Lăng Tiêu nghe thấy vậy nhịn không được nở nụ cười, ông cũng không trả
lời, chỉ là lúc đi ngang qua Lâm Chính Nam, ông duỗi tay xoa xoa đầu đối phương, khẩu khí mang theo bất đắc dĩ: “Tiểu quỷ, cậu nghĩ quá đơn giản rồi”
Người trẻ tuổi quả nhiên là có nhiệt huyết, yêu ghét rõ
ràng, nhưng việc quân chính nào có đơn giản như vậy. Trước kia ông cũng
muốn mọi việc cứ như nước chảy bèo trôi, không chịu thỏa hiệp, kết quả
khiến ông và người nhà phải chia lìa suốt mười sáu năm. Lăng Tiêu nghĩ
đến đây, khẽ cau mày. Chẳng qua, nếu bọn họ cho rằng ông vẫn là Lăng
Tiêu của quá khứ, vậy thì họ thật sự sai lầm rồi!
Ở đằng sau, Lâm Chính Nam sững sờ, ngây ngốc vuốt tóc trên đầu mình, anh không tin được ngài tướng quân mà anh sùng bái kính phục bấy lâu nay lại thân mật vỗ
đầu mình. Anh kích động nhìn theo bóng dáng Lăng Tiêu đang xa dần đầy vẻ tôn sùng, cũng không phát hiện thấy tia lạnh lẽo chợt loé lên trong mắt Lăng Tiêu.
Bên ngoài, lính bảo vệ vẫn luôn nấp ở chỗ khuất chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia hâm mộ nồng đậm, anh ta cũng rất sùng bái Lăng Tiêu. Đến nỗi biểu hiện ngây ngốc
của Lâm Chính Nam, anh ta chỉ có thể thầm thở dài một hơi, nhưng cũng
thấy may mắn cho Lâm Chính Nam, cũng chỉ có Lăng Tiêu tướng quân tính
tình dễ chịu mới có thể bao dung được tính cách cương liệt kiểu này của
Lâm Chính Nam. Ở chỗ các tướng quân khác, Lâm Chính Nam chắc chắn sẽ bị
từ bỏ một cách vô tình, bởi vì cậu ta tuyệt đối là một kẻ chuyên gây
hoạ.
Trở lại phòng, Lăng Tiêu yên lặng ngồi trên sô pha, trong
đầu lại nhớ tới hai ngày trước, khi con gái kể lại mọi chuyện cho ông,
còn có những tư liệu khẩu cung được lặng lẽ truyền đến nữa. Mỗi khi ông
nhớ tới việc này thì trong lòng lại sợ hãi không thôi, suýt chút nữa ông liền mất đi con gái mãi mãi.
Lúc trước ông nghe Lăng Lan nhận
được nhiệm vụ cấp SSS cũng chỉ hơi kinh ngạc với vận đen đủi của con gái mình, không đành lòng nhìn thấy biểu tình sau khi thất bại của con gái
nên mới làm gia tăng một chút khả năng thành công, đem cơ giáp "Như ảnh
theo gió" là cơ giáp duy nhất có thể tặng được cùng hoàng bài cơ giáp
giao cho Lăng Lan sử dụng, bảo đảm vạn nhất.
Nếu ông biết căn cứ
Tấn Long đã bị người đế quốc Khải Rải thành công lẻn vào từ sớm thì ông
nhất định sẽ ngăn cản con gái đi làm cái nhiệm vụ đáng chết này. May mắn chính là lúc trước còn có một đội quân nhân Liên Bang được Quân bộ phái đi để điều tra trước, trong đội không chỉ có nhiều hacker cao cấp,
đồng thời còn có vài người có Hư năng lực đỉnh cấp. Bọn họ thành công
thu hút tầm mắt của quân Khải Rải, làm con gái ông chen vào trong lỗ
hổng, chiếm được chút tiện nghi.
