Thời điểm đoàn Tân Sinh nhận được thư khiêu chiến còn sớm hơn so với dự liệu của Lăng Lan. Hai ngày sau, đội trưởng Vũ Cảnh đã nhận được thư khiêu
chiến từ Lôi Đình.
Vào buổi trưa ngày hôm ấy, Tề Long và Vũ Cảnh
vừa kết thúc buổi huấn luyện sáng tàn khốc trong phòng thể thuật, kiệt
sức đi tới căng tin trường, vừa mới ngồi xuống chưa kịp và mấy miếng cơm vào bụng đã nghe thấy một giọng nói phách lối vang lên ở cửa, tiếng nói này làm cả phòng ăn ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.
“Đứa nào là đoàn trưởng đoàn Tân Sinh, lăn ra đây nhận thư khiêu chiến cho tao!”
Người vừa lên tiếng là một vị đàn anh mặc đồng phục màu xanh da trời, cao
ngạo quét mắt một vòng như thể đám học sinh trước mặt chỉ là cát sỏi
không đáng để mắt đến, đi theo phía sau hắn là một đám năm, sáu người
cũng mặc đồng phục như thế. Chỉ nhìn vào màu sắc bộ đồng phục cũng biết
bọn họ là những học sinh ưu tú năm thứ năm.
Đồng phục của trường
quân giáo được chia làm hai màu, màu xanh lá thuộc về những học sinh phổ thông, còn màu xanh da trời dành cho những học sinh ưu tú có thành tích tổng hợp hàng năm đạt loại ưu. Và từng ngành học sẽ có một học sinh
đứng đầu gọi là thủ lĩnh học sinh, riêng những người này có đặc quyền
được mặc đồng phục màu trắng, đây là một loại tôn trọng đối với những
con cưng của trời như bọn họ. Ví dụ Lôi Vương là thủ lĩnh học sinh khoa
điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp, đồng phục của hắn cũng là màu trắng.
Vốn có mấy người mặc đồng phục màu xanh da trời cũng đang ngồi ăn trong
căng tin, bị quấy rối nên sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, nhưng khi nhìn thấy huy hiệu đeo trên ngực đám người vừa đến, bọn họ thay đổi sắc mặt
ngay bởi vì bọn họ biết chiếc huy hiệu kia đại biểu cho thế lực nào, nơi đó bọn họ không chọc nổi…
Vũ Cảnh và Tề Long nhanh chóng trao
đổi một ánh mắt, đến rồi kìa. Đêm hôm đó, Lăng Lan đã triệu tập những
tiểu đội trưởng đến và đem suy đoán của mình nói cho bọn họ biết, vì thế mấy ngày nay bọn họ vẫn đang chờ đợi động thái từ Lôi Đình, rốt cuộc
chúng cũng tới.
“Thế nào, đám tạp chủng đoàn Tân Sinh không dám
nhận thư khiêu chiến của Lôi Đình à?” Người thanh niên mặc bộ đồng phục
màu xanh da trời cười giễu cợt. Hắn đã sớm nhận được chỉ thị từ phía
trên phải chọc giận được cấp lãnh đạo của đoàn Tân Sinh để bọn chúng xúc động mà nhận thư khiêu chiến. Còn nếu bọn chúng trơ mặt không nhận thì
cứ động thủ trước nói sau, đem mấy tên tân sinh này đi trụ sở đoàn Lôi
Đình quỳ gối xin lỗi Phó đoàn trưởng, không thì cứ đánh cho chúng bầm
dập đi.
Tề Long ném cho Vũ Cảnh một ánh mắt, gương mặt hiền lành
của Tề Long không thích hợp với kiểu ra mặt khiêu khích này. Theo như
Lan lão đại đã nói, gương mặt của Tề Long quá đần, thích hợp dùng trong
lúc tố giác người khác bắt nạt đoàn Tân Sinh thì hơn.
Vũ Cảnh
ngầm hiểu, hắn dùng chiếc đũa ném mạnh xuống bàn tạo thành âm thanh đanh thép chói tai, vốn bầu không khí trong căng tin đang yên lặng, bởi vì
tiếng đập đũa này mà trở nên trầm trọng hơn.
Vũ Cảnh cười nửa
miệng, cả người dựa vào lưng ghế ở phía sau, hai tay khoanh lại trước
ngực, lạnh nhạt nói: “Tao chính là đoàn trưởng đoàn Tân Sinh, bọn mày có chuyện gì, có rắm mau phóng!” Lan lão đại đã nói, tuyệt đối không thể
để thua về khí thế!
Mấy năm nay, tuy Vũ Cảnh vẫn luôn bị Lăng Lan và Tề Long đè ở dưới, nhưng trong trận đấu đại giới năm đó và lần chiếm quyền khống chế phi thuyền, hắn có tham gia vào việc bày mưu, những
thắng lợi đạt được giúp hắn trở thành người tự tin và bình tĩnh, bởi vì
có người ưu tú hơn hắn đè nặng xuống mới khiến hắn không bị đi theo con
đường cao ngạo tự đắc… Cho nên, dù lúc này đối mặt với hắn là người của
thế lực Lôi Đình đứng đầu trường nam sinh quân giáo, hắn cũng không cảm
thấy sợ hãi.
