Dáng vẻ uể oải của Lý Anh Kiệt làm những người có mặt trong phòng khách
trở nên im lặng, so với Vũ Cảnh đầy lo lắng thì Lăng Lan bình tĩnh hơn
nhiều, cô gõ ngón tay lên cốc nước đang cầm tựa hồ như suy nghĩ điều gì.
Không bao lâu Lâm Trung Khanh xuất hiện sau khi đã dọn dẹp xong phòng bếp,
cậu đi tới trước mặt Lý Anh Kiệt và đặt một cốc nước đá vẫn còn bốc
khói lên bàn trà, khác với lúc vừa rồi, lần này Lâm Trung Khanh dùng lực hơi mạnh nên chiếc cốc va chạm với mặt bàn tạo thành âm thanh vang dội.
Tiếng vang này làm Lý Anh Kiệt bừng tỉnh, cậu ngẩng đầu dùng đôi mắt đỏ hồng
nhìn Lâm Trung Khanh, cậu hỏi bằng giọng quật cường: "Cả cậu cũng cười
tôi có phải không?"
Lâm Trung Khanh nâng chiếc khay đang cầm
trong tay, lạnh nhạt xoay người lấy đi ly café nóng trước mặt Lý Anh
Kiệt, cậu không tỏ ra tức giận chỉ nói: "Có cái gì buồn cười? Với tính
cách trước đây của cậu, nếu có người phản bội cũng không có gì kỳ quái."
Câu nói này của Lâm Trung Khanh đâm trúng nỗi đau của Lý Anh Kiệt làm cậu
ta giận vô cùng, bao nhiêu sầu muộn trong lòng bay biến hết, Lý Anh Kiệt tức tối chỉ vào cốc café trên khay của Lâm Trung Khanh: "Cho dù trước
kia tôi dùng nhiều thủ đoạn bắt nạt cậu nhưng cậu cũng không thể lấy ly
café của tôi đi mất chứ, còn nữa, trời lạnh như vậy mà cậu còn cho tôi
một cốc nước đá? Cậu như thế này không phải là lấy việc công trả thù
việc riêng thì là gì?"
Lâm Trung Khanh không thèm để ý đến cơn giận dữ của Lý Anh Kiệt mà vẫn cắm đầu quay trở lại phòng bếp.
Lý Anh Kiệt quen thói phách lối, mặc dù phát hiện kẻ phản bội ở trong đội
ngũ của mình cũng không gây quá nhiều ảnh hưởng tới cậu ta. Nhưng từ nhỏ đến lớn, con đường đi của cậu vẫn luôn rất thuận lợi, được người nhà
chiều chuộng, được đàn em bên cạnh tâng bốc nên dưỡng thành tính cách
tâm cao khí ngạo, bây giờ lại bị chính kẻ trước kia mình coi thường châm biếm lại nên cậu cảm thấy bị sỉ nhục, không thể chịu đựng được.
Thế là cậu không để ý đến Vũ Cảnh cùng Lăng Lan, máu nóng xông lên não lập
tức đuổi theo Lâm Trung Khanh vào trong phòng bếp, muốn cãi nhau với Lâm Trung Khanh.
Cái tên Lâm Trung Khanh chết tiệt này không có đạo nghĩa gì cả, thấy đồng bạn như vậy là còn bỏ đá xuống giếng, quá, quá…
con mẹ nó, quá hèn hạ mà.
Vũ Cảnh ngạc nhiên nhìn Lý Anh Kiệt vừa rồi còn ảo não giờ đã hăng hái bừng bừng chạy đuổi theo Lâm Trung Khanh vào tận phòng bếp. Vũ Cảnh liếc mắt về phía Lăng Lan đang ngồi trên ghế salon mà không biết phải làm sao. Mới vừa rồi cậu còn đang suy nghĩ
phải làm sao để an ủi tên nhóc kia đấy.Vũ Cảnh bình tĩnh lại và nói:
"Cũng đúng, chỉ không biết chuyện này có ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai hay không."
"Không sao, tớ không muốn lộ danh sách trước khi
trận đấu bắt đầu là vì không muốn mọi chuyện phức tạp lên, nhưng cho dù
có bị Lôi Đình biết cũng chẳng có vấn đề gì." Sát chiêu của cô không
phải nằm ở bản danh sách kia, Lăng Lan chỉ lấy thật giả lẫn lộn tạo
thành tấm màn sương mù che mắt để Lôi Đình thật sự nghĩ rằng đòn sát thủ của Lăng Tiêu chính là hai người kia mà thôi.
Vũ Cảnh nghe thế
cũng cảm thấy yên lòng hơn. Lan lão đại hoặc là không hứa hẹn, một khi
đã hứa hẹn chứng tỏ cậu ấy đã nắm chắc rồi.
Vũ Cảnh và Lăng Lan cùng quay lại chủ đề thương thảo những vấn đề cần chú ý trong trận đấu ngày mai.
