Trong lòng Chỉ huy rất rõ ràng, ở căn cứ Tấn Long không có chỗ đăng
nhập, nói cách khác, chỉ cần bọn họ còn ở căn cứ Tấn Long thì sẽ không
có cách nào thoát khỏi thế giới ảo, cũng không cần nghĩ tới việc trở về
báo cáo cho Quân bộ. Xem ra đối phương không chỉ muốn ngăn cản bọn họ
báo cáo, mà còn muốn tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
“Các ngươi thật
quá độc ác.” Chỉ huy nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, ông biết lúc này đã là dữ ít lành nhiều, giờ chỉ có thể hy vọng bên đối phương chỉ có
một Hư năng lực giả...
Lôi Đặc nghe vậy cũng không buồn, bọn họ
đến đây vốn để phá cho Hoạ Hạ Liên Bang trời long đất lở, lúc này hắn
còn đang nhớ chuyện ở căn cứ bí mật, rốt cuộc thì thời gian bùng nổ của
virus T cũng đã tới, nhưng từ nãy đến giờ lại không có bất cứ điều gì
xảy ra, điều này làm cho hắn cảm thấy rất nôn nóng, không muốn phí lời
với đám người của Liên Bang, hắn vận chuyển Hư năng lực, điên cuồng đánh về phía đối phương.....
Thấy tình huống đã vô cùng không ổn,
Chỉ huy nhanh chóng liếc mắt với người chiến sĩ cũng đang bị khống chế
bên cạnh, sau đó cả hai đột nhiên nhảy dựng lên, một cái xoay người trên không trung, mạnh mẽ tung ra liên hoàn cước, đá văng tất cả những người đang vây quanh bọn họ. Giây tiếp theo, bọn họ chạy nhanh đến chỗ của
một văn viên nhìn không có bất cứ sức uy hiếp gì, rồi một trái một phải
bảo hộ kĩ càng.
Ở một thế giới mà người thường không thể nhìn
thấy, hai cổ năng lượng cường đại kịch liệt va chạm, thân thể của Lôi
Đặc với văn viên kia đột nhiên cùng chấn động.
Sắc mặt Lôi Đặc
đột nhiên biến đổi: “Hư năng lực giả.” Không nghĩ tới trong tiểu đội
điều tra này còn ẩn núp một Hư năng lực giả, nếu không phải hắn tới đúng lúc chỉ sợ những người đang mai phục kia đều đã gặp nguy hiểm cả rồi.
Văn viên không nói gì, chỉ lạnh lùng mà nhìn đối phương không lên tiếng,
bởi vì sau một lần đối kháng, anh hiểu rõ, Hư năng lực của đối phương
chỉ sợ cao hơn mình một bậc. Trong mắt anh nhanh chóng hiện lên một tia
hối hận, nếu sớm biết đối phương có Hư năng lực giả, đáng lẽ ngay tại
lúc bọn họ bị bao vây nên tiêu diệt hết những người này. Cuối cùng lại
vì muốn điều tra lai lịch của đối phương mà tạm hoãn, hiện tại xem ra,
quả thật là một quyết định sai lầm.
Nhiệm vụ lần này, vì để bảo
đảm an toàn và không gây ra bất kỳ sai sót nào, Quân bộ ngoài công khai
phái đi một Hư năng lực giả còn bí mật phái thêm một Hư năng lực giả
khác, Địa Hư chính là Hư năng lực giả công khai, mà anh chính là Hư năng lực giả bí mật còn lại, anh giả trang thành văn viên gia nhập đội điều
tra, ngoại trừ Chỉ huy cùng sĩ quan phụ tá, không ai biết năng lực thật
sự của anh, ngay cả Địa Hư cũng không biết.
Sở dĩ anh trở thành
ám hư, được bí mật hành động là bởi vì anh có một Hư năng lực rất đặc
biệt, chỉ cần anh không vận dụng Hư năng lực, hơi thở của anh liền giống như người bình thường. Sẽ không làm cho người khác đề phòng.
