Khi vương bài sư sĩ của Khải Rải lại khôi phục ý thức một lần nữa, mở
mắt ra thì cũng đã đi tới điểm sống lại của căn cứ Tấn Long.
Điểm sống lại của căn cứ Tấn Long kỳ thật là một gian phòng lớn, cửa phòng
bình thường đều là đóng chặt, NPC sẽ không chủ động đi vào nơi này, bởi
vì đầu não đã thiết lập điểm sống lại này là điểm an toàn, chỉ cần không bước ra cửa thì sẽ không bị NPC phát hiện.
Vương bài sư sĩ của
Khải Rải tiếc nuối mà đứng dậy, ngay lập tức hắn phát hiện ở cửa phòng
có một người đang đứng…… Tóc đen, da vàng, tuyệt đối là người của Liên
Bang, chắc chắn là người vừa rồi đã đồng quy vu tận với hắn.Hắn quyết
đoán rút chùy thủ được dấu nơi cẳng chân rồi nhào tới.
Người nọ
nghe được tiếng gió thì lăn người trốn qua một bên, người đó quay đầu
nhìn, ánh mắt tức khắc rụt rụt: “Người của Khải Rải.” Đây chính là người đã chết dưới vũ khí chung cực vừa rồi-sĩ quan phụ tá. Anh cũng đã sống
lại được một thời gian nhưng bởi vì ngoài cửa phòng có chiến sĩ tuần tra nên anh không thể không ở lại đây để xem xét, đồng thời cũng không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.
“Lúc này ngươi vẫn sẽ chết ở trong tay của ta!” Vương bài sư sĩ của Khải Rải đắc ý rồi nhào tới.
Sĩ quan phụ tá nghe vậy sửng sốt, nháy mắt nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột
nhiên co rụt lại, lại lần nữa lắc mình né qua công kích của đối phương,
trong miệng oán hận hỏi:”Vũ khí chung cực là do ngươi khởi động?”
Vương bài sư sĩ của Khải Rải cầm đao cười lạnh nói: “Xem ra ngươi cũng không
ngu ngốc, đúng vậy, nếu không phải chúng ta sửa đổi thiết trí, quan chỉ
huy tối cao nơi này làm sao có thể vì động thái nho nhỏ mà khởi động vũ
khí chung cực chứ.”
Hóa ra nội dung tin nhắn cuối cùng mà D1 gửi
đi chính là yêu cầu chỉ huy tối cao bất luận phải trả giá như thế nào
cũng phải tiêu diệt kẻ xâm lấn.
Nếu lúc ấy tiểu Tứ cẩn thận một
chút liền có thể đúng lúc phát hiện, lấy năng lực của tiểu Tứ, hoàn toàn có thể sửa đổi mệnh lệnh này, thậm chí có thể dựa theo đường dẫn để
phát hiện phi thuyền đang ẩn núp của Khải Rải đồng thời có thể tránh
thoát khỏi nguy hiểm lần này, thật sự không gặp bất trắc gì. Chỉ là lúc
đó nó quá hưng phấn nên đã bỏ sót điểm này.
Chỉ có thể nói, tiểu
Tứ đã thành công học khi học thứ tình cảm của nhân loại đồng thời cũng
học luôn những khuyết điểm của nhân loại, giống như nói thô, tâm đại ý,
lại giống như bỏ qua những thứ mà mình cho rằng không quan trọng…
Vương bài sư sĩ của Khải Rải nói làm trên mặt sĩ quan phụ tá lộ ra biểu tình
thì ra là thế, anh vẫn luôn không hiểu vì sao vũ khí chung cực có thể
được mở ra một cách dễ dàng như vậy, bình thường chỉ khi nào liên đến sự tồn vong của căn cứ thì vũ khí này mới có thể bị khởi động. Mà bọn họ
chỉ là cướp một quân hạm thoát đi căn cứ, căn bản không gây ảnh hưởng gì đến sự an nguy của căn cứu, như vậy vũ khí chung cực không thể được
khởi động.
