Tuy rằng thượng tá Đường Ngọc tuyên bố trận đấu bắt đầu nhưng Lăng Lan
và Hoắc Chấn Vũ đều giống như không nghe thấy, động cũng không động.
Lăng Lan thần thái lạnh lùng, đôi tay để ở sau lưng, lạnh lùng mà đứng một
góc của lôi đài, còn Hoắc Chấn Vũ đôi mắt nhìn xuống đất, vẻ mặt bình
tĩnh mà đứng ở bên kia, giống như không thèm để ý đối thủ của mình là
ai, giống như xung đột phát sinh trong trận đấu thứ ba giữa hai người
chưa từng xuất hiện….
Cứ như vậy, một người lạnh lẽo, một người
bình tĩnh, hai người đứng vẫn không nhúc nhích, tùy ý thời gian một chút trôi qua. Một phút đồng hồ đi qua, hai phút đồng hồ đi qua, ba phút lại đi qua…… Theo thời gian trôi qua, trong toàn trường phòng cách đấu xuất hiện một ít thanh âm, đặc biệt là những học sinh cũ, bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi thấy Hoắc Chấn Vũ vẫn cứ đứng yên bất động trong
thời gian dài như vậy.
Bọn họ cho rằng là người đứng đầu trường
quân đội về thể thuật cách đấu, Hoắc Chấn Vũ tuyệt đối có thể giải quyết đối thủ dễ như trở bàn tay.
Bọn họ không biết không phải Hoắc
Chấn Vũ không muốn ra tay mà là Hoắc Chấn Vũ căn bản không có cơ hội ra
tay. Trong suốt ba phút qua, Hoắc Chấn Vũ vẫn luôn tìm lỗ hổng của đối
phương, nhưng vô luận hắn tìm như thế nào cũng không tìm được cơ hội để
ra tay. Mặc dù hắn cũng phát hiện một vài cơ hội như ẩn như hiện nhưng
hắn tự mình phủ quyết, hắn cứ cảm thấy nơi đó có thứ gì đó vô cùng nguy
hiểm đang chờ mình.
Hoắc Chấn Vũ cũng không phải là người xúc động vì vậy hắn tiếp tục chờ, mà lần chờ này lại dài đến ba phút…
“Thế nhưng một chút lỗ hổng đều không có……” Hoắc Chấn Vũ không khỏi cười khổ trong lòng, lúc này hắn càng đề phòng đối với Lăng Lan, đối thủ có thể
khiến hắn không tìm được lỗ hổng thì thực lực không kém chút nào.
Bất quá, hắn muốn tiếp tục chờ sao? Hoắc Chấn Vũ trực tiếp phủ quyết khả
năng này, dựa vào năng lực của đối phương thì cho dù hắn có chờ tiếp
cũng chưa chắc có thể xuất hiện lỗ hổng trí mạng. Tâm niệm vừa động, hắn liền quyết định chủ động để đối phương xuất hiện lỗ hổng.
Vì thế khí thế trên người Hoắc Chấn Vũ như bùng nổ, khí thế che trời lấp đất áp bách bắn về phía Lăng Lan.
Kỳ thật, để biết một người đã tới khí kình hậu kỳ hay chưa thì chỉ cần xem người đó có thể khống chế một cách chuẩn xác khí kình bộc phát từ trong cơ thể ra hay chưa. Nói cách khác, trong trận đấu mà một trong hai
tuyển thủ đã đến khí kình hậu kỳ thì chỉ cần người đó phát ra khí kình
trong cơ thể thì cũng có thể áp chết đối phương, không chiến cũng thắng, không có khả năng thất bại.
Đương nhiên, Hoắc Chấn Vũ mở ra khí
thế áp bách còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn muốn biết thực lực
thật sự của đối phương là gì, và dùng khí kình áp bách chính là phương
thức tốt nhất.