Thái độ của Vũ Cảnh vượt ra khỏi dự tính của đoàn
Lôi Đình, gương mặt đám người vừa tới thể hiện sự giận dữ, tên cầm đầu
tức khí bước lên vài bước, cả giận nói: “Thằng nhóc kia, nói chuyện cho
sạch sẽ vào!”
Vũ Cảnh liếc mắt, thái độ lạnh nhạt: “Thế nào? Chúng mày có ý kiến?”
Trong mắt Vũ Cảnh ánh lên sự khinh thường rõ rệt làm cả đám nóng máu sấn sổ
tiến lên vài bước, mặt giận dữ như thể muốn giáo huấn Vũ Cảnh.
Cả đám chưa kịp nói thêm câu nào, bỗng những tân sinh đang ngồi ăn trong
góc phòng đột nhiên đồng loạt xô ghế đứng lên tạo thành những tiếng động ồn ào gây chú ý, ánh mắt ai nấy trừng to nhìn mấy người của đoàn Lôi
Đình tựa hồ như đang cảnh cáo: Tiến thêm một bước nữa thì đừng trách bọn này không khách khí.
Thấy thoáng cái đã có hơn ba trăm người
đứng dậy, đám người đoàn Lôi Đình dừng bước, mặt tái xanh. Lúc này, tên
thanh niên mặc đồng phục màu xanh da trời dẫn đầu đám người cười hề hề:
“Ha ha, vừa rồi chỉ đùa một chút thôi, thấy đoàn Tân Sinh đoàn kết như
thế, đoàn Lôi Đình chúng tôi cũng cảm thấy vui mừng, ha ha, các cậu có
tư cách cùng Lôi Đình chúng tôi đánh một trận!”
Da mặt người này
dày thật, trong lúc nịnh hót đoàn Tân Sinh còn không quên nâng cao thế
lực của mình, hắn mỉm cười hỏi Vũ Cảnh: “Vị đoàn trưởng này, không biết
xưng hô như thế nào?”
Vũ Cảnh buông hai tay, dùng ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, miệng cười như không cười nhìn thẳng vào gã dẫn đầu đám
người vừa tới, biểu cảm gương mặt kia quen thuộc tới mức làm đám Tề Long cảm thấy ê răng. Chúng tôi van cậu, có sùng bái Lan lão đại nhà chúng
tôi cũng không cần phải học tập thần thái của cậu ta đâu, nhìn mà phát
rét.
Thái độ của Vũ Cảnh khiến đối phương cảm thấy rất áp lực,
mặt không tự giác giữ nụ cười cứng đơ, lúng túng đứng ở đó không biết
phải làm gì tiếp theo.
Quả nhiên, thần thái này của Lan lão đại
có lực sát thương cực lớn, Vũ Cảnh chỉ sử dụng một chút cũng đủ trấn áp
một số kẻ không biết trời cao đất dày. Vũ Cảnh hài lòng thu hồi vẻ mặt
lạnh như băng, bấy giờ mới mở miệng nói: “Tôi họ Võ, các anh có thể gọi
tôi là đoàn trưởng Võ!”
“Đoàn trưởng Võ quả nhiên lợi hại, đoàn
tân sinh do cậu đứng đầu tuyệt đối có tiền đồ rộng mờ.” Gã dẫn đầu giơ
ngón tay cái biểu đạt ý khen ngợi.
Nếu khích bác và áp bức đều
không được, thì chỉ còn cách dụ dỗ, chỉ cần đối phương nhận thư khiêu
chiến thì những sỉ nhục ngày hôm nay, sau này hắn nhất định sẽ tìm về
bằng hết.
Ánh mắt căm hận của hắn làm sao che giấu được đám người Vũ Cảnh và Tề Long, ai cũng hiểu nếu đã quyết định đối nghịch cùng Lôi
Đình thì điều này không thể tránh khỏi.
“Mời đoàn trưởng Võ nhận
thư khiêu chiến của đoàn Lôi Đình chúng tôi, có thể tìm được đối thủ ưu
tú như các cậu, đoàn Lôi Đình chúng tôi rất mừng.” Gã thanh niên đi đầu, dưới áp lực ánh nhìn chằm chằm của ba trăm người, khẩn trương đi tới
gần Vũ Cảnh và đưa bức thư lấy từ trong túi ra.
Đúng lúc này, một bàn tay đưa ra chặn tên dẫn đầu lại, là Diệp Nhứ ngồi bên cạnh Vũ Cảnh, cậu ta đứng lên giật lấy bức thư, sau đó đưa cho Vũ Cảnh.
