Lôi Vương đúng là một kỳ tích, và Vệ Quý mong muốn Vương Huy có thể trở
thành kỳ tích thứ hai sau Lôi Vương, để khi Lôi Vương tốt nghiệp rời
khỏi trường quân giáo, đó chính là lúc đoàn Vô Cực của bọn họ lên ngôi.
Biết được đẳng cấp cách đấu của Vương Huy, hai mắt Triệu Thuân sáng lên:
“Được được, Vô Cực có được hai thiên tài này tương lai nhất định rực rỡ
rồi.”
Câu khen ngợi của Triệu Thuân khiến Hàn Dục và Vệ Quý cười
đắc ý, so với Lý Lan Phong đa mưu khó nắm bắt thì lời nói của Triệu Bá
Vương đơn thuần chỉ thích đánh đấm này đáng tin hơn nhiều, cậu ta tuyệt
đối sẽ không bao giờ quanh co lòng vòng, nghĩ gì nói nấy thẳng như ruột
ngựa.
Nói xong, Triệu Thuân vỗ lên vai Vương Huy vài cái để cổ vũ rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Lý Lan Phong.
Hàn Dục và Vệ Quý hơi nhíu mày nhìn Triệu Thuân thân thiết với Lý Lan
Phong, trong mắt cả hai lộ ra sự tiếc nuối, họ hối hận trước đây không
nên vì cố kỵ sức mạnh của Triệu Thuân mà làm ra một ít thủ đoạn chọc
giận cậu ta, giúp Lý Lan Phong có cơ hội đến gần với Triệu Thuân. Nếu
Chu Á thật sự có thể thành công thay thế được Lý Lan Phong, thì chỉ e
bọn họ cũng không thể đuổi cậu ta đi quá rõ ràng được.
Cùng hợp
tác mấy năm, bọn họ đều hiểu rõ Triệu Thuân là một người rất nghĩa khí,
sẵn sàng giúp bạn bè mà không cần màng đến mạng sống, nếu bởi vì Lý Lan
Phong mà gây nên bất hòa giữa họ và Triệu Thuân, khiến cậu ta theo Lý
Lan Phong rời khỏi thế lực Vô Cực thì đúng là một tồn thất lớn với bọn
họ.
Triệu Thuân là một thiên tài điều khiển cơ giáp, trong bốn
năm học ở trường, anh đã nâng cao thực lực của mình bên ba cấp. Đoàn Vô
Cực có thể đứng vững ở vị trí thứ ba, ngoại trừ mưu trí của Lý Lan
Phong, cũng có một phần góp sức lớn của thiên tài cơ giáp Triệu Thuân.
Nếu hai người họ rời khỏi Vô Cực rồi gia nhập vào một thế lực khác, rất
có khả năng vị trí của đoàn Vô Cực sẽ bị lung lay…
Hàn Dục và Vệ
Quý liếc mắt trao đổi, quyết định tạm thời không thực hiện kế hoạch kia, cố gắng nhịn Lý Lan Phong thêm một đoạn thời gian nữa, dù sao Chu Á và
Vương Huy còn cần rèn luyện một thời gian dài, trước mắt đoàn cơ giáp
của bọn họ quả thực cần đầu óc của Lý Lan Phong.
Quyết định như
vậy nhưng trong lòng họ vẫn thầm nghĩ, trong khoảng thời gian này phải
tìm cơ hội chia rẽ Lý Lan Phong và Triệu Thuân. Chỉ cần hai người họ có
xích mích thì đấy chính là lúc đuổi Lý Lan Phong ra khỏi thế lực.
Lòng đã có suy tính, cả hai nhanh chóng nhiệt tình nói chuyện với Lý Lan
Phong và Triệu Thuân. Một lúc sau, đèn trong phòng chợt tắt, bức tường
trống trơn phía đối diện bỗng đột ngột sáng lên, thì ra đây chính là một màn hình công nghệ cao, lúc này trên màn hình đang chiếu hình ảnh trên
sàn đấu xuất hiện vài thanh niên mặc đồng phục màu xanh da trời, ai nấy
đều mang theo vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng, những người này chính là
thành viên của đoàn Lôi Đình. Bốn người trong phòng nhìn thấy hình ảnh
trên màn hình liền dừng cuộc trò chuyện lại, tất cả đều tập trung chú ý
vào màn hình lớn trước mặt.