Đột nhiên họ phát hiện tiếng tranh cãi ồn ào trong phòng bếp bỗng biến mất
từ lúc nào, cả hai cùng ngạc nhiên nhìn về phía phòng bếp thì thấy Lý
Anh Kiệt đang hằm hằm cầm chiếc khăn lau một cái cốc, lực sử dụng cứ như chiếc cốc kia là kẻ thù của cậu ta vậy.
Vũ Cảnh cảm thấy chiếc cốc kia rất quen mắt, vô tình liếc qua cốc café trên tay mình và nhận ra đó là cái gì.
"Đoàn trưởng Vũ, cậu có muốn uống thêm café không?" Lâm Trung Khanh nhìn thấy Vũ Cảnh đang nhìn cốc café trong tay mình, bèn nhấc bình café trên kệ
xuống rồi bước ra ngoài.
"A, a, được, được…" Võ Cảnh trả lời một
cách vô thức, cậu ta đưa cốc café ra mới phát hiện mình còn chưa uống
được mấy ngụm, café trong cốc vẫn còn đầy, thế là ngượng ngùng bổ sung
thêm một câu. "À, cái kia, cho thêm một chút nữa đi."
Lâm Trung
Khanh giống như không phát hiện ra Vũ Cảnh đang xấu hổ, vẫn cực kì
nghiêm túc đổ thêm café vào cốc của cậu ta, sau đó mang bình café quay
trở lại phòng bếp.
"Tôi đã lau khô cốc rồi, lần này có thể cho
tôi uống rồi chứ…" Lý Anh Kiệt thấy Lâm Trung Khanh quay trở lại bèn giơ chiếc cốc đã được lau sạch sẽ lên, ra hiệu Lâm Trung Khanh có thể rót
café cho cậu ta.
Lâm Trung Khanh cong môi, đem bình café đặt lên kệ rồi lạnh lùng nói: "Muốn uống thì tự mình rót đi!"
Lý Anh Kiệt lại phát hỏa: "Vì sao? Vũ Cảnh là đoàn trưởng, tôi cũng là
đoàn trưởng, vì sao cậu có thể rót cho cậu ta mà không rót cho tôi?"
"Kẻ phạm sai lầm như cậu mà còn muốn tôi rót café cho cậu à?" Lâm Trung
Khanh bình tĩnh vứt lại câu này xong thì không để ý tới cái mặt đang đỏ
đến mang tai của Lý Anh Kiệt nữa.
Lý Anh Kiệt siết hai nắm tay lại, dáng vẻ rất muốn đánh người.
"Cái tên đội trưởng đội hậu cần này, rốt cuộc là cậu muốn báo thù rửa hận tôi mà."
Vũ Cảnh không nhịn được lắc đầu cười khổ.
Lăng Lan ngẩng đầu nhìn Vũ Cảnh: "Lâm Trung Khanh không phải đang báo thù."
Thấy Vũ Cảnh ngạc nhiên, Lăng Lan cười nhẹ: "Chẳng lẽ cậu không cảm giác
được Lý Anh Kiệt đã trở lại làm Lý Anh Kiệt phách lối kiêu ngạo như
trước sao?"
Vũ Cảnh giật mình chuyển ánh mắt nhìn vào Lâm Trung
Khanh đứng trong phòng bếp, một lần nữa cậu ta phát hiện ra mắt nhìn của mình còn kém lão đại rất nhiều. Vũ Cảnh luôn nghĩ hành vi của Lâm Trung Khanh là đang muốn chọc tức Lý Anh Kiệt để trả thù việc trước đây cậu
ta bị Lý Anh Kiệt áp bức. Nhưng sau khi được Lan lão đại nhắc nhở cậu ta mới phát hiện thì ra Lâm Trung Khanh đang dùng kế khích tướng, giúp Lý
Anh Kiệt tìm lại mục tiêu sống.
Ngẫm lại cảm thấy rất đúng, nếu
Lâm Trung Khanh là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy thì đâu thể được đi
theo Lan lão đại đến tận bây giờ. Xem ra trước đây cậu đã quá coi thường Lâm Trung Khanh rồi.
Quay trở lại với Lý Anh Kiệt, cậu có cảm
giác mình với Lâm Trung Khanh kiếp trước chắc chắn là kẻ thù không đội
trời chung với nhau nên kiếp này mới không thể hòa bình được một ngày,
bị Lâm Trung Khanh kích thích đến mức sắp bùng nổ, may mắn cậu vẫn còn
nhớ được mình đang đứng ở trên đất của Lan lão đại nên cố gắng khống chế cơn giận dữ trực trào, cuối cùng đành không cam lòng mà theo chân Vũ
Cảnh rời khỏi biệt thự của nhóm Lăng Lan.
Trong đầu Lý Anh Kiệt
lúc này chỉ nghĩ đến chuyện mình tuyệt đối không thể để cho Lâm Trung
Khanh coi thường. Lý Anh Kiệt cậu trời sinh là một người kiêu ngạo,
chẳng phải chỉ là một kẻ phản bội thôi hay sao? Cậu ta sẽ cho đối phương biết phản bội Lý Anh Kiệt này sẽ không còn được thấy tương lai đâu.