Không thể không nói, vận khí của con gái ông lúc tiếp nhận nhiệm vụ này thật siêu tồi, nhưng vận khí ở
phương diện bắt người lại tố đến không tưởng, thế nhưng lại bắt được một người có Hư năng lực đỉnh cấp ẩn núp trong dân thường, cùng một hacker
đỉnh cấp ( Lăng Lan phải nói dối ở đoạn này), hơn nữa trên cơ bản trong
đội ngũ đều là Cơ giáp sĩ cao cấp có được chiến lực chỉ tính là không
tồi, thế mà trong hoàn cảnh như vậy lại có thể thành công hoàn thành
nhiệm vụ, mang về nguồn tình báo kỹ lưỡng tỉ mỉ, thậm chí còn âm thầm
trợ giúp đội điều tra Liên Bang đem những tên Khải Rải có Hư năng lực
một lưới bắt hết, thành công ẩn núp tiến vào quân hạm cùng quân nhân
Liên Bang cùng nhau chạy thoát trở về.
Vào thời điểm Lăng Lan kể
lại những việc này, trong lòng Lăng Tiêu thực ra là kiêu ngạo, nhưng
cũng nghĩ mà sợ không thôi. Phải biết rằng chỉ cần sơ sẩy chút thôi thì
chính là kết quả toàn quân bị diệt. Ngay cả Lăng Tiêu cũng không thể
không bội phục con gái mình to gan lớn mật.
Bất quá kết quả của
việc mạo hiểm cũng thật là mỹ mãn, khen thưởng nhận được cũng rất phong phú, nghĩ đến chiến đội của con gái từ 0 sao lập tức nhảy tới năm sao,
có thể nói là một bước lên trời, cấp bậc này ở thế giới cơ giáp tuyệt
đối có thể lọt vào trong top 100 chiến đội hàng đầu.
Đương nhiên
đối với những chiến đội tầng cao nhất, trước mắt chiến đội của Lăng Lan
đương nhiên không thể nào so sánh được,bởi những chiến đội đó đều được
thành lập bởi mấy lão quái vật, đã duy trì được vài thập niên rồi. Chiến đội của Lăng Tiêu đã từng là một trong số đó, chỉ tiếc hiện tại, những
thành viên trong chiến đội đó không phải hy sinh thì đã rời xa Liên
Bang. Hiện tại, chiến đội của Lăng Tiêu cũng chỉ là cái tên, chứ thực ra nó đã không còn tồn tại, chỉ là hữu danh vô thực.
Sau khi Lăng
Tiêu biết được chuyện, liền bảo Lăng Lan đem chuyện này hoàn toàn chôn ở đáy lòng, không nói với bất cứ ai. Như vậy không chỉ là vì bảo hộ Lăng
Lan, đồng thời cũng là vì bảo hộ những người có Hư năng lực giả và
hacker khác ở dân gian không bị Quân bộ phát hiện.
Nhưng Lăng
Tiêu cũng hiểu được, con gái mình có trình độ gây hoạ so với ông còn lợi hại hơn rất nhiều. Lúc trước ông làm nhiệm vụ thành lập chiến đội này
nhiều nhất cũng chỉ là đến địa bàn quốc gia đối địch làm loạn một hồi,
chém giết mấy Vương bài sư sĩ là xong việc. Mà con gái ông thế mà trực
tiếp đem hacker đỉnh cấp cùng người có Hư năng lực của đế quốc Khải Rải
xử lý một số lượng lớn, tin tưởng đế quốc Khải Rải lần này nhất định đau lòng muốn chết.
Như vậy ông phải trở nên càng cường đại hơn, nếu không thật đúng là không giúp được cô con gái bưu hãn có thể chọc xé
trời này! Lăng Tiêu nghĩ đến đây, không khỏi nở nụ cười, đây chính là
trách nhiệm của cha, ông can tâm tình nguyện cũng cảm thấy ngọt ngào
hạnh phúc.
Hai ngày này, Lăng Tiêu giống như ăn không ngồi rồi,
dáng vẻ một mực thoải mái, nhưng thật ra là bí mật sai thế lực ngầm của
Lăng gia bắt đầu để ý động tĩnh phía đế quốc Khải Rải, đồng thời cũng
mệnh lệnh Quân đoàn 23 chặt chẽ chú ý hướng đi các quân đoàn lớn của
Khải Rải. Đáng tiếc hai ngày này lại không có được đến một tin tức gì
hữu dụng, điều này làm lòng Lăng Tiêu có chút thấp thỏm không yên. Dựa
theo hiểu biết của ông về đế quốc Khải Rải, ông chắc chắn đối phương
tuyệt đối sẽ không nén giận như vậy, lần bị tập kích này, đối phương
khẳng định sẽ đến trả thù.
