Có một bóng người chậm rãi bước lên sàn thi đấu, người nọ khoảng tầm 30 tuổi, mặc bộ quân trang Liên bang màu xanh
trắng, gương mặt tuấn tú, vóc người khôi ngô vạm vỡ, chỉ đứng thản nhiên ở trên sàn đấu thôi cũng hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.
“A, trọng tài tới.” Thấy người vừa đến mặc bộ quân trang khác với đồng phục của quân giáo sinh, tất cả mọi người đều biết đây chính là trọng tài do trường quân giáo phái tới.
Khi nhìn thấy rõ người đứng trên sàn
đấu là ai, tất cả đều sợ hãi thốt lên: “Trời ạ, người nhà trường phái
tới lại là Thượng tá Đường Ngọc!”
“Cái gì? Thượng tá Đường Ngọc, là vị đạo sư đang chỉ dạy cho Lôi Vương đứng đầu toàn trường đó hả?”
Nhiều tiếng xì xào bàn tán vang lên, kể cả những học viên không biết
Thượng tá Đường Ngọc cũng kinh ngạc đứng hẳn dậy.
Thượng tá Đường Ngọc là vị đạo sư dạy môn điều khiển cơ giáp có thực lực mạnh nhất
trong trường quân giáo, có người nói thực lực của ông ở cấp Vương bài sư sĩ. Không chỉ vậy, Đường Ngọc còn nắm trong tay một tiểu đội sáu học
viên có thực lực rất mạnh, trong đó thành viên Lôi Vương sắp tấn cấp
Vương bài, năm người còn lại cũng đều là cơ giáp sĩ đặc cấp, không nghi
ngờ gì nữa, ông chính là vị đạo sư vàng của trường quân giáo. Mọi người
trong trường đang đồn đại việc sang năm ông muốn chọn một tiểu đội mới
từ trong đám học viên năm thứ hai.
Lần này Thượng tá Đường Ngọc
đồng ý làm trọng tài có lẽ vì muốn quan sát năng lực của những học viên
mới vào trường. Nhiều khả năng sau trận đánh này ông ấy sẽ tìm được
những mầm non tốt cho mình, trận thách đấu rất có thể chính là bài khảo
hạch của ông ấy.
Những học sinh lâu năm trong trường đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn vào năm người thiếu niên đứng trên sàn đấu, cho dù
trong trận đấu này bọn họ có bị đánh bại thì chỉ cần thể hiện được năng
lực của mình cũng dễ dành được sự chú ý của Thượng tá Đường Ngọc, tương
lai tất nhiên sáng lạn vô cùng. Không thể không nói, những học viên mới
này quá may mắn.
Các đạo sư dạy môn điều khiển cơ giáp trong
trường quân giáo không theo học viên hết cả sáu năm học, họ chỉ dạy
trong vòng ba năm. Những học viên mới vào trường năm đầu tiên đều phải
chú trọng vào việc rèn luyện thể năng, học tập các bài học cơ bản nên
thường đến năm thứ hai mới được các đạo sư dẫn dắt, và đến năm thứ tư là kết thúc chương trình học. Ở năm học thứ năm và thứ sáu, học viên sẽ
phải lựa chọn giữa việc tham gia vào đoàn mạo hiểm làm các nhiệm vụ,
tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến cho bản thân, hoặc đi thực tập
trong quân đội. Những học viên ưu tú thường được người ở các quân đoàn
để mắt tới từ trước, đến năm học thứ năm, những quân đoàn sẽ gửi thông
báo thực tập cho họ rồi sau đó sẽ tới mang người đi.