Vì thế cậu nhất định phải thắng trong trận đấu cơ giáp với Lôi Đình vào
ngày mai, cậu ta muốn cho đối phương biết, không có cửa để cậu ta mất
mặt và đoàn cơ giáp Lăng Thiên biến mất đâu.
Vốn Lý Anh Kiệt đang cảm thấy áp lực vì bị Lôi Vương Kiều Đình chèn ép, lại vì chuyện bị
phản bội mà cảm thấy bực bội trong lòng, nay vì kế khích tướng của Lâm
Trung Khanh này mà bao bực bị quét sạch hết. Lý Anh Kiệt đã quay trở lại làm một Lý Anh Kiệt không sợ trời không sợ đất như trước kia, cho dù
Lôi Vương Kiều Đình có mạnh đến đâu, cậu ta cũng phải cắn cho hắn mất
một miếng thịt.
Một đêm trôi qua yên bình, thời gian mau chóng
đến 1 giờ chiều, lần đầu tiên trường đệ nhất nam sinh quân giáo quyết
định cho toàn trường nghỉ một ngày để các học sinh đều được quan sát
trận chiến giữa Lôi Đình và Lăng Thiên. Thậm chí các giáo viên còn giao
nhiệm vụ cho các học viên phải viết một phần báo cáo cảm nhận sau khi
xem trận đấu.
Trận đấu cơ giáp giữa đoàn Lăng Thiên và Lôi Đình
là trận chiến giả lập nên sân thi đấu được lựa chọn ở trong thế giới cơ
giáp ảo, nhưng trận đấu này được hệ thống đầu não chủ thiết lập nội bộ
nên chỉ cho phép những học viên của trường đệ nhất nam sinh quân giáo
được vào xem.
Tất cả mọi người, từ khán giả cho đến hai đội Lăng
Thiên và Lôi Đình đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần chờ hệ thống đầu não thông báo là sẽ tiến vào bản đồ chiến đấu.
Để đảm bảo tính công
bằng, chiến trường được hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên nên cả hai đội đều
không biết mình sẽ chiến đấu ở trong địa hình như thế nào. So sánh với
đoàn Lăng Thiên, đoàn Lôi Đình rõ ràng có kinh nghiệm hơn trong lĩnh vực này, dù sao bọn họ cũng đã trải qua vô số lần luyện tập chiến đấu nên
có hiểu biết nhất định với các bản đồ trong hệ thống. Có thể nói, ngay
từ lúc đặt chân vào bản đồ chiến đấu, họ đã có tư duy phải sắp xếp, ứng
phó thế nào với đoàn Lăng Thiên.
Mười hai người xuất chiến bên
đoàn Lăng Thiên đang nghỉ ngơi ở trong phòng chờ, khi Lăng Lan điều
khiển chiếc cơ giáp đặc cấp mới được cải tạo xuất hiện trước mặt mọi
người, tất cả đều ồ lên ngạc nhiên. Cả Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt đều đoán
Lăng Lan sẽ điều khiển một cơ giáp đặc cấp vì bọn họ biết cô đã lên đặc
cấp sư sĩ từ lâu, lúc biết điều đó bọn họ đều vô cùng hâm mộ và thán
phục. Quả nhiên Lan lão đại là người mạnh nhất trong số bọn họ.
Lần này đoàn cơ giáp Lăng Thiên có ba đặc cấp sư sĩ nên bọn Vũ Cảnh cũng an tâm hơn nhiều, mặc dù Lăng Lan luôn nói đoàn Lăng Thiên chưa chắc sẽ
thua Lôi Đình, nhưng trong lòng bọn họ vẫn lo lắng bất an, bây giờ có
thể buông lỏng tâm tình hơn một chút rồi.
Ngược lại, người bình
tĩnh nhất lại là Lý Anh Kiệt, xem ra cậu ta bị Lâm Trung Khanh kích
thích quá mức nên trong mắt lúc nào cũng hừng hực ý chí chiến đấu, giống như muốn dùng thực lực chứng minh Lý Anh Kiệt cậu không dễ dàng bị đánh bại.
Tất cả nhận được thông báo của hệ thống, ba phút sau bọn họ sẽ bị hệ thống tự động đưa vào chiến trường.
Lăng Lan lặng lẽ nhìn quanh một lượt 11 người trong phòng, cô nói: "Một lát
nữa được dịch chuyển vào chiến trường, nếu tất cả được tập hợp cùng một
chỗ thì chúng ta phải cùng thương lượng tốt chuyện chia cánh quân, còn
nếu bị phân tán mỗi người một nơi thì chuyện cần làm trước tiên là phải
ẩn núp kỹ, tôi sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với các cậu, những người nào ở vị trí gần nhau phải tập hợp thành một đội để hành động, địa hình có
khả năng sẽ gây nhiều khó khăn cho chúng ta, mọi người phải chuẩn bị
trước tâm lý."
Lời nhắc nhở của Lăng Lan làm tất cả đều giật mình, lập tức trả lời lại: "Đã biết, Lan lão đại."