Lăng Lan giằng co với Hoắc Chấn Vũ ba phút, trong
khoảng thời gian đó cũng bày ra mấy lỗ hổng để dụ chiêu nhưng Hoắc Chấn
Vũ vẫn trước sau như một không tấn công, điều này làm cho Lăng Lan không khỏi thán phục đối phương quả nhiên là một cao thủ cách đấu có kinh
nghiệm phong phú, có thể nhìn thấu dự tính của cô quả thật không sai. Lý do Lăng Lan không chủ động tấn công là bởi vì cô cũng tìm không thấy lỗ hổng trong tư thế phòng ngự của đối phương, cho dù tấn công thì cũng vô dụng thậm chí đối phương có thể nhẹ nhàng né tránh, mà cô lại muốn dùng một chiêu để đánh bại đối phương, muốn đánh ra uy tín cho đoàn Tân
sinh, làm những người khác không dám dễ dàng trêu chọc bọn họ……
Không thể không nói, Hoắc Chấn Vũ thực bi ai khi trở thành đối tượng cho Lăng Lan giết gà dọa khỉ. Tuy rằng “con gà” này là một con gà chiến đấu
khủng bố nhưng cũng không làm thay đổi tính toán ban đầu của Lăng Lan.
Đương nhiên, dựa vào thực lực của Lăng Lan thì chỉ cần trực tiếp mở ra năng
lực, tạm thời phong tỏa năng lực hành động của đối phương là có thể dùng một chiêu hạ được đối thủ, nhưng là một người thích dấu tài, Lăng Lan
đương nhiên không muốn con át chủ bài của mình bị lộ ra ngoài, cô vẫn
muốn che dấu thực lực của mình, không tới cuối cùng thì sẽ không dùng
chiêu mạnh nhất.
Trong lúc Lăng Lan đang không biết nên làm gì
tiếp theo thì cô đột nhiên cảm giác khí thế của đối phương bộc phát, khí thế đó đang áp lên người cô. Trong lòng Lăng Lan khẽ động: “Quả nhiên
là khí kình hậu kỳ đỉnh…… Nếu là ba năm trước đây thì mình quả thật phải khổ chiến một phen, nhưng mà bây giờ…”
Bởi vì Ngũ hào đạo sư
từng mượn thân thể của Lăng Lan để ra ngoài nên việc đó đã giúp cho Lăng Lan từ khí kình hậu kỳ đỉnh trực tiếp đột phá tới khí kình đại viên
mãn, bên cạnh đó, cũng bởi vì thân thể có trí nhớ về lĩnh vực nên cô đã
may mắn nhìn trộm được sự huyền bí của lĩnh vực, tuy rằng bởi vì các
loại nguyên nhân khác nhau mà chưa thể chính thức thăng cấp lĩnh vực,
nhưng Lăng Lan quả thật đã tiến nửa bước vào lĩnh vực trong truyền
thuyết. Cô đã có năng lực để mở ra lĩnh vực, tuy rằng thời gian cực kỳ
ngắn, nhưng chính bởi vì năng lực này mà Lăng Lan đã chân chính trở
thành cường giả vô địch dưới lĩnh vực.
Ngay khi nhìn khí thế như muốn áp bách của
đối phương thì Lăng Lan liền biết đối phương muốn làm gì, cô hơi nhếch
miệng lên, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng, tư thế vốn không có sơ hở bỗng
chậm rãi suy sụp….
“Cơ hội tới!” Hoắc Chấn Vũ ánh mắt sáng ngời,
bóng dáng chợt lóe, chớp mắt liền đến trước mặt Lăng Lan, nâng tay phải
đã chuẩn bị sẵn một quyền, hung hãn mà đánh tới.
“Tới, Hoắc lão
Đại ra tay.” Hành động của hai người trên lôi đài lọt vào tầm mắt của
tất cả mọi người đang xem trận đấu, cả khán đài như bùng nổ. Mà khi bọn
họ bùng nổ thì nắm tay của hai người đã giao nhau.
“Rất tốt!”
Lăng Lan không hề sợ hãi mà trực tiếp tiếp chiêu, cô đã sớm chờ đợi một
chiêu này, với lực lượng của mình thì cô tuyệt đối không sợ cứng đối
cứng.