Sau khi đối phương giải thích thì tất cả thắc mắc đều
có câu trả lời, sĩ quan phụ tá tối tăm mà nhìn người trước mắt hung tợn
trả lời: “Ta sẽ không chết ở trong tay ngươi lần thứ hai.” Do năng lượng của vũ khí chung cực quá mạnh nên anh không thể chống cự, chết như vậy
anh cũng không oán hận, nhưng anh tuyệt đối sẽ không chết trong tay kẻ
địch khi là người như vậy.
Hai người giằng co mấy giây rồi đột
nhiên đồng thời nhào về phía đối phương, sĩ quan phụ tá nháy mắt từ sau
thắt lưng rút ra thanh đao ngắn hung tợn mà đâm đối thủ.
“Ping
ping ping……” Tiếng vũ khí lạnh va chạm kịch liệt, hai người cùng thuộc
vương bài sư sĩ, thể thuật đồng dạng không kém, thế nhưng lực lượng
ngang nhau, nhất thời khó phân cao thấp.
Vương bài sư sĩ của Khải Rải ánh mắt lộ ra thần sắc hưng phấn, quả nhiên là người dám cùng hắn
đồng quy vu tận, là một đối thủ cực kỳ lợi hại. Bởi vì Lăng Lan an bài
xảo diệu, vương bài sư sĩ của Khải Rải căn bản không nghĩ tới kỳ thật
hắn là nhận nhầm đối thủ.
Mà sĩ quan phụ tá bởi vì sau khi sống
lại vẫn luôn ở trong phòng nên cũng không rõ ràng tình huống bên ngoài,
vừa nhìn thấy người mới sống lại là người của Khải Rải nên tự suy ra tất cả mọi thứ đang diễn ra là quỷ kế của Khải Rải nên đem đối phương trở
thành kẻ thù, hận không thể giết chết.
Cứ như vậy, dưới các loại
nguyên nhân cùng với thiết kế của Lăng Lan, tất cả những manh mối có thể lần ra dấu vết về tiểu đội đều được cô xóa sạch, người của Hoa Hạ và
Khải Rải đều không phát hiện giữa bọn họ còn có thế lực thứ ba.
Giải quyết xong vương bài sư sĩ của Khải Rải, Lăng Lan rốt cuộc thở hổn hển
một hơi, kỳ thật một màn cuối cùng đều là tiểu Tứ ngụy trang. Cái gọi là động cơ nổ, cơ giáp mất khống chế đều là giả, kiếm quang cũng là cô cố ý vứt bỏ dùng để đánh lừa đối thủ. Mà vương bài sư sĩ của Khải Rải nhìn
thấy đã đâm trúng khoang điều khiển của Lăng Lan cũng là ảo giác. Kiếm
quang của vương bài cơ giáp không có biện pháp đâm thủng khoang điểu
khiển của cơ giáp vương cấp, kiếm quang chỉ là chém qua vòng em của cơ
giáp, căn bản không làm Lăng Lan bị thương.
Cuối cùng trong lúc
đối phương vui sướng, tinh thần thả lỏng thì đem thanh Bất Hối đã sớm
chuẩn bị trước đâm khoang điều khiển của đối phương. Thanh Bất Hối lại
một lần nữa thành công lưu loát mà đâm vào trong đó, trực tiếp hạ gục
đối phương.
Nhưng việc điều khiển cơ giáp để sắp đặt mọi thứ một
cách hoàn hảo đã làm tinh thần của Lăng Lan mệt mỏi đến cực điểm, thể
năng cũng đạt tới cực hạn. Lăng Lan biết cô cần nhanh chóng trở lại tinh hạm, nếu cứ tiếp tục điều khiển vương cấp cơ giáp như vậy thì thân thể
của cô liền duy trì không nổi nữa.
Nhóm quân nhân Liên Bang ở
trong phòng điều khiển tinh hạm nhìn đồng đội của mình lựa chọn đồng quy với đối thủ thì mọi người đều thống khổ nhắm mắt lại…… Vì còn sống trở
về báo tin cho quân bộ cao cấp, bọn họ không thể không vứt bỏ chiến hữu, loại cảm giác này làm cho bọn họ thống khổ. Điều duy nhất an ủi bọn họ
chính là bây giờ bọn họ đang ở trong thế giới ảo, chỉ cần không có hư
năng lực giả, chiến hữu của bọn họ chỉ là tạm thời bị mắc lại ở nơi này
mà không nguy hiểm gì đến sinh mệnh.