Phải biết rằng, trên người của Hư năng lực giả hoặc ít hoặc nhiều đều mang
theo một hơi thở nguy hiểm, Hư năng lực giả đối với hơi thở này lại cực
kỳ mẫn cảm, cho nên chỉ cần có Hư lực giả xuất hiện, bọn họ sẽ rất nhanh cảm nhận được sự hiển diện của đồng loại. Và cũng bởi vì sự đặc thù này mà anh đã được giao phó rất nhiều nhiệm vụ bí mật, trở thành làm một ám hư. Lần này cũng giống như vậy.
Cho nên, khi biết được đối
phương có Hư năng lực, Chỉ huy với sĩ quan phụ tá liền chạy tới chỗ anh, quả thật Hư năng lực của anh còn tính không tồi, nhưng thân thủ của anh cũng giống như các Hư năng lực giả khác, vẫn yếu hơn so với quân nhân
bình thường nên cần phải có người bảo vệ.
“Tôi chỉ muốn biết,
người chúng ta bố trí ở cửa hiện tại như thế nào?” Văn viên kiềm chế khí huyết cuồn cuộn ở ngực, khàn khàn hỏi. Nhìn đối phương từ bên ngoài đi
tới, anh đã có linh cảm không tốt, Địa Hư rất có thể đã xảy ra chuyện,
nhưng anh vẫn hy vọng Địa Hư có thể bình an vô sự, không phải bỏ mạng ở
nơi này.
Lôi Đặc nghe vậy cười nói: “Nếu ta đã đến đây rồi thì ngươi nghĩ chiến hữu của ngươi sẽ có kết cục?"
Văn viên nhíu mày: “Địa Hư rất mạnh.” Ý tứ là, ngươi muốn gạt ta, không có cửa đâu.
“Ồ? Thì ra anh ta tên là Địa Hư à” khoé miệng Lôi Đặc lộ ra một mạt trào
phúng, “Anh ta đến chết cũng không chịu nói ra tên của mình mà toàn nói
mấy thứ vô nghĩa, nào là không thể để cho quốc gia mất mặt này nọ....”
“Ngươi nói bậy, Địa Hư không có khả năng chết.” Văn viên kích động phản bác,
Địa Hư là một trong mười Hư năng lực giả đỉnh cấp của Liên Bang, không
thể chết dễ dàng như vậy.
Lăng Lan thấy thế, ý nghĩ vừa động,
hỏi: “Tiểu Tứ, ngươi có thể bắt chước hơi thở năng lượng của Hư năng lực giả khác không?” Mỗi một Hư năng lực giả đều có hơi thở đặc trưng
riêng, những người quen thuộc với bọn họ đều dễ dàng nhận ra, sẽ không
xuất hiện trường hợp ngoài ý muốn ngộ thương đồng đội.
“Đương nhiên là có thể.” Tiểu Tứ bĩu môi, nó cho rằng vấn đề mà lão đại hỏi quả thật đã quá coi thường Tiểu Tứ nó rồi.
“Vậy là tốt, chờ thêm một chút, sau khi nghe mệnh lệnh, ngươi hãy nhanh
chóng bắt chước hơi thở năng lượng của Địa Hư, thừa cơ tiêu diệt hacker
của Khải Rải.” ánh mắt Lăng Lan sáng ngời, trong lòng cô đã có chủ ý,"
Đương nhiên làm sao cho giống như Địa Hư muốn đồng quy vu tận với hacker của Khải Rải.”
Tiểu Tứ nghe vậy ánh mắt sáng ngời, loại trò chơi vui như vậy nó còn chưa chơi thử lần nào đâu. Tiểu Tứ vội gật đầu, mọi
thứ đều nghe lão đại.
Mà bên kia Lôi Đặc nhìn thấy cảm xúc của
đối thủ đang bất ổn, ánh mắt chợt loé, quyết định tiếp tục kích thích
đối phương, bởi vì khi Hư năng lực giả mất đi bình tĩnh rất dễ xuất hiện sơ hở....
“Anh ta là một người rất mạnh, nhưng ta cũng không có
nói chúng ta chỉ có một Hư năng lực giả." Lôi Đặc bình tĩnh mà cười, văn viên nghe vậy sắc mặt biến đổi, anh sợ nhất chính là điều này, đúng là
nếu bọn chúng chỉ có một Hư năng lực giả, Địa Hư tuyệt đối sẽ không bị
đánh bại.
