“Cao Tấn Vân, cậu có suy nghĩ gì?” Khi mọi người đang lâm vào trầm mặc,
Lăng Lan rốt cuộc lên tiếng, nhưng lại ngoài dự đoán của mọi người mà
kêu tên Cao Tấn Vân.
Điều này làm cho Vũ Cảnh đang ngồi kế bên
Lăng Lan ngạc nhiên nhướng mày, Lý Anh Kiệt đầu tiên là hoang mang một
chút, ngay sau đó lại dùng ánh mắt tò mò mà nhìn về phía Cao Tấn Vân,
muốn tìm hiểu xem người này dựa vào điều gì mà lại được Lan lão đại chú
ý.
Lăng Lan gọi tên làm cho Cao Tấn Vân trực tiếp ngẩn ngơ, ngay
sau đó lại là mừng như điên. So với những đội trưởng khác chưa biết rõ
thực lực của Lan lão đại, Cao Tấn Vân đã được Lăng Lan cứu một mạng tự
nhiên hiểu rõ thực lực của Lan lão đại đã lợi hại đến mức nào. Tuy tất
cả mọi người đều cho rằng đoàn cơ giáp Lăng Thiên nhất định sẽ thua,
nhưng cậu lại nghĩ rằng Lôi Đình không biết thực lực chân chính của Lan
lão đại, khẳng định sẽ lần nữa bại dưới tay đoàn cơ giáp Lăng Thiên….
Mà hiện tại Lăng Lan tự mình điểm danh dò hỏi ý kiến của cậu, có phải cậu
đã thành công lấy được sự chú ý của lão đại hay không? Ý tưởng này làm
cho cả người Cao Tấn Vân hưng phấn, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, tuyệt
đối không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.
Vì thế Cao Tấn Vân cố nén
kích động trong lòng, cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi mới thận trọng lên tiếng: “Lăng đoàn trưởng, nếu như cậu đã hỏi thì tôi mạn phép nói ra
suy nghĩ của mình, nếu như có gì không đúng, mong các vị đoàn trưởng
cùng các đội trưởng thông cảm.” Cao Tấn Vân nói lời dạo đầu xong rồi
mới nói ra suy nghĩ của chính mình: “Quả thật, đoàn cơ giáp Lôi Đình rất mạnh. Đoàn trưởng của bọn họ Lôi Vương Kiều Đình càng là vị Vương bài
sư sĩ duy nhất trong trường quân đội mà được tất cả mọi người biết đến…” Cao Tấn Vân nói tới đây theo phản xạ nhìn về phía Lan lão đại, cậu rất
mau thu hồi tầm mắt tiếp tục nói, “Nhưng tôi không cho rằng chúng ta
ngay cả cơ hội thắng cũng không có.”
Khóe miệng Lăng Lan cong
cong, Cao Tấn Vân này thật sự rất có ý tứ, bởi vì bản thân mình còn chưa thông báo với bên ngoài đã thành công thăng cấp Vương bài sư sĩ. Cậu ta lại có thể dùng từ ngữ xảo diệu như vậy, những người đã biết rõ nội
tình tự nhiên hiểu rõ lời nói ẩn ý của Cao Tấn Vân.
Quả nhiên,
thành viên tiểu đội Lăng Lan nghe Cao Tấn Vân nói xong không hẹn mà cùng lộ vẻ tươi cười, xem ra bọn họ đều hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Cao
Tấn Vân.
Những người khác cũng không hiểu rõ lời nói ẩn ý của Cao Tấn Vân nhưng nghe được đoàn cơ giáp nhà mình vẫn có cơ hội thắng thì
tinh thần liền rung lên, Lý Anh Kiệt càng nóng vội trực tiếp mở miệng
hỏi: “ Lời này là có nghĩa gì?”
Vũ Cảnh được sự nhắc nhở của Cao Tấn Vân dường như nhớ tới điều gì, tức khắc lĩnh ngộ, cậu liên tục gật
đầu, rồi nhanh chóng bổ sung: “Cao Tấn Vân nói không sai, chúng ta làm
sao quên mất quy định khiêu chiến chứ.” Vũ Cảnh ảo não mà vỗ vỗ đầu cười khổ nói, “Vì phòng ngừa tính cạnh tranh quyết liệt giữa các đoàn cơ
giáp, đặc biệt là khi đoàn cơ giáp năm cao khiêu chiến với đoàn cơ giáp
năm thấp, đầu não sẽ đặt ra quy tắc bảo hộ dành cho đoàn cơ giáp năm
thấp. Một khi phát hiện thực lực của hai người khiêu chiến chênh lệch
quá nhiều thì đầu não sẽ lập tức đưa ra phán đoán đây là cạnh tranh ác
ý. Tuyên bố khiêu chiến không thành lập. Đương nhiên, sự bảo hộ của đầu
não dành cho tân sinh cấp thấp chỉ có ba lần. Nhưng mà sau mỗi lần phủ
quyết cần phải sau ba tháng mới có thể tiếp tục khiêu chiến. Nếu như
đoàn cơ giáp Lôi Đình phái ra chiến đội vượt qua thực lực chúng ta quá
nhiều, chúng ta nhất định sẽ được đầu não bảo hộ, như vậy chúng ta có
thêm gần một năm để chuẩn bị, trong khoảng thời gian này chúng ta có thể trù tính một chút…”
Các vị đội trưởng bởi vì chưa bao giờ tiếp
xúc với chiến đấu giữa các đoàn cơ giáp nên cũng không biết rõ việc này, mọi người đều sôi nổi yêu cầu Vũ Cảnh tỉ mỉ giải thích làm thế nào mới
có thể làm cho đầu não đưa ra phán đoán là ác ý cạnh tranh.
