Từ lúc phát hiện bị địch tập kích đến nay đã trôi qua được hai giờ, đêm
tối đen như mực, kẻ địch vẫn chưa phá vỡ được phòng tuyến của bộ đội
trên mặt đất, nhân số của kẻ địch phần nhiều là cơ giáp đặc cấp, chiến
lực không quá mạnh mẽ nên chiến tranh vẫn lâm vào trạng thái giằng co.
Chỉ huy trưởng của bộ chỉ huy mặt đất phải đối mặt với những báo cáo thương vong được gửi đến liên tục, lòng ông đã có cảm giác chết lặng, ban đầu
ông còn đau lòng, đến giờ chỉ còn bình tĩnh trước những báo cáo này bởi
vì chính ông cũng không biết mình có hy sinh ở trên tinh cầu này như
những chiến sĩ kia hay không.
Đột nhiên quan tham mưu la lên:
"Nhìn kìa, phía trên là cái gì vậy…" Anh ta là người phụ trách giám sát
toàn bộ chiến trường, thời thời khắc khắc phải quan sát màn hình lớn
treo trên vách tường của sở chỉ huy.
Chỉ huy trưởng nghe thấy
tiếng hô này bèn vội vàng hạ báo cáo xuống, ngẩng đầu lên nhìn phía
không trung của khu trại, nơi đó xuất hiện hai cơ giáp sáng lấp lánh làm ông lóa mắt, bề ngoài của chiếc cơ giáp kia quá quen thuộc khiến ông
mất bình tĩnh: "Mẹ kiếp! Bọn chúng có để chúng ta sống không đây!"
Lúc này, hầu như tất cả mọi người có mặt trên chiến trường đều phát hiện ra hai cơ giáp đang đứng lơ lửng giữa trời, ngoại hình của hai cơ giáp này quá to lớn và chói lóa nên muốn xem nhẹ nó cũng không được. Chiến
trường tranh đấu kịch liệt như bị nhấn nút tạm dừng, hai phe địch ta
không hẹn mà cùng thu tay lại. Quân địch nhìn thấy phù hiệu quen thuộc
trên ngực của hai cơ giáp này lập tức hoan hô ầm lên, còn những chiến sĩ Liên bang Hoa Hạ cùng các đạo sư của trường quân giáo đều lâm vào tuyệt vọng.
Đường Ngọc vừa đánh bại một Vương bài cơ giáp, ông nghe
thấy tiếng kêu sợ hãi của đám đạo sư xung quanh mình, rồi một giây sau
toàn bộ chiến trường bỗng yên tĩnh một cách đáng sợ, ông ngạc nhiên
ngẩng đầu và nhìn thấy hai cơ giáp đang đứng giữa trời kia. Ánh mắt ông
co rút, bàn tay đang múa trên bảng điều khiển bỗng chốc cứng đờ.
Theo phản xạ, Đường Ngọc nhìn thoáng qua khu trại ở phía dưới, dường như ông đã nhìn thấy vận mệnh sau cùng của tất cả mọi người. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, ông nhanh chóng thao tác trên bảng điều khiển, kiểm tra vị trí đệ tử Kiều Đình đắc ý nhất của mình, nhưng ông phát hiện đối phương đã
thoát khỏi phạm vi của khu trại và đang đi sâu về hướng trường quân
giáo.
Trong lòng Đường Ngọc vừa mừng vừa kinh hãi, sợ là vì Kiều
Đình đã không nghe mệnh lệnh của ông mà tự ý hành động, rời khỏi phạm vi bảo hộ của ông, nếu như có chuyện gì phát sinh ông không thể đến ngay
để bảo vệ hắn, nhưng lại vui vì nhờ thế mà hắn rời khỏi khu trại, có lẽ
sẽ tìm được đường sống. Không còn đường lùi, đôi mắt Đường Ngọc ánh lên
nét lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên hạ một quyết định, ông sẽ dẫn đầu tất cả các giáo viên dùng hết khả năng dẫn dụ hai cơ giáp cấp Hoàng này kéo đi nơi khác để cho bọn Kiều Đình tranh thủ thêm thời gian chạy trốn.