Ngay lúc này, người quân nhân vẫn luôn theo dõi năng lượng của tinh hạm đột nhiên hô: “Báo cáo, năng lượng đã đạt tới 50%.”
Quan chỉ huy nghe vậy đột nhiên mở mắt, ông cố nén lo lắng trong lòng, trong mắt hiện lên một tia quả quyết, trực tiếp mệnh lệnh nói: “Lập tức cắt
cao tốc!”
Lúc này, phụ trách điều khiển tốc độ quyết đoán đem cần tốc độ đẩy đến vị trí cao tốc.
“Nhận được mệnh lệnh: Tinh hạm vận hành cắt, tốc độ thấp cắt cao tốc…… Cảnh
cáo, độ cao thực tế không đủ, sức hút của tinh hạm quá lớn, khả năng tạo thành ảnh hưởng lên tinh hạm, cảnh cáo, năng lượng không đủ, chỉ có thể duy trì cao tốc trong vòng bảy phút. Xin lựa chọn thận trọng, xin lựa
chọn thận trọng ……” Quang não của tinh hạm dựa theo tình hình thực tế
đưa ra phán đoán, lập tức phát ra tiếng cảnh cáo khẩn cấp, nhắc nhở
người điều khiển tinh hạm bây giờ cắt cao tốc là sai lầm, cực kỳ không
an toàn.
Người phụ trách cắt tốc độ nghe quang não cảnh cáo tức
khắc kinh hoảng mà ngẩng đầu nhìn chỉ huy, dù sao cũng không phải là
người điều khiển tinh hạm chuyên nghiệp nên khi đụng phải tình huống
ngoài ý muốn này, người đó có chút luống cuống tay chân không biết làm
như thế nào cho phải.
Chỉ thấy quan chỉ huy tàn nhẫn mà đánh mặt
mình, kiên quyết nói: “Cắt cao tốc, chúng ta cược.” Nếu ông cứ đắn đo
suy nghỉ tới lui như vậy thì kẻ địch có thể thành công khởi động vũ khí
chung cực lần thứ ba, nếu như vậy bọn họ liền thật sự chạy trời không
khỏi nắng. Ông tuyệt đối không thể lãng phí sự hy sinh của thuộc hạ, ông nhất định phải mang theo các đội viên còn lại thành công trở về khu vực trung ương, đem tình huống nơi này báo cáo cấp trên, như vậy cũng có
thể cứu phụ tá của mình……
“Xác định cắt cao tốc, đếm ngược hiện
tại bắt đầu, 5, 4, 3, 2, 1, cao tốc cắt thành công, đếm ngược lượng năng lượng tiêu hao bắt đầu 420,419,418……” Quang não chấp hành mệnh lệnh cao tốc vận hành, thời gian vừa đến, nguyên bản tinh hạm đang thong thả đột nhiên như nổ một cái rồi bắn đi như mũi tên, nháy mắt hướng về phía
trước bay đi.
Bởi vì không đạt tới yêu cầu thấp nhất về độ cao
nên tinh hạm bị hai lực hấp dẫn của đất và lực bay của tinh hạm đồng
thời tác động, phần đuôi của tinh hạm bị đứt gãy, bị xé rách rơi xuống
……
Nhưng tinh hạm lại vẫn ngoan cường mà bay lên không trung, mặc kệ đuôi tinh hạm đang bốc cháy khói đen, tinh hạm vẫn phá tan tầng khí
quyển, tiến vào sao trời!
“Chỉ huy, hiện tại làm sao bây giờ?”