Các học viên ưu tú năm thứ tư năm nay đều rất quan tâm tới quân đoàn số 23 mới được
thành lập, bọn họ muốn vào nơi đó không phải vì đây là quân đoàn mới có
nhiều cơ hội được chọn hơn, mà vì quân đoàn trưởng của quân đoàn này
chính là vị thần cấp sư sĩ số mười hai của Liên bang – đại tướng quân
Lăng Tiêu – thần tượng của mọi quân giáo sinh. Đây cũng là một trong
những nguyên nhân Lôi Vương khẩn cấp muốn lên cấp Vương bài sư sĩ trong
năm nay, có lẽ hắn muốn đại tướng Lăng Tiêu biết đến sự tồn tại của
mình, và có cơ hội được đối phương gửi thông báo thực tập quý giá kia.
Được đi thực tập không có nghĩa hai năm sau sẽ tiếp tục ở lại quân đoàn đó,
nhưng chỉ cần biểu hiện xuất sắc trong quá trình thực tập sẽ có cơ hội
lớn được tiếp tục ở lại.
Những người ở trong phòng VIP đều cau
mày khi nhìn thấy Thượng tá Đường Ngọc xuất hiện, rõ ràng trường quân
giáo có thâm ý riêng khi sắp xếp như vậy.
Chỉ có Vân Tu cùng
phòng với Lý Thì Du tỏ ra lo lắng: “Thượng tá Đường Ngọc làm trọng tài
có khi nào sẽ thiên vị cho Lôi Đình không? Dù sao Lôi Vương Kiều Đình
cũng là đệ tử đắc ý của ông ấy.”
Lý Thì Du không trả lời mà quay
ra trừng mắt nhìn bạn mình. Câu hỏi ngu ngốc của Vân Tu đã thành công
đưa anh thoát khỏi ký ức cũ, nhưng tâm tình anh vẫn trĩu nặng, Lý Thì Du biết mình không nên quá lo lắng vì mấy năm nay theo học tập và nghiên
cứu, anh ngày càng có tự tin với tay nghề và kiến thức của mình, tin
tưởng trước khi đến tuổi thành niên anh sẽ có năng lực lo cho anh họ cả
Lý Mộ Lan.
Những hạng mục nghiên cứu Lý Thì Du tham gia mấy năm
gần đây đều có thành quả to lớn, ngoại trừ những loại thuốc cấm thuộc về quân đội thì những hạng mục khác đều có thể áp dụng cho toàn dân. Phía
nhà trường khen thưởng rất nhiều cho Lý Thì Du, nhờ thế anh cũng tích
góp được một khoản điểm tín dự kha khá.
Lý Thì Du đã sớm nói rõ
tình huống trong nhà cho các đạo sư biết, nên điểm tín dự của anh hiện
nay đều được gửi trong tài khoản của các vị đạo sư.
Đương nhiên
khoản điểm mà anh có, không phải tất cả đều đến từ phần thưởng của
trường quân giáo, phần lớn chúng đến từ việc bán bản quyền nghiên cứu
thuốc. Các đạo sư sau khi biết tình huống của Lý Thì Du đều thống nhất
phải cho thêm điều khoản không lấy điểm tín dự mà chuyển thành cổ phần
công ty vào hợp đồng của anh, hàng năm anh sẽ được chia phần trăm hoa
hồng. Ý định của các đạo sư là chờ sau khi Lý Thì Du trưởng thành sẽ tự
mình lập một tài khoản, sau đó số tiền lợi tức này sẽ được chuyển vào
trong tài khoản của anh. Tất nhiên Lý Thì Du rất vui mừng với kết quả
như vậy, anh vô cùng cảm kích các đạo sư đã suy nghĩ cho mình, rõ ràng
cách làm này đã giúp anh có một nguồn kinh tế đáng kể mà không cần giao
lại cho gia tộc.
Vân Tu thấy Lý Thì Du thoát ra khỏi suy nghĩ khổ sở bèn thầm thở dài một hơi, anh ta không ngờ mình chỉ vô tâm hỏi một
câu mà làm bạn tốt trở nên đau khổ như thế.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt
của Lý Thì Du, Vân Tu không cần hỏi cũng biết nhất định cậu bạn của anh
ta đã gặp phải chuyện gì đó rất khó khăn. Vân Tu cảm thấy hối hận và tự
trách khi đã khơi lên chuyện cũ của bạn mình, anh ta muốn làm gì đó bù
đắp cho Lý Thì Du, nên khi nhìn thấy Thượng tá Đường Ngọc lên sàn đấu,
anh ta lập tức hỏi một câu ngốc nghếch để hấp dẫn sự chú ý của Lý Thì
Du, xem ra anh ta đã làm đúng.