Hai cơ giáp cấp Hoàng thấy vì sự xuất hiện của mình đã khiến toàn bộ chiến
trường tạm dừng chiến đấu và rơi vào trạng thái tĩnh lặng thì vô cùng
hài lòng đắc chí. Cả hai lạnh lùng quan sát tràng cảnh phía dưới giống
như nhìn đám sâu kiến dưới mặt đất.
Lúc này, trong kênh nói
chuyện của một cơ giáp cấp Hoàng vang lên giọng nói lạnh lùng của gã cơ
giáp còn lại: "Cậu tra soát được gì không?"
"Thấy được hai nhóm mèo con đang lăn đến đây, hahaha…" Gã cơ giáp Hoàng cấp cười lớn trong kênh nói chuyện.
"Là mục tiêu của chúng ta?" Kẻ điều khiển cơ giáp Hoàng cấp vừa hỏi kia khẽ nhíu mày, gã hơi kinh ngạc vì không nghĩ vận khí của mình lại tốt đến
vậy, vừa đến đã phát hiện ra mục tiêu của nhiệm vụ lần này.
"Tám, chín phần là đúng, những con mèo kia đều là cơ giáp thực tập của trường quân giáo, trong đó có hai cơ giáp thực tập cấp Vương bài, đó hẳn là
đối tượng trong nhiệm vụ của chúng ta. Parker, nơi này giao cho cậu, tôi đi giải quyết mấy con mèo con kia, hoàn thành xong nhiệm vụ là chúng ta có thể về được rồi." Gã cơ giáp Hoàng cấp còn lại hưng phấn liếm môi
mấy cái, so sánh giữa việc chơi với mấy ống pháo chung cực không có kỹ
thuật hàm lượng gì cả thì gã vẫn thích đùa giỡn với mấy chú mèo con kia
hơn.
"Đừng đùa quá." Hai gã cơ giáp cấp Hoàng vừa xuất hiện tựa
hồ có quan hệ rất tốt, thấy bạn bắt đầu không đứng đắn, tên còn lại lập
tức lên tiếng nhắc nhở.
"Suỵt suỵt, có lần nào tôi không hoàn
thành nhiệm vụ không hả?" Gã đáp lại rồi một giây sau cơ giáp của gã
biến mất trong trời đêm…
Đường Ngọc vẫn luôn chú ý tới động tĩnh
của hai gã cơ giáp cấp Hoàng, thấy một trong hai đột nhiên biến mất,
trong lòng ông dâng lên nỗi sợ hãi: "Hắn đi đâu rồi?"
Chưa kịp
tìm kiếm hành tung của đối phương thì ông đã thấy bộ cơ giáp cấp Hoàng
còn lại đang lấy từ sau lưng ra một loại vũ khí có hình ống trụ tròn,
gương mặt Đường Ngọc biến sắc, ông hét lớn: "Tránh mau!"
Là một
vương bài sư sĩ đứng trong hàng ngũ tinh anh, Đường Ngọc vô cùng hiểu rõ về cơ giáp Hoàng cấp mà ông đang muốn hướng tới, thấy đối phương lấy ra thứ vũ khí kia, ông biết đấy chính là món vũ khí có uy lực lớn nhất
trong các loại vũ khí dùng năng lượng laser của cơ giáp cấp Hoàng - Con
đường tử vong! Nếu bị bắn trúng thì ngay cả cơ giáp cấp Hoàng đồng cấp
khác cũng chỉ có thể dựa vào toàn bộ năng lượng của lá chắn may ra mới
chống chọi được, với những cơ giáp cấp thấp hơn thì không có khả năng
còn sống sót. Biện pháp duy nhất để thoát khỏi tử vong là tránh thoát
khỏi phạm vi ảnh hưởng của thứ vũ khí này, và đó cũng là lý do vì sao
Đường Ngọc lại hô bảo mọi người tránh ra.