Nhìn tinh hạm đột nhiên gia tốc, bay về phía bầu trời, người phụ trách
điều khiển vũ khí chung cực vội hỏi chỉ huy tối cao …
Chỉ huy tối cao không tiếng động mà buông kính viễn vọng cực quang trong tay xuống, vũ khí chung cực tuy thật khủng bố nhưng nếu như tinh ham cực đoan lựa
chọn cắt cao tốc thì vũ khí chung cực cũng không thể bắn trúng mực tiêu. Cuối cùng hắn chỉ có thể tiếc nuối nói: “Được rồi, đóng vũ khí chung
cực, lần này coi như vận khí của bọn chúng tốt, thành công trốn thoát
khỏi căn cứ Tấn Long.”
“Dạ! chỉ huy!” Người phụ trách điều khiển lập tức đóng hệ thống vũ khí chung cực.
Tuy nói bỏ qua nhưng chỉ huy tối cao vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại cầm kính
viễn vọng nhìn quân hạm sắp bay ra tầng khí quyển. Tâm niệm vừa động,
chỉ huy tối cao buông kính viễn vọng trong tay rồi ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh: “Lệnh cho tất cả các chỉ huy và chiến sĩ lập tức tập hợp tại
cửa khoang, ba mươi phút sau lập tức lên không, toàn lực truy kích quân
hạm kia, cần phải phá hủy nó trong phạm vi của biên giới Tinh Vân.”
“Vâng, chỉ huy!” Người phụ tá lập tức tiếp lệnh, xoay người hạ mệnh lệnh khẩn.
Vài giây sau, toàn bộ căn cứ vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp chói tai,
trong quân doanh bên, tiếng thông báo được lập lại liên tục: “Thông báo
khẩn cấp, trong 30 phút, tất cả chỉ huy và chiến sĩ của Tấn Long lập tức tập họp tại cửa khoang, lập tức tập hợp tại cửa khoang, sau ba mươi
phút, hạm đội sẽ……”
Toàn bộ căn cứ Tấn Long bắt đầu lu bù lên,
tất cả chỉ huy và chiến sĩ nhanh chóng chạy đến quân hạm tương ứng của
mình, thời gian 30 phút là cực kỳ gấp gáp, không chấp nhận bọn họ được
lãng phí.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Các bạn hãy like và share để bọn mình có thêm động lực edit nhé..........Chương 348: Chạy cao tốc!
Khi vương bài sư sĩ của Khải Rải lại một lần nữa khôi phục ý thức, mở mắt
ra thì cũng đã đi tới điểm sống lại của căn cứ Tấn Long.
đoeẻm
sống lại của căn cứ Tấn Long kỳ thật là một gian phòng lớn, cửa phòng
bình thường đều là đóng chặt, NPC sẽ không chủ động đi vào nơi này, bởi
vì đầu não đã thiết lập điểm sống lại này là điểm an toàn, chỉ cần không bước ra cửa thì sẽ không bị NPC phát hiện.
Vương bài sư sĩ của
Khải Rải tiếc nuối mà đứng dậy, ngay lập tức hắn phát hiện ở cửa phòng
có một người đang đứng…… Tóc đen, da vàng, tuyệt đối là người của Liên
Bang, chắc chắn là người vừa rồi đã đồng quy vu tận với hắn.Hắn quyết
đoán rút chùy thủ được dấu nơi cẳng chân rồi nhào tới.
Người nọ
nghe được tiếng gió thì làm động tác lăn người trốn qua một bên, người
đó quay đầu nhìn, ánh mắt tức khắc rụt rụt: “Người của Khải Rải.” Đây
chính là người đã chết dưới vũ khí chung cực vừa rồi-sĩ quan phụ tá. Anh cũng đã sống lại được một thời gian nhưng bởi vì ngoài cửa phòng có
chiến sĩ tuần tra nên anh không thể không ở lại đây để xem xét, đồng
thời cũng không biết chuyện gì đang xãy ra ở bên ngoài.
“Lúc này ngươi vẫn sẽ chết ở trong tay của ta!” Vương bài sư sĩ của Khải Rải đắc ý rồi nhào tới.
Sĩ quan phụ tá nghe vậy sửng sốt, nháy mắt nghĩ tới cái gì, ánh mắt đột
nhiên co rụt lại, lại lần nữa lắc mình né qua công kích của đối phương,
trong miệng oán hận hỏi:”Vũ khí chung cực là do ngươi khởi động?”