Trong bóng tối, không ai thấy nụ cười ôn hòa trên gương mặt Lý Lan Phong dần biến thành giễu cợt, ánh mắt
sáng trong từ từ u ám, lúc này trên người anh không còn vẻ dễ gần thân
thiện mà mơ hồ lộ ra sự lạnh lùng vốn có.
Các thành viên của thế
lực Lôi Đình vừa lên sàn đấu, lập tức xung quanh vang lên tiếng hò reo
vang dội. Người dân của Liên bang từ nhỏ đã được dạy dỗ theo tư tưởng kẻ mạnh làm vua, và tư tưởng đó càng thể hiện rõ ở trong trường quân giáo. Đoàn cơ giáp Lôi Đình là thế lực mạnh nhất trong trường nam sinh quân
giáo, bởi vậy bọn họ nhận được sự kính ngưỡng của đại bộ phận các học
viên.
Các phòng riêng trên lầu hai đều đã đến đủ người, hầu hết
những người này cảm thấy tiếng hò reo bên dưới dành cho Lôi Đình là điều đương nhiên, ai nấy đều cho rằng đoàn Lôi Đình thắng chắc. Chỉ có một
vài người là lo lắng cho đoàn Tân Sinh.
“Má, toàn trường đều hô
hào cổ vũ cho Lôi Đình, không ai xem trọng đoàn Tân Sinh cả. Nói thật,
đến tôi cũng cho rằng bọn họ không có cửa thắng. Vị em họ kia của cậu có phải đầu óc có vấn đề không mà dám nhận thư khiêu chiến của thế lực Lôi Đình?” Trong một phòng riêng, một cậu thiếu niên mặc đồng phục màu xanh da trời, mặt trẻ măng đang cau có vỗ mạnh lên tay vịn của ghế ngồi.
Trước mặt cậu thiếu niên có một người mặc áo đồng phục màu trắng đứng quay
lưng về phía cậu, ánh mắt chăm chú quan sát tình hình sàn đấu trên màn
hình, người đó đưa tay khẽ chạm nhẹ vào màn hình, không quay đầu mà chỉ
lạnh nhạt nói: “Nhận cũng nhận rồi, tối thiểu cũng để cho tôi thấy được
vị em họ đứng quyền thừa kế thứ nhất này đã tiến bộ như thế nào.”
Cậu thiếu niên dùng vẻ mặt không thể tin nhìn vào bóng lưng thẳng tắp trước mặt. “Cái gì? Vì lý do này nên cậu mới phá lệ rời khỏi phòng thí nghiệm để đến xem cậu ta thua cuộc à?”
Cậu thiến niên có gương mặt trẻ
con biết bạn mình là người cố chấp đến thế nào, từ lúc thi vào ngành
quân y nghiên cứu chuyên nghiệp của trường đệ nhất nam sinh quân giáo
đến nay, người bạn này của anh ta vẫn luôn say mê với các công trình
nghiên cứu, ngày đêm ở trong phòng thí nghiệm cùng các đạo sư nghiên cứu những loại bệnh hiếm gặp, có thể hắn thực sự có thiên phú về mặt này,
những nghiên cứu đó hầu hết đều thành công và tìm ra phương pháp chữa
trị. Vì có những thành quả ưu việt trong công tác nghiên cứu, nên bắt
đầu từ năm thứ hai, người bạn này của anh ta đã được trở thành thủ lĩnh
học sinh của khối quân y nghiên cứu chuyên nghiệp, từ đó cho tới nay
chưa từng có ai qua mặt được hắn.
Cậu thiếu niên có gương mặt trẻ con vẫn luôn cho rằng, nếu coi Lôi Vương là thiên tài có một không hai
trong lĩnh vực điều khiển cơ giáp, thì người bạn tốt này của anh ta phải là yêu nghiệt khủng bố của giới y học, hai người bọn họ đều có năng lực hơn người trong lĩnh vực riêng, hoàn toàn xứng đáng trở thành cường giả đứng đầu.