Một tiếng "Bành!" mạnh
mẽ vang lên, từ trong ống trụ tròn trên tay cơ giáp cấp Hoàng phun ra
một chùm sáng màu đen, cho dù là cơ giáp cấp Hoàng mạnh như vậy, sau đòn này cũng bị giật về phía sau một đoạn, điều đó đủ để thấy sức pháo giật khủng khiếp đến mức nào.
Nhờ có Đường Ngọc nhắc nhở, tất cả các
giáo viên trên không trung đều bay cực nhanh khỏi phạm vi công kích của
chùm sáng, có vài cơ giáp không phản ứng kịp nên chưa thoát khỏi hoàn
toàn phạm vi công kích và bị chùm sáng màu đen sượt qua người, nhưng như thế cũng đủ làm năng lượng trong những cơ giáp này sôi trào, chỉ nháy
mắt sau đã bốc hơi biến mất không còn một mảnh.
Tất nhiên mục
tiêu mà cơ giáp Hoàng cấp này nhắm tới chính là các phi thuyền của bộ
đội thiết giáp dưới mặt đất, một đòn này khiến đội ngũ thiết giáp chỉnh
tề theo hình nhữ nhật bị khoét một lỗ sâu hoắm ngay giữa trung tâm,
những bộ đội có mặt trong vùng ảnh hưởng đều hoàn toàn biến mất không
còn dấu tích.
"Quá kinh khủng, chúng ta không thể chống cự lại
nó." Bộ chỉ huy bên dưới mặt đất nhìn thấy cảnh này đều bàng hoàng cả
người, quan tham mưu quỵ gối xuống gào khóc, cơ giáp cấp Hoàng dù không
thể quyết định thắng lợi của cả một chiến trường như cơ giáp Thần cấp,
nhưng với một đội ngũ đang rơi vào thế hạ phong như bọn họ, rõ ràng chỉ
cần một cơ giáp cấp Hoàng này cũng đủ hủy diệt hết tất cả, bọn họ căn
bản không thể chống cự lại nó.
Lúc bình thường, chắc chắn hành
động mềm yếu này của quan tham mưu sẽ bị những người khác chỉ trích,
nhưng giữa lúc này mọi người chỉ biết sợ ngây người, không khí trở nên
trầm mặc dị thường, một cảm giác tuyệt vọng lặng lẽ lan tràn trong bộ
chỉ huy.
Cơ giáp Hoàng cấp thấy một phát pháo của mình tiêu diệt
được một phần sáu những bộ đội thiết giáp trên mặt đất bèn hài lòng gật
đầu: "Đấy, đây mới là giá trị tồn tại của Sư sĩ Hoàng cấp bọn ta…"
Dứt lời, Hoàng cấp sư sĩ ổn định lại cân bằng cơ giáp, sau đó một lần nữa
nâng ống pháo lên, mục tiêu của gã lần này chính là khu trại đang phát
ra ánh sáng chói mắt ở phía sau đội thiết giáp.
"Đúng là một cái
bia ngắm tốt!" Hoàng cấp sư sĩ hưng phấn liếm môi, chỉ cần phá hủy toàn
bộ nơi đó là nhiệm vụ của bọn hắn hoàn thành được một nửa. Mấy tên người Hoa Hạ kia quá buồn cười, cứ cho rằng mình thông minh mà làm ra lá chắn ánh sáng cho toàn bộ một khu vực, như thế vừa hay giúp gã không phải
hao tổn tâm trí đi tìm mục tiêu, vì mục tiêu đang lù lù sáng lóa trước
mặt đây rồi.
Đường Ngọc nhìn thấy phương hướng kẻ địch nhắm vào
liền hét lên: "Dừng tay! Đồ khốn khiếp!" Ông điều khiển cơ giáp lao tới, ý đồ muốn chặn lại đòn này nhưng đã chậm, đối phương đã bóp cò pháo,
một chùm sáng màu đen lại bắn ra từ bên trong ống pháo.