Làm học viên của trường quân giáo
bốn năm, tất nhiên Vân Tu biết các đạo sư đều là những quân nhân cương
trực công chính, sẽ không làm loại việc thiên vị một phía, mà người được nhắc tới - thiếu tá Đường Ngọc, càng không bao giờ làm như vậy.Trong
phòng VIP của đoàn Vô Cực, nhóm người Lý Lan Phong nhìn thấy Thượng tá
Đường Ngọc cũng hô lên kinh ngạc, không hiểu vì sao vị “thần” này lại
xuất hiện ở một trận đấu nhỏ như thế này.
Đang cầm ly đồ uống đưa lên miệng, bàn tay của Lý Lan Phong chợt dừng lại, anh hơi liếc mắt về
phía hình ảnh năm thành viên của đoàn Tân Sinh trên màn hình, trong đáy
mắt ánh lên suy nghĩ sâu xa: Là ai trong đoàn Tân Sinh này có thế lực
sau lưng to lớn như vậy, thay đổi được cả tác phong làm việc của trường
quân giáo? Cho dù Lý gia đứng đầu cũng chưa chắc có năng lực này. Phải
biết rằng trường quân giáo thuộc sự quản lý của quân đội, Tổng thống của Liên bang là người nhà họ Lý, nhưng tay của Tổng thống không thể vươn
được đến quân đội Liên bang.
Lý Lan Phong khẽ cười, thầm nghĩ: Thú vị thật! Xem ra trận đấu này không dễ dàng như Lôi Đình nghĩ rồi!
Thượng tá Đường Ngọc khoan thai bước lên sàn đấu, ông khẽ đưa tay lên miệng
tằng hắng một tiếng, trận ồn ào vì sự xuất hiện đột ngột của ông nhanh
chóng biến mất, xung quanh yên tĩnh trở lại, lúc này Thượng tá Đường
Ngọc mới lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ông cất tiếng nói: “Cuộc tranh tài thể thuật giữa đoàn Lôi Đình và đoàn Tân Sinh hôm nay sẽ do tôi làm trọng
tài, tôi sẽ đánh giá một cách công bằng, nếu sau cuộc thi có bên nào bất mãn với kết quả thi đấu, bất mãn với cách làm trọng tài của tôi thì có
thể kiến nghị lên phía nhà trường.”
Nói tới đây, Đường Ngọc liếc
nhanh sang hai bên, thấy song phương đều không có ý kiến gì thì khẽ gật
đầu, thầm khen ngợi thành viên được chọn lựa của hai phe đều có tố chất
tốt.
Ông tiếp tục nói: “Cuộc tranh tài này sẽ lấy theo hình thức
đấu năm trận – thắng ba trận, do hai bên phái ra năm người đại diện. Để
đảm bảo tính công bằng, tên cùng thứ tự của năm người này sẽ không được
công bố trước, trước mỗi trận đấu một phút, đội trưởng hai phía sẽ lựa
chọn một đội viên của đội mình vào đấu. Nhớ kỹ, không thể thay đổi người được lựa chọn, nếu không trực tiếp phán định bên thay đổi thua cuộc.”
Thấy hai phe đã hiểu luật, Đường Ngọc nói tiếp: “Còn nữa, trong cuộc tranh
tài lần này có điều kiện đánh cược, vì vậy trước khi bắt đầu trận đấu
hai bên phải nói rõ các điều kiện. Theo luật của trường học, không bên
nào được phép làm trái với điều kiện đánh cuộc được đưa ra.”