Cho dù Lăng Lan đã nói trong lúc chiến đấu cùng Khải Rải cô vẫn chưa bị bọn họ phát hiện, nhưng Lăng Tiêu vẫn
lo lắng lỡ may tình báo đế quốc Khải Rải cường đại sẽ đào ra được con
gái của ông thì sao đây.
“Ngày mai phải rời đi ngay rồi à? Nếu ở
lại thêm mấy ngày thì tốt rồi.” Lăng Tiêu đột nhiên cảm giác thời gian
có chút không đủ, nếu có thể ở thêm mấy ngày, không chừng ông có thể bày ra một ít phòng hộ bảo vệ. Nghĩ đến đây, ông nhịn không được âm thầm
thở dài một hơi, “Hy vọng hết thảy chỉ là mình nghĩ nhiều.”
Một đêm
không nói chuyện, sáng sớm ngày thứ hai, học sinh trường quân đội Đệ
Nhất Nam sinh đều đăng nhập vào diễn đàn phía chính phủ, muốn được xem
thành tích khảo hạch quân đoàn và danh sách các quân đoàn đủ tư cách.
Ngay cả tân sinh cũng tham gia náo nhiệt, bởi vì mỗi quân đoàn đều sẽ công
bố video phần thi khảo hạch, đây cũng là dịp họ có thể rút ra kinh
nghiệm để qua kì thi. Tuy rằng họ biết kinh nghiệm rút ra được hầu như
không hữu dụng mấy, bởi vì mỗi một năm nội dung khảo hạch đều không
giống nhau, nhưng nhóm học sinh cấp thấp vẫn ôm hy vọng, kéo nhau đi xem video.
“Chúc mừng Hoắc lão đại!”. Kiều Đình sau khi đăng nhập
vào diễn đàn chính phủ ngay lập tức gửi tới Hoắc Chấn Vũ lời chúc mừng,
nhưng hắn vẫn có chút kinh ngạc khi Hoắc lão đại cuối cùng lại ghi danh
vào Quân đoàn 23, dù trước kia đã quyết định vào Quân đoàn 01. Dù sao đi nữa, Hoắc lão đại vẫn trở thành người đạt thành tích tối đa trong đợt
khảo hạch của Quân đoàn 23, không hổ là đoàn trưởng tiền nhiệm của Lôi
Đình bọn họ.
“Cảm ơn Kiều học đệ.” Hoắc Chấn Vũ nhìn thành tích
của mình cũng cực kỳ cao hứng, đồng thời hắn cũng nhìn tên của những
người khác cùng thành công gia nhập Quân đoàn 23. Vậy là tiểu đội của họ ngoại trừ người bị thương còn đang được chữa trị là Nhiếp Phong Minh ra thì ai cũng không thiếu, chờ đến sang năm, Nhiếp Phong Minh gia nhập
Quân đoàn 23 thành công thì chiến đội của bọn họ sẽ thực sự đầy đủ.
“Chỉ có điều lúc thi đấu trên lôi đài với đoàn Tân Sinh, chúng ta đánh thua, sau này phải nhờ Kiều học đệ giải quyết hậu quả.” Hoắc Chấn Vũ nghĩ
ngợi, xong nhắc nhở một câu, “Đoàn trưởng đoàn Tân Sinh Lăng Lan, cậu ta thật sự rất mạnh.”
“Em tin tưởng trong lĩnh vực cách đấu cơ
giáp, em sẽ không thất bại bởi bất kì kẻ nào.” Kiều Đình nghe vậy cực kỳ nghiêm túc mà trả lời. Hắn biết Hoắc lão đại là có ý tốt nhắc nhở, lo
lắng về trận chiến sau này giữa Lôi Đình cùng đoàn Tân Sinh, cho nên hắn cũng nghiêm túc mà nói cho Hoắc lão đại không cần băn khoăn chút việc
nhỏ này.
Hoắc Chấn Vũ trầm mặc một chút mới trả lời: “Kiều học
đệ, cậu cảm thấy tự tin như vậy cũng tốt.” Hắn không cách nào nói cho
Kiều Đình rằng cái người tên Lăng Lan này khiến hắn có cảm giác sâu
không lường được, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu này, vừa tán thành lời nói của Kiều Đình, cũng vừa củng cố niềm tin cho mình.
