Mới vừa rồi Lạc Lãng trông có vẻ chiếm ưu thế, nhưng sự chênh lệch về
thực lực khiến cậu không thể nào chiếm hết được thượng phong. Ngược lại, đối phương thoạt nhìn giống như bị thất thế, nhưng lại có thể phá được
đòn đánh của Lạc Lãng, như vậy hai người lại khôi phục trạng thái như
lúc đầu một lần nữa.
Lăng Lan đã nhìn ra, đương nhiên thân là
người trong trận chiến, Lạc Lãng cũng biết sau một kích vừa rồi mình
không còn chiếm được thượng phong nữa, cậu không lựa chọn tiếp tục tấn
công bằng sức mạnh nữa mà cẩn thận lựa chọn thủ thế, hai người lại giằng co lần nữa.
Đường Ngọc đứng ở một bên nhìn thấy động tác của Lạc Lãng thì không khỏi âm thầm gật đầu. Học sinh năm nhất này cũng không
bởi vì ưu thế lúc đầu mà tự tin mù quáng, biết thay đổi để phù hợp với
từng trường hợp, tình thế, phát hiện ưu thế của mình không còn thì nhanh chóng thủ thế. Chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy học sinh đó bình tĩnh, lý
trí như thế nào. Đây tuyệt đối một hạt giống chiến sĩ vô cùng tốt.
Đường Ngọc càng nhìn Lạc Lãng càng thích, hiện tại, điều duy nhất ảnh hưởng
đến việc Lạc Lãng trở thành một cơ giáp sĩ ưu tú chính là thân thể gầy
yếu kia, Đường Ngọc nhịn không được nghĩ xem có nên đi tìm ông bạn già ở viện nghiên cứu gen xin mấy lọ kích phát gen mới hay không, ông nghe
nói hiệu quả của mấy sản phẩm mới đó còn tốt hơn loại thuốc kích phát
gen tốt nhất đang lưu hành ngoài thị trường bây giờ…
Làm trọng
tài, Đường Ngọc đương nhiên có thể phân tán sức tập trung để suy nghĩ
việc khác, nhưng với hai người đang đứng trên lôi đài, Lạc Lãng và Tề Á
thoạt nhìn có vẻ đang đề phòng như ban đầu nhưng thực chất hai người
đang chuẩn bị cho đòn công kích tiếp theo. Nếu Lạc Lãng xúc động lựa
chọn tấn công bằng sức mạnh lần nữa thì rất có thể sẽ bị đối thủ nắm lấy cơ hội, một chiêu làm bị thương chính mình, nhưng Lạc Lãng rất cẩn
thận, không hành động giống như Tề Á suy nghĩ, điều này làm cho Tề Á
không khỏi thầm mắng một tiếng, tức giận tân sinh năm nay không khỏi quá cẩn thận.
Nhìn thần thái và động tác của Lạc Lãng, Tề Á biết
muốn chờ Lạc Lãng chủ động tấn công lần nữa là không có khả năng. Bây
giờ Tề Á chỉ có hai con đường, một là cùng Lạc Lãng đấu kiên nhẫn, xem
ai không chịu nổi mà chủ động công kích, hai chính là Tề Á tự mình chủ
động công kích.
Hai con đường này Tề Á cơ hồ không cần thời gian
tự hỏi liền lựa chọn con đường thứ hai, chủ động tấn công, bởi vì hắn
không muốn cùng Lạc Lãng tiếp tục giằng co, hắn cho rằng đây là một sự
sỉ nhục đối hắn. Hắn cho rằng sạch sẽ lưu loát đem đối phương KO mới phù hợp với thực lực của mình, mới có thể đánh ra khí thế thuộc về Lôi
Đình.
Đương nhiên làm hắn lựa chọn chủ động công kích cũng vì lần cứng đối cứng vừa rồi đã giúp hắn biết cấp bậc thể thuật thật sự của
Lạc Lãng. Nếu so sánh với hắn thì rõ ràng yếu hơn rất nhiều, hẳn là vừa
mới tiến vào sơ giai khí kình. Chuyện vượt qua đối thủ kém mình ba cấp
đối với hắn là việc nắm chắc trong lòng bàn tay. Khí kình cấp không
giống với những cấp bậc trước nó, mỗi cấp bậc chỉ kém nhau chút xíu nên
khả năng bị nghịch tập là hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng khi tới cấp khí kình, chỉ chênh lệch một cấp bậc cũng có thể áp chết đối thủ.