Người thanh niên mặc áo trắng tên Lý Thì Du lẩm bẩm trong miệng: “Thua sao?”
Lúc này, trên sàn đấu xuất hiện thêm năm bóng người mặc đồng phục màu xanh
lá phổ thông, những người này chính là đại diện của đoàn Tân Sinh sẽ
tham gia thi đấu ngày hôm nay.
Lý Thì Du nhìn chăm chú vào cậu
con trai khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo vừa bước lên sàn đấu,
gương mặt tuấn tú của Lý Thì Du nhanh chóng trầm xuống, anh nghiến răng
nhả ra từng chữ: “Nếu thằng nhóc đó dám thua, tôi sẽ để nó phải trả giá
đắt đấy.” Gần đây Lý Thì Du mới nghiên cứu ra huyết thanh kích thích
tiềm lực gien của cơ thể, vừa lúc thiếu một chân thực nghiệm, có thể Lý
Anh Kiệt là một đối tượng thực nghiệm tốt đấy.
Lý Anh Kiệt đang
hất cằm kiêu ngạo trên sàn đấu, bỗng cậu ta đột nhiên có cảm giác gai
lạnh rùng mình, Lạc Lãng bên cạnh chú ý thấy bèn liếc mắt về phía cậu
ta: “Sao, sợ à?”
Lý Anh Kiệt trừng mắt với Lạc Lãng, tức giận mắng: “Ai sợ, vừa rồi chỉ là một cơn gió lạnh thổi qua thôi…”
Gió lạnh? Lạc Lãng đảo mắt quanh khu vực sàn thi đấu, chỗ này kín như bưng, nhiệt độ trong không khí lúc nào cũng được duy trì ổn định ở mức 20 độ, lấy đâu ra khe hở mà có gió. Cơn gió lạnh thổi qua? Muốn lừa ta chắc?
Lạc Lãng hừ lạnh, liếc xéo Lý Anh Kiệt rồi quay đầu đi không thèm để ý đến
tên nhát gan này nữa. Cứ tưởng tên kiêu căng bá đạo này không biết sợ là gì, chẳng ngờ cũng chỉ là con cọp nhát trốn trong hang thôi, chỉ biết
bắt nạt người nhà là giỏi.
Thấy thái độ của Lạc Lãng, gương mặt
Lý Anh Kiệt lúc xanh lúc hồng, cậu ta thực sự hận không thể kéo cổ áo
đối phương lại mà giận dữ gào lên: Tên kia, cậu hừ cái gì mà hừ, anh đây nói đều là thật, thật sự có cơn gió lạnh thổi qua mới làm cho anh đây
rùng mình nhé.
Đáng tiếc hiện thực không cho phép Lý Anh Kiệt làm như vậy, cậu ta đành cố nén cục tức này lại, lòng thầm quyết tâm phải
dành được thắng lợi trong trận đấu này, rồi sau đó cậu ta sẽ nói cho tên Lạc Lãng kia biết, Lý Anh Kiệt cậu không bao giờ sợ đối phương nhé.
Những học viên ở bên ngoài không biết những người trên sàn đấu nói chuyện gì, bọn họ chỉ nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp đang cúi đầu trao đổi với
người thiếu niên kiêu kỳ bên cạnh, sau đó bọn họ đứng yên, cùng chờ đợi
trọng tài của trường quân giáo xuất hiện.
Ở trường quân giáo cho
phép các học viên thách đấu với nhau, có hai hình thức là: Thách đấu
chính thức do trường quân giáo quản lý, và thách đấu cá nhân do chính
những học viên trong trường tự tổ chức. Với hình thức cá nhân, bên phía
nhà trường sẽ không tham dự hay chịu bất cứ trách nhiệm nào về kết quả
hoặc quá trình.