Thừa lúc đối thủ còn chưa bình tĩnh, Lôi Đặc âm hiểm
lặng lẽ vận chuyển Hư năng lực đánh lén đối thủ, nhưng mà Lôi Đặc phải
thất vọng rồi, bởi vì văn viên nhìn như không vận chuyển Hư năng lực
nhưng thật ra vẫn âm thầm phòng bị, vừa mới cảm giác được đối thủ tấn
công liền nhanh chóng đánh trả.
Văn viên biết nếu cứ tiếp tục như
vậy, tình huống đối với bọn họ sẽ rất bất lợi. Anh vừa đánh nhau với Lôi Đặc, vừa liếc mắt với người Chỉ huy, ý bảo đối phương nhanh chóng tìm
cơ hội chạy trốn....
Qua hai lần công kích, Lôi Đặc cũng hiểu
biết đại khái thực lực của đối thủ, hư năng lực của đối thủ yếu hơn hắn
một bậc, nhưng nếu muốn tiêu diệt đối phương, trước hết phải tiêu hao
hết hư năng lực của đối phương, phải đánh lâu dài rất tốn thời gian.
Nghĩ đến đây, Lôi Đặc có chút hối hận, biết vậy không nên để Uy Đặc trở
lại căn cứ trước, nếu có hắn ở đây thì có thể giải quyết đối phương một
cách nhanh chóng rồi.
Căn cứ bí mật cho đến giờ cũng không thấy
truyền tới tin tức gì (Lôi Đặc còn không biết đám người của D1 đã bị
Tiểu Tứ tiêu diệt), trong lòng Lôi Đặc bắt đầu lo âu, hắn biết rõ, mục
tiêu mà bọn họ tới đây để làm gì, nếu như căn cứ bí mật xảy ra chuyện,
cho dù hắn tiêu diệt toàn bộ những người này cũng không đền bù được tổn
thất.
Lôi Đặc ý niệm vừa chuyển, hắn không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. Những Hư năng lực giả có kinh nghiệm chiến đấu phong
phú thường có những át chủ bài cho riêng mình, giống như lần trước lúc
hắn đối chiến với Địa Hư, một kích cuối cùng chính là át chủ bài của Địa Hư, mà hắn thân là đội trưởng của nhóm Hư năng lực giả tự nhiên cũng có át chủ bài của mình.
Vì thế Hư năng lực của hắn vốn đã cao hơn
đối phương một bậc lại đột nhiên mạnh hơn gấp mấy lần, điều này làm cho
văn viên kia ứng phó không lại, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch như giấy, Chỉ huy thấy vậy sắc mặt liền biến
đối, ông ném cho sĩ quan phụ tá một ánh mắt, sau đó liền thấy sĩ quan
phụ tá giữ chặt lấy văn viên, phi thẳng về phía vòng vây mà đánh tới,
Chỉ huy thì theo sát phía sau.
Cùng lúc đó, những đội viên khác
đột nhiên chống trả kịch liệt, giống như không muốn sống mà điên cuồng
tấn công, tìm mọi cách để thoát khỏi sự trói buộc của kẻ địch, hành động này làm cho những tên bao vây lập tức luống cuống tay chân, sợ mình một lúc không cẩn thận, thật sự chém chết đối phương, như vậy đối phương
liền có cơ hội trở về thế giới thật, như vậy liền phiền phức.
Lôi Đặc thấy thế hét lớn: “Tìm chết!” Hắn liền phóng ra Hư năng lực cực đại muốn trực tiếp nghiền nát nhóm quân nhân Liên Bang không biết sống chết này.
Văn viên cắn răng, cố gắng vận chuyển Hư năng lượng cuối
cùng mở ra một tấm chắn bảo hộ, dùng hết sức để bảo hộ những chiến hữu
đang tắm máu chiến đấu.