Vũ
Cảnh thấy vậy cũng liền nhanh chóng giải thích cho mọi người hiểu những
quy tắc của đầu não, thì ra niên cấp cao khi đánh với niên cấp thấp,
ngoại trừ cấp bậc của đội trưởng không bị hạn chế, thực lực của những
đội viên xuất chiến khác so với thực lực của các đội viên niên cấp thấp
không thể vượt quá nhiều, nếu không sẽ bị phán định là chiến đấu không
công bằng mà bị hủy bỏ tư cách khiêu chiến. Tất nhiên, điều này cũng phụ thuộc vào danh sách khiêu chiến do hai đội cung cấp.
Ngay lúc
mọi người đang thảo luận làm thế nào để có thể lợi dụng được quy tắc bảo hộ của đầu não, Cao Tấn Vân lại đột nhiên khụ khụ một tiếng, sau khi đã hấp dẫn được lực chú ý của mọi người liền lớn tiếng nói “Tôi còn muốn
bổ sung một chút, cơ giáp chiến bao gồm 3 hình thức, có 12 người chiến,
24 người chiến và 50 người đoàn thể chiến. Lan Lão đại, hình thức khiêu
chiến hình như là do người khiêu chiến quyết định, có phải hay không?”
Nghe Cao Tấn Vân dò hỏi, Lăng Lan gật gật đầu tỏ vẻ không sai.
Cao Tấn Vân mày nhăn lại, thở dài: “Như vậy, chúng ta liền có chút bị động, quyền chủ động ở trong tay đối phương, nếu như chúng ta được quyền lựa
chọn, phần thắng liền nhiều hơn.”
“À? Trước mặc kệ đối phương lựa
chọn như thế nào, cậu cứ nói ra suy nghĩ của mình đi.” Lăng Lan nhướng
mày, cô vẫn luôn cho rằng Lý Lan Phong cùng Hàn Kế Quân đã là nhân tài
quân sư khó gặp, không ngờ được, Cao Tấn Vân này ở phương diện mưu lược
cũng không hề thua kém hai người kia, điều này làm cho Lăng Lan mười
phần hứng thú, muốn nhìn xem Cao Tấn Vân rốt cuộc đã đạt tới trình độ
gì.
Lăng Lan không chỉ bồi dưỡng chiến đội của chính mình, đồng
thời còn bồi dưỡng một ít quân đồng minh, cho dù ở quân chính hay là
trên chiến trường, nếu như có những đồng minh đáng tin cậy duy trì, cô
càng có thể đi vững chắc thuận lợi. Cho nên cô coi trọng đoàn đội của Vũ Cảnh, còn đối với Lý Anh Kiệt, mọi người đều là cựu học sinh của Đồng
Quân Học Viện Trung Tâm, Lăng Lan cũng không hy vọng Lý Anh Kiệt sẽ kéo
chân sau của mọi người.
Nhưng mà nếu Cao Tấn Vân có giá trị bồi
dưỡng, Lăng Lan sẽ không keo kiệt tín nhiệm của mình. Lăng Lan cũng
không giống như bọn Vũ Cảnh, cô không có khái niệm phân biệt dòng chính
và chi thứ, chỉ cần có năng lực, nhân phẩm không đáng ngại, Lăng Lan
tuyệt đối sẽ không vì vấn đề xuất thân mà phân biệt đối đãi.
Lăng Lan vừa nói ra những lời này, mọi người liền kinh ngạc không thôi, Cao
Tấn Vân lại càng kinh hỉ mà nhìn về phía Lăng Lan. Tuy rằng tầm mắt của
Lăng Lan vẫn đạm nhiên như cũ nhưng lại không chút nào che dấu cổ vũ bên trong, điều này làm cho cả người Cao Tấn Vân kích động không thôi, thế
nhưng thân thể không thể khống chế run rẩy.
Có mấy vị đội trưởng
dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn về phía Cao Tấn Vân. Những lời này của Lan
lão đại hầu như có thể xác định Cao Tấn Vân thật sự đã tiến vào tầm mắt
của lão đại, chỉ cần Cao Tấn Vân không xảy ra sai lầm, đoàn đội của cậu
ta nhất định sẽ được lão đại trọng điểm bồi dưỡng, có thể dự kiến tương
lai của tiểu đội Cao Tấn Vân nhất định sẽ trở thành một đội mạnh.