Vương bài sư sĩ của Khải Rải cầm đao cười lạnh nói: “Xem ra ngươi cũng không
ngu ngốc, đúng vậy, nếu không phải chúng ta sửa đổi thiết trí, quan chỉ
huy tối cao nơi này làm sao có thể vì một nho nhỏ mà vận dụng vũ khí
chung cực chứ.”
Nguyên lai nội dung tin nhắn cuối cùng mà D1 gửi
đi chính là uy cầu chỉ huy tối cao bất luận phải trả giá như thế nào
cũng phải tiêu diệt kẻ xâm lấn.
Nếu lúc ấy tiểu Tứ cẩn thận một
chút liền có thể đúng lúc phát hiện, lấy năng lực của tiểu Tứ, hoàn toàn có thể sửa đổi mệnh lệnh này, thậm chí có thể dựa theo đường dẫn để
phát hiện phi thuyền đang ẩn núp của Khải Rải đồng thời có thể tránh
thoát khỏi nguy hiểm lần này, thật sự không gặp bất trắc gì. Chỉ là lúc
đó nó quá hưng phấn nên đã bỏ sót điểm này.
Chỉ có thể nói, tiểu
Tứ đã thành công học khi học thứ tình cảm của nhân loại đồng thời cũng
học luôn những khuyết điểm của nhân loại, giống như nói thô, tâm đại ý,
lại giống như bỏ qua những thứ mà mình cho rằng không quan trọng…
Vương bài sư sĩ của Khải Rải nói làm trên mặt sĩ quan phụ tá lộ ra biểu tình
thì ra là thế, anh vẫn luôn không hiểu vì sao vũ khí chung cực có thể
được mở ra một cách dễ dàng như vậy, bình thường chỉ khi nào liên đến sự tồn vong của căn cứ thì vũ khí này mới có thể bị khởi động. Mà bọn họ
chỉ là cướp một quân hạm thoát đi căn cứ, căn bản không gây ảnh hưởng gì đến sự an nguy của căn cứu, như vậy vũ khí chung cực không thể được
khởi động.
Sau khi đối phương giải thích thì tất cả thắc mắc đều
có câu trả lời, sĩ quan phụ tá tối tăm mà nhìn người trước mắt hung tợn
trả lời: “Ta sẽ không chết ở trong tay ngươi lần thứ hai.” Do năng lượng của vũ khí chung cực quá mạnh nên anh không thể chống cự, chết như vậy
anh cũng không oán hận, nhưng anh tuyệt đối sẽ không chết trong tay kẻ
địch khi là người như vậy.
Hai người giằng co mấy giây rồi đột
nhiên đồng thời nhào về phía đối phương, sĩ quan phụ tá nháy mắt từ sau
thắt lưng rút ra thanh đao ngắn hung tợn mà đâm đối thủ.
“Ping
ping ping……” Tiếng vũ khí lạnh va chạm kịch liệt, hai người cùng thuộc
vương bài sư sĩ, thể thuật đồng dạng không kém, thế nhưng lực lượng
ngang nhau, nhất thời khó phân cao thấp.
Vương bài sư sĩ của Khải Rải ánh mắt lộ ra thần sắc hưng phấn, quả nhiên là người dám cùng hắn
đồng quy vu tận, là một đối thủ cực kỳ lợi hại. Bởi vì Lăng Lan an bài
xảo diệu, vương bài sư sĩ của Khải Rải căn bản không nghĩ tới kỳ thật
hắn là nhận nhầm đối thủ.
Mà sĩ quan phụ tá bởi vì sau khi sống
lại vẫn luôn ở trong phòng nên cũng không rõ ràng tình huống bên ngoài,
vừa nhìn thấy người mới sống lại là người của Khải Rải nên tự suy ra tất cả mọi thứ đang diễn ra là quỷ kế của Khải Rải nên đem đối phương trở
thành kẻ thù, hận không thể giết chết.
Cứ như vậy, dưới các loại
nguyên nhân cùng với thiết kế của Lăng Lan, tất cả những manh mối có thể lần ra dấu vết về tiểu đội đều được cô xóa sạch, người của Hoa Hạ và
Khải Rải đều không phát hiện giữa bọn họ còn có thế lực thứ ba.