Mà trong
biệt thự của Lăng Lan, đám người Tề Long cũng đang ở trên diễn đàn,
đương nhiên bọn họ chủ yếu tập trung vào Quân đoàn 23, bởi vì đó chính
là quân đoàn của “phụ thân đại nhân” của lão đại nhà mình, cũng rất có
thể là quân đoàn của bọn họ trong tương lai.
“A a a a, không ngờ
chú Lăng lại thu nhận mấy người Hoắc Chấn Vũ” Tề Long là người đầu tiên
đăng nhập, liền mở ra nội dung về Quân đoàn 23, nhìn một lần từ trên
xuống dưới danh sách và bắt gặp những cái tên quen thuộc, cậu nhịn không được tru lên.
Bởi vì Lăng Tiêu là cha của Lăng lão đại, nhưng
tuổi thực của Lăng Tiêu lại kém hơn nhiều so với cha bọn họ, nên bọn họ
vẫn lựa chọn xưng hô tôn kính là chú Lăng. Lăng Lan nằm trên sô pha đang lật xem tư liệu về một ít thế lực trong tối ngoài sáng của Lăng gia mà
cha đưa cho, nghe được cách xưng hỏi kiểu này mặt liền cứng đờ, đâu mất
vẻ lạnh lùng thường ngày. Cô nghĩ đến gương mặt trẻ trung phơi phới của
cha già nhà mình, thật sự chẳng có liên quan gì tới cái danh xưng này.
“Cái này có cái gì đâu mà kích động. Ngoại trừ việc không bằng lão Đại của
chúng ta, Hoắc Chấn Vũ thật sự là người mạnh nhất về thể thuật trong
trường quân đội.” Hàn Kế Quân nhìn thấy kết quả này một chút cũng không
kinh ngạc.
“Tớ chỉ là không hiểu làm sao hắn tự nhiên lại ghi
danh vào Quân đoàn 23 chứ.” Tề Long vuốt đầu khó hiểu, từ tin bát quái
của Tạ Nghi, Hoắc Chấn Vũ rất sùng bái Đệ nhất Nguyên soái, từ lâu đã
thề thốt muốn tham gia Quân đoàn 01.
“Có lẽ bởi vì quân đoàn
trưởng Quân đoàn 23 là Lăng Tiêu-chú Lăng.” Lạc Lãng sùng bái mà trả
lời, “Tớ về sau cũng muốn vào Quân đoàn 23” Nói tới đây, Lạc Lãng đột
nhiên nghĩ tới lão đại nhà mình còn chưa nói tới muốn ghi danh quân đoàn nào, vì thế cậu vội dò hỏi Lăng Lan: “Lão đại, cậu có ý sẽ ghi danh vào Quân đoàn 23 không?”
Lăng Lan đóng màn hình ảo trong tay, nhàn nhạt trả lời: “Tại sao lại không ghi? Có người bên trong tóm lại là tốt hơn.”
Lăng Lan rõ ràng, dù cô có lựa chọn ghi danh quân đoàn khác đi nữa, cha già
nhà cô tuyệt đối sẽ lợi dụng quyền lực trong tay, bắt cô phải vào Quân
đoàn 23, một khi đã như vậy, cô cần gì phải đối nghịch với ý ông , đem
tinh lực hao phí đâu, huống chi, cô cũng không phải không muốn đi Quân
đoàn 23.
“Như vậy thật tốt, chúng ta sẽ cùng nhau ghi danh Quân
đoàn 23.” Lạc Lãng hưng phấn nói, cậu nói làm các đồng bọn bên người sôi nổi gật gật đầu, bọn họ đã sớm hạ quyết tâm đi theo Lăng Lan, huống chi Lăng Tiêu lại chính là thần tượng của bọn họ, có thể đi Quân đoàn 23,
bọn họ đều rất vui.
Lạc Lãng vừa mới hưng phấn, cảm xúc liền trầm xuống, cậu ta lo lắng nhíu mày nói: “Không biết ba người mới gia nhập
kia sẽ lựa chọn như thế nào đây?”