Trong lòng có chủ ý, Tề Á đột nhiên nhào tới. Chớp mắt liền tới trước mặt Lạc Lãng. Một quyền vừa mạnh vừa có lực trực tiếp đánh tới.
Lạc Lãng nhìn Tề Á công kích tới, nghe tiếng cắt gió của đòn quyền thì biết mình không thể đỡ nổi một đòn này. Lúc này, thân hình vốn gầy yếu thon dài
lại bày ra dáng người vô cùng to lớn, hoàn toàn bất đồng với phong cách
đấu ban đầu. Chỉ thấy Lạc Lãng linh hoạt mà bước một bước, nhẹ vặn eo
hơi dịch sang một bên, nắm tay đối phương lướt qua từ bên trái của cậu.
Trong khoảng cách được tính toán cẩn thận, Lạc Lãng chắc chắn mình có thể
thoát khỏi phạm vi bùng nổ của đòn đánh đến từ đối thủ. Đương nhiên,
không phải thứ gì cũng có thể thoát khỏi đòn tấn công này, khi né tránh, vài sợi tóc của Lạc Lãng đã bị quyền phong của đối thủ cắt đứt, những
cọng tóc đứt lìa bay lên giữa không trung như những chiếc lông vũ đang
múa.
“Phanh” một tiếng vang lớn, nắm tay của Tề Á thế mạnh mẽ
trầm thấp không thể dừng lại, trực tiếp đánh trúng mặt lôi đài, phát ra
một tiếng nổ cực lớn.
Chỉ thấy mặt lôi đài bởi vì sức mạnh này mà trực tiếp rạn nứt, vết nứt lan ra khắp các trụ của lôi đài, mà ở chỗ
giao nhau giữa lôi đài và nắm tay, một cái hố nhỏ sâu khoảng ba mươi cm
xuất hiện.
Mà Lạc Lãng thừa lúc đối phương chưa biến chiêu thì
dậm chân một cái vọt lên, kéo rộng khoảng cách với Tề Á lần nữa. Bất quá biểu tình của cậu so vừa rồi còn ngưng trọng hơn, bởi vì cảm giác được
quyền lực của đối phương ở khoảng cách gần nên Lạc Lãng biết nếu không
cẩn thận bị đánh trúng một chiêu này thì thân thể của cậu tuyệt đối
không thể thừa nhận được, trực tiếp bị thương mà không thể tiếp tục trận đấu. Đây chính là cấp bậc khí kình, tuy rằng thoạt nhìn cùng bậc, kém
nhau không lớn, nhưng độ mạnh yếu của khí kình và độ thuần hậu lại khác
nhau như trời với đất.
Một màn lôi đài bị hư khiến những người
tân sinh đang xem dưới đài tức khắc hoảng sợ hô lên, chẳng lẽ trận đấu
muốn dừng sao? Chỉ mới có một kích liền đem lôi đài phá hư đến trình độ
này, vậy lôi đài này còn có thể duy trì bao lâu chứ?
Nhóm học
sinh cũ nhìn các học sinh mới không bình tĩnh thì nhịn không được dùng
ánh mắt khinh bỉ quét qua một cái. Lúc này bọn họ đã quên, năm đó bọn họ cũng từng bị cảnh tượng như vậy làm cho khiếp sợ.
Không chỉ có nhóm tân sinh đang theo dõi
trận đấu kinh ngạc, ngay cả mấy người Tề Long cũng đồng thời bị một màn
này kinh sợ, bọn họ không thể tưởng tượng được lôi đài ở trường quân đội lại yếu ớt như vậy, thế nhưng không cản được một chiêu khí kình sơ cấp
đỉnh, Lý Anh Kiệt cũng không suy nghĩ gì nhiều nhưng Vũ Cảnh và Tề Long
lại âm thầm hỏi chính mình lúc lên lôi đài thi đấu có cần thu liễm lại
khí kình hay không, miễn cho trực tiếp làm lôi đài bị đập nát hoàn toàn.
Lăng Lan nhìn biểu tình kinh nghi của các đồng bọn thì thở dài trong lòng,
cô mở miệng giải thích: “Đây là kỹ thuật mô phỏng công nghệ cao mới phát triển, có thể đem sức đánh của những người trên lôi đài thể hiện ra, ba mươi giây sau lôi đài sẽ khôi phục lại như thường.”
Vừa dứt lời, vết rạn nứt trên lôi đài chậm rãi khép lại, cuối cùng khôi phục hoàn
toàn như ban đầu. Một màn này lại lần nữa làm các học sinh mới kinh ngạc cảm thán không thôi, không thể tưởng được trường quân đội thế nhưng đem kỹ thuật mô phỏng mới ra kết hợp với lôi đài để thể hiện uy lực từ đòn
tấn công của những người đang đấu trên lôi đài.
