĩ (điều khiển cơ giáp) hoang mang hỏi, hắn xoa xoa đôi mắt đã có chút mơ hồ, những hình ảnh hiện trên cơ giáp
đều là những hình ảnh thực tế bên ngoài, nhìn chằm chằm vào quá cũng sẽ
làm cho mắt có cảm giác mỏi.
Hắn thật sự không nghĩ ra, rõ ràng
là có mấy thời cơ tốt để công kích, thế mà chiếc H-Bahn kia cứ lãng phí
để nó trôi qua, không thèm phản ứng gì.
Tên cơ giáp sĩ được gọi
là đội trưởng trả lời: "Ai biết, bất quá chúng ta chỉ phụ trách áp trận, trừ phi những người đó thất bại, thì chúng ta mới có thể rat ay.”
"Nhưng đạn tín hiệu cũng đã được đối phương đạn phóng ra, những người bảo vệ
bọn chúng nhất định sẽ nhanh chóng lao tới, nếu cứ chần chờ không giải
quyết thì chúng ta nhất định sẽ bị đám người đó phát hiện. Đội trưởng,
không phải anh từng nói cấp trên không muốn chúng ta bại lộ sao?”
"Đúng vậy, nếu như bị cấp trên biết chúng ta nhất định đừng mong được sống.
Quên đi, không quản nữa, việc sử lý đám người đó giao cho cậu, một phát
chết hết.” Được thủ hạ nhắc nhở, tên đội trưởng lập tức thay đồi chủ ý
để cho thủ hạ giải quyết Lăng Tần.
"Dạ, rõ. Từ giờ chính là màn
biểu diễn của em.” Rốt cuộc cũng đến phiên xuất thủ, tên thủ hạ đợi lâu
đến không còn kiên nhẫn hưng phấn, hắn khống chế cơ giáp năng cánh tay
phải được gắn một khẩu súng laser lớn lên, lấy tay trái đỡ cánh tay phải rồi làm động tác ngồi quỳ hạ thấp người xuống, nhắm về phía Lăng Tần ở
kia.
Những hành động của hai cơ giáp này cũng không bị Lăng Lan
xem nhẹ, từ khi Tần quản gia và đám người đó giáp lá cà, Lăng Lan vẫn
luôn chú ý hành động của hai cơ giáp này, chỉ sợ bọn chúng đột nhiên tập kích. Nhìn hành động nhắm bắn của một trong hai cơ giáp, cô biết chúng
đã hết kiên nhẫn rồi, bất quá cô cũng không kinh hoảng.
Trong
khoảng thời gian Lăng Tần liều mạng cô cũng không dám nhàn rỗi, sau một
phen khổ tâm suy tính, cuối cùng cô cũng đã tìm được một cách ứng phó
với hai cơ giáp, không tính là vô cùng tốt nhưng lại là phương án hiệu
quả để kéo dài thời gian.
"Tiểu Tứ, để chiếc H-Bahn chạy tới chắn lộ tuyến của bộ cơ giáp A kia!” Lăng Lan đặt tên cho hai giá cơ giáp
kia là A và B để dễ nói chuyện với tiểu Tứ.
Theo chỉ thị Lăng
Lan, một trong hai chiếc H-Bahn không người đột nhiên từ trạng thái đứng yên bắt đầu khởi động, không đến 2 giây nó đã hoàn thành xong quy
trình, sẳn sàng đợi lệnh, trước mặt Lăng Lan, đường bay của viên đạn từ
bộ cơ giáp kia xuất hiện cùng với tọa độ mà viên đạn có khả năng đánh
tới nhất.
"H-Bahn chạy đến nơi này." Lăng Lan quyết đoán ra lệnh cho chiếc H-Bahn ở gần đó nhất.
Vừa dứt lời, tiểu Tứ khống chế H-Bahn từ từ bay lên.
"Chết tiệt, làm gì mà chặn đường công kích của ông đây chứ.” Cơ giáp A buồn
bực buông súng ngắm xuống, cực kỳ mất hứng, vừa rồi chính là cơ hội đánh lén tốt nhất, đáng tiếc lại bị chiếc H-Bahn kia ngáng đường.
"Vô tình thôi." Cơ giáp B cũng không làm rõ được có chuyện gì đang xảy ra,
bất quá hắn vẫn an ủi cơ giáp A, "Không có việc gì, lần này để tôi công
kích đi."
Vừa dứt lời, cơ giáp B liền bắt đầu điều chỉnh góc độ
súng ngắm, nhắm ngay về phía Lăng Tần đang cùng với một tên sát thủ giáp lá cà. Cho dù có bắn trúng người của mình thì cũng không phải việc hắn
cần lo lắng.