Trên thực tế, Lăng Lan chính là đi con đường bá đạo cường
thế này, dựa vào cách nói của Cửu hào đại sư thì con đường này căn bản
không phải là con đường dành cho con gái đi. Nhưng cố tình những đạo sự
hướng dẫn của cô đại bộ phận đều là nam, đặc biệt là người cường thế số
một Nhất hào cũng ủng hộ cô đi con đường này nên cho dù Cửu hào có bất
mãn như thế nào cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối rõ ràng, Cửu hào
chỉ có thể cố gắng mà hướng Lăng Lan đi trên con đường nhu thuật, hy
vọng Lăng Lan đừng giống như như nữ hán tử cường hãn.
“Phanh” một tiếng trầm vang! Nắm tay Lăng Lan và nắm tay Hoắc Chấn Vũ chuẩn xác đụng trúng nhau.
Nghe tiếng trầm vang này mọi người có như cảm thấy thực lực của hai người
cũng không cách biệt nhau quá lớn, nhưng vùng đất ranh giới bên ngoài
lôi đài phát ra ánh sáng chói mắt, điều này có nghĩa là toàn bộ lôi đài
đã bị khí kình của hai người làm cho bị phá hỏng, thậm chí đã đụng vào
giới hạn chịu đựng cuối cùng.
Quả nhiên, ở trên lôi đài, lấy vị
trí hai người đứng làm trung tâm, vô số vết rách khuếch trương hướng ra
phía ngoài, như vậy có thể thấy được hai người phải chịu lực áp bách to
lớn đến mức nào.
Cả hai giằng co trong mấy giây rồi đột nhiên bị
văng ra, Lăng Lan lui bảy tám bước mới đứng lại, Hoắc Chấn Vũ cũng phải
lui bảy tám bước, thoạt nhìn lực lượng ngang nhau, nhưng cả hai vẫn có
chút bất đồng, sắc mặt Lăng Lan vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng sắc mặt Hoắc
Chấn Vũ lại đỏ lên rồi ngay lập tức trắng bệch, sau đó bên khóe miệng
chảy ra một dòng máu.
Một màn này làm những người đang theo dõi
trận đấu ồ lên, tại khu vực của đoàn Lôi Đình, sắc mặt mọi người đại
biến, đặc biệt là Lâm Chí Đông, khuôn mặt trực tiếp suy sụp, khó coi đến không thể nhìn thẳng.
“Sao có thể!” Không chỉ có nhóm học sinh
cũ dưới đài không thể tin, ngay cả người lãnh đạo của các thế lực lớn
cũng đều không hẹn mà mà phát ra tiếng kinh hô, không thể tin được chính mình có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Mặc kệ nhóm học sinh cũ
khiếp sợ như thế nào, đoàn viên đoàn Tân sinh thấy một màn như vậy sôi
nổi nhảy dựng lên hoan hô. Quả nhiên, Lan lão đại là không ai có thể
đánh bại.
Nhìn thấy đoàn viên của đoàn Tân sinh
vỗ tay vang dội, người của Lôi Đình liền trầm mặc, không ít người của
Lôi Đình chỉ có thể an ủi chính mình, Hoắc lão Đại của bọn họ có thể là
khinh địch, một chiêu vừa rồi cũng không dùng trăm phần trăm lực cho nên mới bị đối phương bắt được…… Bọn họ chỉ có thể âm thầm cổ vũ cho Hoắc
lão Đại của mình, hy vọng một chiêu tiếp theo lão Đại có thể giáo huấn
đối phương để chứng minh thực lực của mình, thuận tiện tiêu diệt sĩ khí
của đám tân sinh.
Không kể tâm tư của những người dưới lôi đài
như thế nào, trên lôi đài, Hoắc Chấn Vũ kinh ngạc không thôi. Hắn nguyên bản cực kỳ tin tưởng vào thực lực của mình, thậm chí cho rằng nói về
cách đấu, giáo viên ở trong trường cũng chưa chắc có thể mạnh hơn hắn.