Mấy người Tề Long và Vũ Cảnh thấy một màn như vậy liền quay đầu, vẻ mặt bội phục mà nhìn
Lăng Lan, thầm nghĩ Lão Đại quả nhiên là lão Đại, kiến thức thật rộng
lớn, cái gì đều không thể gạt được đôi mắt của lão Đại.
Lăng Lan
vẻ mặt bình tĩnh mà tiếp nhận sự sùng bài của đồng bọn nhưng trong lòng
thì đang cười điên cuồng, may mắn mà vừa rồi tiểu Tứ nhắc nhở đúng lúc,
nếu không cô cũng là bị một màn này che mắt mà mất mặt! Đương nhiên,
Lăng Lan cũng may mắn chính mình có một khối mặt lạnh bất động như núi,
không đem sự thật là vừa rồi cô cũng bị kinh ngạc bại lộ ra ngoài, tiếp
tục duy trì hình tượng cao lớn không gì không biết, không gì không làm
trước mặt đàn em.
Bên Lăng Lan đang nói chuyện với nhau thì trên
lôi đài cũng không có đình chỉ cuộc chiến, Tề Á chưa từ bỏ ý định mà lại lần nữa công kích Lạc Lãng, tất cả đều bị Lạc Lãng né tránh thành công. Lạc Lãng lúc này kiên định bất động mà nghe theo chỉ thị của lão đại
Lăng Lan, không cùng đối thủ cứng đối cứng, vẫn luôn né tránh, cứ giao
đấu với nhau như vậy một hiệp, tình thế vẫn chưa biến đổi. Một người tới một người lui, một nhẹ một nặng như tung bay trên lôi đài làm người xem trừng lớn mắt. Nguyên bản bọn họ cho rằng cục diện đã nghiêng hẳn sang
một bên, không nghĩ tới những thứ đang diễn ra lại không như vậy, Lạc
Lãng vẫn không ngừng né tránh đòn tấn công và không có bất cứ dấu hiệu
nào của việc bị kiệt sức, nếu dựa vào đấu pháp này, Lạc Lãng chắc chắn
còn có thể duy trì tình huống né tránh này trong thời gian rất lâu.
Những người thuộc Lôi Đình cũng bắt đầu có chút xôn xao, có mấy người cũng
được chọn làm người đại diện trong lần này lộ biểu tình bất mãn, cho
rằng biểu hiện của Tề Á quá không cố gắng, đánh mất mặt mũi của những
người khóa trên bọn họ.
Dưới đài xôn xao, Tề Á trên lôi đài đương nhiên rõ ràng, trong lòng hắn lại càng tức hận, nhưng tốc độ của Lạc
Lãng lại vượt qua hắn khiến hắn không thể đánh trúng được, nhìn Lạc Lãng có vẻ gầy yếu nhưng độ linh hoạt rõ ràng là vượt qua người thường. Nếu
muốn đánh trúng đối phương, chỉ có hai cách, một là chờ đối phương tiêu
hao hết sức và hai là làm cho đối phương mất bình tĩnh.
Nhìn hơi
thở của đối phương vẫn bình thường như không thì Tề Á liền biết muốn làm Lạc Lãng hao hết sức thì không biết phải đánh tới lúc nào, thậm chí Tề Á còn hoài nghi có khi chính mình đã hao hết lực mà đối phương vẫn có thể tiếp tục nhảy nhót, chạy chơi như thường. Bất quá Tề Á cũng không muốn
chờ đợi, hắn chỉ muốn làm sao có thể đánh bại đối phương một cách nhanh
chóng nhất để bảo vệ vinh dự của mình, như vậy chỉ có thể làm đối phương mất bình tĩnh mà thôi.
Khóe miệng Tề Á lộ ra nụ cười ác độc, sau khi Lạc Lãng tránh được một chiêu lướt qua mình, hắn trào phúng nói:
“Mày tên rác rưởi chỉ biết có né tránh, có phải lần xét chọn tuyển thủ
thi đấu là do dùng thân thể để đổi lấy không?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Lãng đột nhiên đỏ lên, cậu lại lần nữa né tránh đòn tấn công
của đối phương, cố nén lửa giận trong lòng, cậu biết đối phương nói như
vậy là vì muốn chọc giận cậu, làm cậu mất bình tĩnh, cậu tuyệt đối không thể trúng kế……
Tề Á lại lần nữa tiến tới, hai đấm không ngừng mà công kích, Lạc Lãng né trái tránh phải, nhiều lần xém chút bị trúng đòn của đối phương, nhưng dù né tránh thành công không bị đánh trúng trên
người nhưng đồng phục của cậu lại không thể bảo toàn như thế, có mấy chỗ đồng phục bị rách lộ ra làn da trắng noãn.