Giải quyết xong vương bài sư sĩ của Khải Rải, Lăng Lan rốt cuộc thở hổn hển
một hơi, kỳ thật một màn cuối cùng đều là tiểu Tứ ngụy trang. Cái gọi là động cơ nổ, cơ giáp mất khống chế đều là giả, kiếm quang cũng là cô cố ý vứt bỏ dùng để đánh lừa đối thủ. Mà vương bài sư sĩ của Khải Rải nhìn
thấy đã đâm trúng khoang điều khiển của Lăng Lan cũng là ảo giác. Kiếm
quang của vương bài cơ giáp không có biện pháp đâm thủng khoang điểu
khiển của cơ giáp vương cấp, kiếm quang chỉ là chém qua vòng em của cơ
giáp, căn bản không làm Lăng Lan bị thương.
Cuối cùng trong lúc
đối phương vui sướng, tinh thần thả lỏng thì đem thanh Bất Hối đã sớm
chuẩn bị trước đâm khoang điều khiển của đối phương. Thanh Bất Hối lại
một lần nữa thành công lưu loát mà đâm vào trong đó, trực tiếp hạ gục
đối phương.
Nhưng việc điều khiển cơ giáp để sắp đặt mọi thứ một
cách hoàn hảo đã làm tinh thần của Lăng Lan mệt mỏi đến cực điểm, thể
năng cũng đạt tới cực hạn. Lăng Lan biết cô cần nhanh chóng trở lại tinh hạm, nếu cứ tiếp tục điều khiển vương cấp cơ giáp như vậy thì thân thể
của cô liền duy trì không nổi nữa.
Nhóm quân nhân Liên Bang ở
trong phòng điều khiển tinh hạm nhìn đồng đội của mình lựa chọn đồng quy với đối thủ thì mọi người đều thống khổ nhắm mắt lại…… Vì còn sống trở
về báo tin cho quân bộ cao cấp, bọn họ không thể không vứt bỏ chiến hữu, loại cảm giác này làm cho bọn họ thống khổ. Điều duy nhất an ủi bọn họ
chính là bây giờ bọn họ đang ở trong thế giới ảo, chỉ cần không có hư
năng lực giả, chiến hữu của bọn họ chỉ là tạm thời bị mắc lại ở nơi này
mà không nguy hiểm gì đến sinh mệnh.
Ngay lúc này, người quân nhân vẫn luôn theo dõi năng lượng của tinh hạm đột nhiên hô: “Báo cáo, năng lượng đã đạt tới 50%.”
Quan chỉ huy nghe vậy đột nhiên mở mắt, ông cố nén lo lắng trong lòng, trong mắt hiện lên một tia quả quyết, trực tiếp mệnh lệnh nói: “Lập tức cắt
cao tốc!”
Lúc này, phụ trách điều khiển tốc độ quyết đoán đem cần tốc độ đẩy đến vị trí cao tốc.
“Nhận được mệnh lệnh: Tinh hạm vận hành cắt, tốc độ thấp cắt cao tốc…… Cảnh
cáo, độ cao thực tế không đủ, sức hút của tinh hạm quá lớn, khả năng tạo thành ảnh hưởng lên tinh hạm, cảnh cáo, năng lượng không đủ, chỉ có thể duy trì cao tốc trong vòng bảy phút. Xin lựa chọn thận trọng, xin lựa
chọn thận trọng ……” Quang não của tinh hạm dựa theo tình hình thực tế
đưa ra phán đoán, lập tức phát ra tiếng cảnh cáo khẩn cấp, nhắc nhở
người điều khiển tinh hạm bây giờ cắt cao tốc là sai lầm, cực kỳ không
an toàn.
Người phụ trách cắt tốc độ nghe quang não cảnh cáo tức
khắc kinh hoảng mà ngẩng đầu nhìn chỉ huy, dù sao cũng không phải là
người điều khiển tinh hạm chuyên nghiệp nên khi đụng phải tình huống
ngoài ý muốn này, người đó có chút luống cuống tay chân không biết làm
như thế nào cho phải.