Ánh
mắt Đường Ngọc sắc như một lưỡi dao quét một lượt qua khán đài và các
thành viên của hai phe khiến ai nấy đều rùng mình, có người định lực kém bị dọa sợ đến mức bủn rủn, mồ hôi tuôn như tắm.
“Vì bên khiêu
chiến trước là đoàn Lôi Đình nên mời đại diện đoàn Lôi Đình đưa điều
kiện đánh cược vào trung khu đầu não trường quân giáo.” Đường Ngọc hướng dẫn các bên tiến hành đưa ra nội dung đánh cược.
Rất nhanh, trên màn hình lớn phía sau sàn thi đấu xuất hiện nội dung đánh cược của đoàn Lôi Đình, điều kiện rất đơn giản, chỉ có một hàng chữ mang nội dung:
Nếu đoàn Lôi Đình thắng, toàn bộ thành viên của đoàn Tân Sinh phải gia
nhập Lôi Đình!
Điều kiện đánh cược vừa hiện lên màn hình, mọi
người có mặt ở khán đài đều ồ lên, ngay cả những người trong phòng VIP
cũng không giữ được bình tĩnh nữa.
“Tại sao lại đánh cược như
vậy? Chẳng phải đoàn Lôi Đình rất chú trọng đến chất lượng của các đoàn
viên sao? Lẽ nào đoàn Tân Sinh có bí mật gì đó mà chúng ta không biết?”
Những lãnh đạo của các thế lực đều phải thốt lên, bọn họ không thể tin
những gì mình nhìn thấy.
Vốn ai cũng cho rằng thế lực Lôi Đình
khiêu chiến với đoàn Tân Sinh là vì muốn đoàn Tân Sinh phải giải tán,
sau đó Lôi Đình sẽ thu nạp những học viên ưu tú vào thế lực của mình. Mà những thế lực khác có thể thừa cơ đục nước béo cò, lợi dụng tâm lý thù
hận sau khi thua trận của đoàn Tân Sinh để cướp về một số học viên tài
hoa.
Nhưng điều kiện đánh cược của Lôi Đình đã hoàn toàn phá hỏng tính toán của những thế lực khác, cách làm tận diệt không cho người
khác được chút lợi nào này khiến mọi người cực kì bất mãn.
Ở
phòng VIP dành cho đoàn Vô Cực, Hàn Dục và Vệ Quý đều đang cảm thấy kinh hãi vô cùng, theo bản năng bọn họ nhìn về phía Lý Lan Phong, mong chờ
Lý Lan Phong có thể giải thích cho họ hiểu tình huống hiện tại. Tuy bọn
họ rất kiêng kỵ Lý Lan Phong nhưng vẫn tin tưởng vào năng lực phân tích, phán đoán của anh.
Lý Lan Phong thấy tất cả đều đang hướng ánh
mắt về phía mình, bèn nói: “Tớ cũng không rõ vì sao Lôi Đình lại làm như vậy, nhưng tớ khẳng định đoàn Tân Sinh này có thứ mà Lôi Đình muốn có.”
Hàn Dục và Vệ Quý cùng gật đầu, điểm ấy bọn họ cũng có thể nghĩ đến.
“Thời gian vừa rồi có một vài thế lực lớn muốn xâm nhập vào kho cơ sở dữ liệu mật để tìm kiếm tư liệu khảo hạch của đoàn Tân Sinh, không biết có phải đoàn Lôi Đình đã lấy được rồi hay không.” Lý Lan Phong nói mập mờ, nhắc nhở hai người kia.
Không phải Lý Lan Phong không muốn giấu tin
tức này mà vì anh biết rõ, dù có nói hay không thì Hàn Dục và Vệ Quý
cũng sẽ nghĩ ra thôi. Đã như vậy thà nói thẳng ra, làm đối phương nghĩ
anh không hề muốn giấu diếm điều gì với họ. Hơn nữa, bí mật quan trọng
hơn còn đang nằm trong tay anh, anh cũng chẳng tiếc tiết lộ cho họ biết
một chút tin tức bề nổi bên ngoài.