“Quả nhiên điều kiện thật là tốt, khó
trách đoàn trưởng của mày bị mày mê hoặc, không màng tất cả đem mày đề
bạt lên.” Tề Á dùng ánh mắt mờ ám nhìn phần da thịt bị lộ ra ngoài.
“Câm miệng!” Lạc Lãng đột nhiên hét lớn, vũ nhục cậu, cậu có thể nhịn, nhưng tuyệt đối không được vũ nhục Lan lão Đại của cậu!
“Câm miệng? Tao vì sao phải câm miệng, nếu thằng đoàn trưởng của mày đã làm
thì cũng đừng sợ bị người ta nói!” Tề Á nhìn phản ứng của Lạc Lãng liền
biết nhược điểm của cậu là gì, hắn cười càng ngông cuồng, “Tao muốn nói
cho mọi người biết, đoàn trưởng của mày chính là một tên biến thái, là
một thằng gay……”
Lạc Lãng sắc mặt trướng đến đỏ bừng, hai mắt bắt đầu hằn tia máu, cho dù là đang né tránh đòn tấn công nhưng thân thể
lại không cách nào khống chế mà run rẩy ……
“Ha ha, bị tao nói
trúng rồi chứ gì……” Tề Á ác độc mà thêm vào một câu sau đó dùng toàn lực vào đùi phải, đá vào be sườn Lạc Lãng….
Tất cả mọi người cho
rằng Lạc Lãng sẽ né tránh lần nữa nhưng, lần này Lạc Lãng đột nhiên dừng hành động, đầu cúi xuống. Mắt thấy đòn tấn công hung ác của Tề Á sắp
đụng trúng vào sườn mình thì tay trái Lạc Lãng duỗi ra, trực tiếp bắt
được cổ chân phải của Tề Á.
Tề Long đang xem trận đấu dưới đài đột nhiên đứng lên, sắc mặt đại biến nói: “Không tốt!”
Động tác đột ngột này của cậu làm Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt ngạc nhiên nhìn
qua, bất quá vừa lúc này toàn trường vang lên tiếng kinh hô cảm thán
khiến cho tầm mắt của bọn họ lại bị kéo về phía lôi đài. Chỉ có Lăng Lan là như đã biết được cái gì kéo Tề Long ngồi xuống, thấp giọng cảnh cáo
nói: “Nhỏ giọng một chút!”
Tề Long phản ứng lại liền vội ngồi
xuống, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ, cậu dựa hẳn vào bên người Lăng
Lan nói nhỏ vào tai: “Lão đại, Lạc Lãng mở ra thiên phú.” Cậu không thể
tưởng được Lạc Lãng lại dám ở trên lôi đài không màng tất cả mà mở ra
thiên phú, đến tột cùng đối phương đã nói gì mà có thể chọc giận cậu ta
chứ?
Tuy rằng Tề Á nói chuyện thanh âm thật nhẹ, những người ngồi xem phía dưới không thể nghe được người bên trên đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn miệng của đối phương không ngừng mấp máy và sắc mặt của Lạc
Lãng càng lúc càng kích động, Tề Long biết chắc đối phương đang đã nói
gì đó khiến Lạc Lãng mất bình tĩnh, nếu không, dựa vào tính cách của Lạc Lãng, Lạc Lãng chắc chắn sẽ không làm trái mệnh lệnh của Lăng Lan, tự ý mở ra thiên phú.
Lăng Lan nhàn nhạt mà trả lời: “Tớ biết!”
Theo một câu này, hơi thở trên người Lăng Lan trở nên lạnh lẽo vô cùng, thậm chí có một loại sát ý ẩn ẩn lộ ra, may mắn cổ hơi này chỉ xuất hiện
trên người Lăng Lan trong chớp mắt rồi biến mất nên trừ những người ở
gần có thể cảm nhận ra, những người khác cũng không chú ý tới. Chỉ có
Đường Ngọc ở trên lôi đài kinh nghi liếc mắt nhìn về phía bên đó một
cái, bất quá cũng nhanh chóng quay lại nhìn về phía lôi đài.