Cao Tấn Vân nắm chặt bàn tay của mình, bắt buộc chính mình phải bình tĩnh
lại. Cậu hít sâu một hơi bình phục cảm xúc, lúc này mới nói: “Đoàn
trưởng, tôi nghĩ nếu như chúng ta được lựa chọn, nhất định phải lựa chọn hình thức 12 người khiêu chiến, tuy rằng chỉnh thể thực lực của chúng
ta kém hơn Lôi Đình, nhưng ở phương diện tinh anh, kỳ thật chúng ta cũng không thua kém Lôi Đình.”
Mọi người vốn cho rằng Cao Tấn Vân sẽ nói ra điều gì kinh người, không nghĩ tới lại là cái này, liền tính mọi người đều tin tưởng chính mình, nhưng so với chiến đội tinh anh của cơ
giáp đoàn Lôi Đình thì mọi người vẫn cho rằng khoảng cách có chút xa.
Trong đó, một đội trưởng trực tiếp mở miệng phản bác: “Cao đội trưởng,
theo tôi biết, Lôi Đình có ít nhất 15 vị Đặc cấp sư sĩ. Tuy rằng chúng
ta có thể tự tin sau hai ba năm chúng ta cũng có thể đạt tới trình độ
kia, nhưng hiện tại, đại bộ phận chúng ta đều là cao cấp Cơ giáp sĩ,
thực lực căn bản không thể so với Đặc cấp sư sĩ của Lôi Đình.”
Cao Tấn Vân đối mặt với chất vấn cũng không lộ vẻ kinh hoảng, ngược lại vẻ
mặt kiên định nói, “Tôi biết, nhưng tôi còn biết đối phương không có khả năng phái toàn bộ Đặc cấp sư sĩ ra trận, nếu không trận chiến này có
khả năng cao sẽ bị đầu não hủy bỏ…”
Lăng Lan nghe vậy khóe miệng
lại cong cong lần nữa, quả nhiên không tồi, Cao Tấn Vân cũng thấy được
điểm này, là một hạt giống có thể bồi dưỡng.
Cao Tấn Vân chém
đinh chặt sắt nói ra những lời này làm cho mọi người ở đây mắt đều sáng
ngời, đúng vậy, nếu như Lôi Đình phái ra toàn bộ Đặc cấp sư sĩ, hơn nữa
đội trưởng còn ra Vương bài sư sĩ thì trận khiêu chiến này không cần so, đầu não sẽ vì bảo hộ thế lực tân sinh mà trực tiếp phủ quyết trận khiêu chiến này. Tất cả mọi người đều hiểu rõ cái mà Cao Tấn Vân gọi là tinh
anh là như thế nào, nếu như đối phương hạ thấp yêu cầu, lựa chọn là cao
cấp Cơ giáp sĩ, như vậy bọn họ liền có cơ hội.
“Hiện tại chúng
ta phải làm như thế nào để đối phương không biết được thực lực chính xác của chúng ta, nếu như Lôi Đình biết được thực lực của chúng ta, tấn
công vào kế hoạch bài binh bố trận của chúng ta…” Cao Tấn Vân nói tới
đây, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Tình huống sẽ lạc quan chỉ khi Lôi
Đình không nắm được thực lực của chúng ta, như vậy chúng ta mới có cơ
hội thắng lợi.”
Cao Tấn Vân nói làm toàn trường tức khắc im lặng, có một số đội trưởng hình như suy nghĩ điều gì, trên mặt lộ ra một tia
ảo não. Xem ra thực lực của bọn họ hẳn là đã bị người Lôi Đình biết
được.
Sắc mặt Lý Anh Kiệt cũng vô cùng khó coi, cậu nhớ tới lúc ở thế giới cơ giáp, lúc đó cậu bị người khác khiêu khích, không kiềm chế
được tính tình của mình, cùng đối phương tiến hành nhiều lần khiêu chiến lôi đài, tuy rằng đánh ngã đối phương mấy lần, lấy được không ít chiến
lợi phẩm. Hiện tại ngẫm lại, quả thật có rất nhiều điều kỳ quặc, xem ra
cậu đã trúng quỷ kế của Lôi Đình.
Lăng Lan nhanh chóng nhìn một
vòng sắc mặt của mọi người trong đại sảnh liền biết người nào đã bị thăm dò, cô mở miệng nói: “Xem ra, có một số người cũng đã cảm giác có chút
không ổn, nhưng mà cho dù Lôi Đình đã biết được thực lực chân thật của
các cậu thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến cơ giáp chiến, các cậu
cũng không cần lo lắng quá.”
Tuy rằng khẩu khí của Lăng Lan lạnh
băng, nhưng cô đã nói những lời này liền chứng minh cô vẫn chưa tức
giận, điều này làm cho trong lòng những đội trưởng đang âm thầm ảo não
cùng Lý Anh Kiệt đồng thời buông lỏng. Bị địch nhân hiểu rõ quả thật làm cho bọn họ tức giận, nhưng bọn họ lại càng sợ lão đại sẽ tức giận.