Chỉ thấy quan chỉ huy tàn nhẫn mà đánh mặt
mình, kiên quyết nói: “Cắt cao tốc, chúng ta cược.” Nếu ông cứ đắn đo
suy nghỉ tới lui như vậy thì kẻ địch có thể thành công khởi động vũ khí
chung cực lần thứ ba, nếu như vậy bọn họ liền thật sự chạy trời không
khỏi nắng. Ông tuyệt đối không thể lãng phí sự hy sinh của thuộc hạ, ông nhất định phải mang theo các đội viên còn lại thành công trở về khu vực trung ương, đem tình huống nơi này báo cáo cấp trên, như vậy cũng có
thể cứu phụ tá của mình……
“Xác định cắt cao tốc, đếm ngược hiện
tại bắt đầu, 5, 4, 3, 2, 1, cao tốc cắt thành công, đếm ngược lượng năng lượng tiêu hao bắt đầu 420,419,418……” Quang não chấp hành mệnh lệnh cao tốc vận hành, thời gian vừa đến, nguyên bản tinh hạm đang thong thả đột nhiên như nổ một cái rồi bắn đi như mũi tên, nháy mắt hướng về phía
trước bay đi.
Bởi vì không đạt tới yêu cầu thấp nhất về độ cao
nên tinh hạm bị hai lực hấp dẫn của đất và lực bay của tinh hạm đồng
thời tác động, phần đuôi của tinh hạm bị đứt gãy, bị xé rách rơi xuống
……
Nhưng tinh hạm lại vẫn ngoan cường mà bay lên không trung, mặc kệ đuôi tinh hạm đang bốc cháy khói đen, tinh hạm vẫn phá tan tầng khí
quyển, tiến vào sao trời!
“Chỉ huy, hiện tại làm sao bây giờ?”
Nhìn tinh hạm đột nhiên gia tốc, bay về phía bầu trời, người phụ trách
điều khiển vũ khí chung cực vội hỏi chỉ huy tối cao …
Chỉ huy tối cao không tiếng động mà buông kính viễn vọng cực quang trong tay xuống, vũ khí chung cực tuy thật khủng bố nhưng nếu như tinh ham cực đoan lựa
chọn cắt cao tốc thì vũ khí chung cực cũng không thể bắn trúng mực tiêu. Cuối cùng hắn chỉ có thể tiếc nuối nói: “Được rồi, đóng vũ khí chung
cực, lần này coi như vận khí của bọn chúng tốt, thành công trốn thoát
khỏi căn cứ Tấn Long.”
“Dạ! chỉ huy!” Người phụ trách điều khiển lập tức đóng hệ thống vũ khí chung cực.
Tuy nói bỏ qua nhưng chỉ huy tối cao vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại cầm kính
viễn vọng nhìn quân hạm sắp bay ra tầng khí quyển. Tâm niệm vừa động,
chỉ huy tối cao buông kính viễn vọng trong tay rồi ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh: “Lệnh cho tất cả các chỉ huy và chiến sĩ lập tức tập hợp tại
cửa khoang, ba mươi phút sau lập tức lên không, toàn lực truy kích quân
hạm kia, cần phải phá hủy nó trong phạm vi của biên giới Tinh Vân.”
“Vâng, chỉ huy!” Người phụ tá lập tức tiếp lệnh, xoay người hạ mệnh lệnh khẩn.
Vài giây sau, toàn bộ căn cứ vang lên tiếng cảnh báo khẩn cấp chói tai,
trong quân doanh bên, tiếng thông báo được lập lại liên tục: “Thông báo
khẩn cấp, trong 30 phút, tất cả chỉ huy và chiến sĩ của Tấn Long lập tức tập họp tại cửa khoang, lập tức tập hợp tại cửa khoang, sau ba mươi
phút, hạm đội sẽ……”
Toàn bộ căn cứ Tấn Long bắt đầu lu bù lên,
tất cả chỉ huy và chiến sĩ nhanh chóng chạy đến quân hạm tương ứng của
mình, thời gian 30 phút là cực kỳ gấp gáp, không chấp nhận bọn họ được
lãng phí.