Hai cổ năng lực lại lần nữa va chạm
nhau, văn viên không thể khống chế phun ra một ngụm máu tươi, anh đã cảm giác được tấm chắn bảo hộ của mình dần bị năng lượng của đối phương phá vỡ, mà lúc ấy, toàn bộ bọn họ sẽ bị tiêu diệt. Anh vẫn là quá yếu……
Trong lòng Văn viên vô cùng không cam lòng, nếu như anh mạnh giống như Địa Hư, anh đã có thể bảo hộ những chiến hữu của mình.
Hình như anh đã nghe thấy tiếng nứt vỡ của tấm chắn, ngay ở lúc anh sắp tuyệt vọng, chờ đợi tử vong buông xuống.....
“Tiểu Tứ, ra tay!” Lăng Lan thấy thế, quyết đoán ra lệnh.
Một cổ hư năng lực cường đại đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ chặn lại Hư năng
lực của Lôi Đặc, ánh mắt văn viên đột nhiên sáng ngời, là Địa Hư!
Địa Hư thành công chắn đứng đối thủ, Lôi Đặc cảm nhận được cổ năng lượng
quen thuộc, sắc mặt lập tức biến đổi, trong lòng hoảng sợ, chuyện này
không có khả năng, không thể nào.
Đúng vậy, hắn rõ ràng nhìn thấy đối phương tiêu tan trong thế giới ảo, hoàn toàn xác định ý thức của
đối phương đã bị hắn và Uy Đặc cùng nhau liên thủ tiêu diệt, nhưng vì
sao lúc này lại xuất hiện hư năng lực của Địa Hư cơ chứ? Hắn khó hiểu,
hắn kinh sợ, nhưng hắn lại không cơ hội mở miệng dò hỏi, bởi vì cổ năng
lượng kia sau khi chặn lại công kích của hắn thế nhưng bắt đầu phản
công.
Lực lượng phản công tuy có cường độ không mạnh, nhưng Lôi
Đặc lại phát hiện Hư năng lực của mình thế nhưng nhanh chóng biến mất,
hắn cứ như vậy mà bị đánh lui, cuối cùng lại bị nghiền áp.....
Điều này không khoa học!
Đây là ý tưởng cuối cùng của Lôi Đặc, bởi vì chỉ trong nháy mắt, lúc Lôi
Đặc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hư năng lực nhìn như không cường đại kia trực tiếp tiêu diệt.....
Mọi người ở đây chỉ nhìn thấy Lôi
Đặc - một người vốn rất cường đại, thân thể đột nhiên chấn động, thế rồi nhanh chóng hoá thành vô số những điểm trắng, tan biến trong không
gian. Sắc mặt nhóm người Khải Rải lập tức biến đổi, Lôi Đặc đột nhiên tử vong, bọn họ liền biết đã có chuyện không ổn, mà quân nhân của Liên
Bang thấy thế giống như được uống một liều thuốc trợ tim, bộc phát sức
chiến đấu lần nữa xông lên....
Chỉ có văn viên, trên mặt xuất
hiện biểu tình bi thương, anh cảm giác được lúc Hư năng lực của đối thủ
tiêu tán, hư năng lực của Địa Hư cũng nhanh chóng biến mất.
Văn
viên hình như cảm giác được năng lực của Địa Hư còn chưa tiêu tan hoàn
toàn, vẫn còn phiêu đãng trong không trung, chứa đựng nồng đậm quyến
luyến cùng với vô hạn vui mừng vì bọn họ đã bình an. Văn viên rất rõ
ràng, Địa Hư sở dĩ hy sinh là bởi vì một kích vừa rồi, đó chính là át
chủ bài cuối cùng của Địa Hư.
Hư năng lực giả của Liên Bang, đòn
át chủ bài trên cơ bản đều dùng cho trường hợp đồng vu quy tận, điều này cũng thể hiện tích cách bất khuất thà chết chứ không chịu khuất nhục
của Liên Bang....Địa Hư chắc chắn đã dốc hết sức chiến đấu, sắp đi tới
giới hạn cuối cùng, nhưng vẫn tới cứu bọn họ, rồi cũng vì bọn họ mà hy
sinh.
Địa Hư, một đường đi bình an!
Văn viên nhắm lại đôi mắt ướt át, áp xuống bi thương trong lòng.