Nhưng bây giờ, một tân sinh, chỉ một tân sinh lại làm cho hắn có loại
cảm giác mình không bằng đối phương, hắn dùng hết lực lượng đánh ra một
quyền thế mà lại bị đối phương nhẹ nhàng tiếp được, thậm chí sau đó đấu
về khí kình còn bị rơi vào thế hạ phong. Chẳng lẽ cảnh giới của đối
phương mạnh hơn hắn?
“Này, còn đánh nữa hay dừng?”Giọng nói lạnh
lẽo của Lăng Lan vang lên bên tai Hoắc Chấn Vũ khiến Hoắc Chấn Vũ đổ mồ
hôi lạnh, vừa rồi hắn bị đả kích đến mức quên cả việc mình vẫn còn đang
chiến đấu, nếu không phải đối phương nhắc nhở mà trực tiếp đánh lén thì
hắn chắc chắn đã trúng chiêu rồi, nếu bởi vậy mà bị thương thì trận đấu
này liền phải kết thúc sớm.
Đường Ngọc kinh dị mà nhìn Lăng Lan
một cái, phải biết rằng vừa rồi chính là một cơ hội đánh lén tốt, ông
vốn cho rằng Lăng Lan sẽ không bỏ qua cơ hội này, không nghĩ tới đối
phương thế nhưng mở miệng nhắc nhở. Đây chính là tuân thủ nguyên tắc
công bằng trong võ đạo sao? Đường Ngọc nhịn không được nhíu nhíu mày, ở
trên chiến trường, loại tư tưởng này không nên có.
Bất quá Đường
Ngọc rất nhanh liền buông lỏng mày bật cười, rốt cuộc Lăng Lan vẫn chỉ
là tân sinh vừa mới tiến vào quân đội chưa từng ra chiến trường nên
không thể biết được một điều, trên chiến trường không có cái gọi là
nguyên tắc công bằng, chỉ có người sống sót cuối cùng mới là người
thắng. Có lẽ chờ tới khi đối phương đi qua chiến trường thì có thể biết
chuẩn xác điều này có nghĩa là gì.
Về phía Lăng Lan, cô cũng
không phải không nghĩ tới đánh lén, bất quá nếu như đánh bại đối thủ như vậy thì người của Lôi Đình có khả năng sẽ cho rằng cô thắng không quang minh chính đại, không phải dựa vào thực lực của mình mà đánh bại đối
phương. Đương nhiên việc bị chỉ trích như vậy không phải là điều mà Lăng Lan muốn, vì thế cô chỉ có thể “hảo tâm” mà đi gọi Hoắc Chấn Vũ trở về.
“Chuẩn bị tốt? Vậy tới lượt đàn em đây.” Lăng Lan nghiêm túc mà nói.
Hoắc Chấn Vũ cười khổ gật đầu, nếu nhận phần tình nhắc nhở của đối phương thì hắn không thể không tiếp một chiêu này.
Lăng Lan thấy thế ánh mắt hơi hơi sáng ngời tiếp tục nói: “Một chiêu này là chiêu mạnh nhất của đàn em, đàn anh, cẩn thận!”
Lời này làm hai người Đường Ngọc và Hoắc Chấn Vũ trên lôi đài không biết
nên nói như thế nào, muốn trách cứ đối phương nói chuyện quá thẳng thắng hay là phải nhắc đối phương nên biết giữ bí mật?
Khóe miệng Lăng Lan hơi hơi nâng lên, không nghĩ cơ hội để mình ra tay lại tới sớm.
Lăng Lan hít sâu một hơi, hơi bước lên trước một bước, tay phải nâng lên
đánh một quyền nhẹ, một quyền này nhìn có vẻ nhẹ nhàng như không nhưng
Lăng Lan biết một chiêu này là cô dùng tấc kính, bất quá cô không muốn
làm đối phương thua quá thảm cho nên chỉ dùng tấc kình tam đoạn.