"Bành!"
Chùm sáng màu đen đánh trúng lá chắn phòng hộ của khu trại, lá chắn nháy mắt vỡ vụn, uy lực của chùm sáng không giảm được bao nhiêu, nó nhanh
chóng đánh tới khu trại bên trong, rất nhiều tòa nhà, công trình kiến
trúc bị chùm sáng màu đen nuốt trửng, khu trại xinh đẹp bị hủy một phần
mười.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Đường Ngọc rưng rưng, trong
giây phút chùm tia sáng đánh tới, ông có thể cảm nhận được hình ảnh
những quân giáo sinh bên trong bị tiêu diệt không còn sót lại chút gì,
nó làm trái tim ông đau đớn vô cùng.
"Vẫn còn rất nhiều nhỉ" Cơ
giáp cấp Hoàng lẩm bẩm, lại nâng ống pháo lên lần nữa nhắm vào khu trại, chuẩn bị bắn "con đường tử vong" một lần nữa.
"Đáng chết, dừng
tay lại!" Đường Ngọc điên cuồng rồi, ông không do dự mà điều khiển cơ
giáp bổ nhào về phía gã cơ giáp Hoàng cấp , dù biết mình sẽ chết nhưng
ông không thể trơ mắt nhìn những đứa trẻ kia phải chết ở chỗ này.
"Đúng là muốn chết!" Gã cơ giáp cấp Hoàng thấy một cơ giáp cấp Vương bài
không sợ chết nhào tới phía mình, muốn ngăn cản "con đường tử vong" của
gã, gã cười lạnh và bóp cò, một chùm tia sáng màu đen lại bắn ra từ họng pháo, lần này nhằm trúng hướng của Đường Ngọc.
"Thiếu tá Đường
Ngọc!!!" Tất cả các giáo viên đều hoảng sợ hô lên. Ai nấy đều biết rõ,
một khi bị "con đường tử vong" bắn trúng, Đường Ngọc chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.
Mắt thấy chùm tia sáng màu đen sắp cắn nuốt cơ giáp của Đường Ngọc thì…
"Bành!"
Chùm tia sáng màu đen đột nhiên bị một năng lượng mạnh mẽ cản lại, sau đó
nhanh chóng tiêu tán sạch sẽ, cơ giáp của Đường Ngọc lại một lần nữa
xuất hiện ở trước mặt mọi người mà không tổn hao chút nào, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Dù Đường Ngọc là người trong cuộc nhưng cũng vô cùng ngạc nhiên, vốn ông đã chuẩn bị hy sinh chính mình để tiêu hao phần nào năng lượng của "con đường tử vong", giúp giảm bớt tổn thương cho khu
trại phía dưới, nhưng không ngờ ngay lúc ông sắp bị đánh trúng thì đột
nhiên ở đâu đó phóng tới một chùm sáng màu xanh lam, cản lại đòn tấn
công của "con đường tử vong" và cứu ông.
Ông vô thức nhìn về
phương hướng chùm tia sáng màu xanh lam được bắn tới, ngay trên bầu trời đêm, một khung cơ giáp đang cấp tốc bay về phía này, chỉ mấy giây sau
toàn bộ hình thể của cơ giáp đó đã hiện ra ở trước mắt mọi người.
Vừa nhìn thấy cơ giáp này, hai mắt Đường Ngọc lập tức phiếm hồng, ông giống như một đứa trẻ bị bắt nạt cuối cùng cũng nhìn thấy người mình có thể
dựa vào, ông nghẹn ngào hô to: "Lăng tướng quân!"
Dùng thiết bị
khuếch đại âm thanh nên tiếng gọi này của ông vô cùng vang dội, giúp tất cả mọi người trên chiến trường đều nghe thấy rõ ràng.