Nhưng cả hai hình thức này đều có một hạn chế,
chính là không được phép gây chết người. Chỉ cần có người bị chết, bên
phía nhà trường sẽ phái ra một tổ điều tra đi tìm hiểu sự tình, nếu tra
ra được đối phương có dấu hiệu cố ý giết người sẽ bị đưa ra tòa án quân
sự, dựa vào mức độ nghiêm trọng của tình tiết mà tiến hành phán quyết
hình sự, mức độ cao nhất là tử hình.
Vì thế trong các trận thách
đấu ở trường quân giáo không mấy khi xảy ra những mâu thuẫn không thể
hòa giải, hoặc gây chết người, đương nhiên không tính những vụ cả hai
bên đều muốn đưa nhau tới chỗ chết, đồng quy vu tận.
Trận thách
đấu lần này là giữa hai thế lực nên thuộc quyền quản lý của trường quân
giáo, vì thế mới có trọng tài của trường xuất hiện. Và dù thắng hay
thua, hai bên đều phải chấp nhận kết quả, hoàn toàn không sợ đối phương
làm trái quy ước.
Kết quả của trận đấu này sẽ do phía trường nam
sinh quân giáo bảo vệ, nếu đã có kết quả cuối cùng thì hai bên nhất định phải chấp hành. Cho dù sau đó có một bên muốn lật lọng, bên còn lại có
thể xin trường quân giáo cưỡng chế bên kia chấp hành theo kết quả của
trận đấu. Trận đấu lần này đoàn Lôi Đình nhất định phải thắng được đoàn
Tân Sinh, vì để tuyệt đối không có sai sót nào, bọn họ đã chọn hình thức thách đấu có sự bảo hộ của trường quân giáo, bên phía đoàn Tân Sinh
cũng có lo lắng tương tự nên không có ý kiến gì cả.
“Thì Du, cậu
nhìn xem, cái cậu thiếu niên đứng bên cạnh em họ của cậu thật xinh đẹp,
cứ như con gái ấy, lẽ nào cậu ta cũng tham gia thi đấu lần này?” Người
thiếu niên có gương mặt trẻ con tiếc hận, chẹp miệng. “Trời ạ, đoàn Tân
Sinh chẳng lẽ không còn ai khác hay sao mà lại phái một cậu thiếu niên
xinh đẹp như vậy ra ứng chiến, bọn họ nỡ à?”
Lý Thì Du đưa mắt
nhìn ngoại hình của Lạc Lãng, anh thoáng sửng sốt, trong đầu ngay lập
tức hiện lên một khuôn mặt tuyệt đẹp khác, không, nếu so sánh thì gương
mặt của người kia còn đẹp hơn cậu thiếu niên này, vẻ đẹp ấy tựa hồ như
không nên xuất hiện trên thế gian…
Lý Thì Du cảm thấy đau lòng,
có phải đấy cũng chính là nguyên nhân mà ông trời không chịu cho người
anh họ kia của anh ta một thân thể khỏe mạnh? Là bởi vì anh ấy vốn không thuộc về nhân gian này nên mới bị trời cao thu hồi sao?
Không! Lý Thì Du anh tuyệt đối không cho phép! Dù phải đấu lại với trời, anh cũng muốn giữ anh họ Mộ Lan ở lại.
Lý Thì Du nắm chặt khung màn hình, những ngón tay từ từ siết lại đến mức
đau đớn nhưng dường như cũng không thể giảm bớt sự nhức nhối trong lòng
anh ta. Cũng bởi vì không thể chịu đựng được đau khổ này mà anh ta đã
không trần chừ chọn một con đường khác cho tương lai, dù có vì thế mà
mất đi quyền thừa kế Lý gia, anh ta cũng không luyến tiếc.
“Crac!” tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, một góc màn hình đã bị Lý Thì Du bóp vỡ.
Cậu thiếu niên có gương mặt trẻ con nhảy dựng, vừa vọt tới kéo tay của Lý
Thì Du ra, vừa khóc lóc than vãn: “Trời đất ơi, điểm tích phân của tôi…” Tuy phòng VIP này bọn họ được toàn quyền sử dụng, nhưng những đồ vật
bên trong mà hỏng, bọn họ vẫn phải bồi thường đấy.