Bấy
giờ Vũ Cảnh mới tiếp nhận và mở ra nhìn, nội dung bên trong viết: Ba
ngày sau ở sàn cách đấu, tiến hành cuộc chiến cách đấu thể thuật giữa
hai phe, song phương phái ra năm người, dùng cục diện lấy ba thắng hai
để quyết định thắng bại, trong đó có thêm cả tiền đặt cược, đương nhiên
tiền đặt cược là quy định chung của mọi trận cách đấu.
Quả nhiên, Lan lão đại đoán không sai, mục tiêu của Lôi Đình chính là đoàn Tân
Sinh bọn họ. Vũ Cảnh biết rõ cuộc cá cược này là muốn đoàn Tân Sinh sát
nhập vào thế lực Lôi Đình.
Vũ Cảnh khép mạnh bức thư khiêu chiến
lại, trả lời như đinh đóng cột. “Được, ba ngày sau gặp ở sàn cách đấu,
không gặp không về!” Chuyện này đã được bọn họ bàn bạc kỹ rồi, Vũ Cảnh
đương nhiên sẽ đồng ý với đối phương.
“Được, đoàn trưởng Võ quả
nhiên sảng khoái, ba ngày sau mong chờ đội của cậu hạ cố đến sàn cách
đấu.” Thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, tên dẫn đầu đoàn người Lôi Đình cười
tươi rói.
Lý Anh Kiệt ngồi bàn bên cạnh lúc này mới lên tiếng,
cậu ta liếc mắt qua đối phương, cất cao chất giọng kiêu ngạo: “Lảm nhảm
xong rồi, có thể lăn!”
Mấy người thuộc đoàn Lôi Đình vừa bị khí
thế của Vũ Cảnh và hơn ba trăm người trong đoàn Tân Sinh ép tới mức
không dám nhúc nhích, giờ lại bị một thằng nhóc trời ơi đất hỡi ở đâu ra sỉ nhục làm bọn chúng cáu giận. Bọn chúng nghĩ nếu đã không có biện
pháp đối đầu với đoàn Tân Sinh thì chẳng lẽ không xử lý được tên nhóc
phách lối này à, nghĩ vậy nên có mấy người hằm hằm đi về phía Lý Anh
Kiệt.
Lý Anh Kiệt chống tay lên bàn, đứng dậy đá cái ghế sau lưng mình ra, cười lạnh nói: “Sao, muốn đánh nhau à?”
Ngay lập tức, một loạt tiếng động xô ghế vang lên, sau đó hơn ba trăm người
đang nhìn chằm chằm vào bọn họ lại đứng dậy, tức giận trừng mắt với cả
đám người Lôi Đình, không ít kẻ đã bắt đầu xoa tay như chuẩn bị lao vào
đánh nhau.
Thấy biểu hiện như vậy, đám người đoàn Lôi Đình đã
biết thằng nhóc phách lối trước mặt này chắc chắn là một nhân vật cao
cấp trong đoàn Tân Sinh, tên thanh niên dẫn đầu không thể kiềm chế được
nữa, hung hăng chỉ vào Lý Anh Kiệt, mắt trợn lên cảnh cáo: “Được lắm, ba ngày sau cứ chờ mà coi!”
Nói xong liền dẫn đám người Lôi Đình bỏ đi, phía sau vang lên một loạt tiếng “Cút!” làm bọn chúng cảm thấy bị
sỉ nhục vô cùng. Từ ngày vào đoàn Lôi Đình, bọn chúng vẫn luôn vênh váo
hơn người khác, tùy ý muốn bắt nạt ai cũng được, vậy mà hôm nay bọn
chúng lại được nếm mùi vị bị người khác sỉ nhục, tức giận đến mức suýt
cẵn vỡ răng.
Thấy đám người Lôi Đình đã rời khỏi căng tin, lúc
này Vũ Cảnh mới đưa thư khiêu chiến cho Tề Long, Tề Long mở ra xem,
miệng nhếch lên cười lạnh: “Không ngoài dự đoán của lão đại, đám Lôi
Đình nghĩ chúng ta là cá nằm trên thớt cho bọn chúng tùy ý làm thịt.”
Vũ Cảnh loay hoay tìm đôi đũa của mình, vừa nãy vì để xây dựng khí thế nên cậu ta ném đũa của mình đi, giờ không biết chúng chạy tới nơi nào rồi.
Cái bụng của Vũ Cảnh đã biểu tình đến mức muốn tạo phản, nếu không ăn
cơm ngay chắc chắn cậu ta sẽ trở thành học sinh đầu tiên của trường quân giáo chết vì đói mất, để nâng cao khí thế của đoàn Tân Sinh, cậu ta
cũng không dễ sống mà…
“Không được, cho mượn đũa dùng một lát!”
Thấy đôi đũa trên đĩa cơm của Tề Long, Vũ Cảnh không chịu được nữa trực
tiếp với tay qua lấy về, sau đó cầm đĩa cơm lên và như điên… Hic hic,
buổi huấn luyện thể năng ban sáng đã vắt kiệt năng lượng của cậu ta rồi, nếu còn không bổ sung cậu ta sẽ chết thật đấy.
“Không được, đó
là của tôi mà!” Tề Long tức giận đem thư khiêu chiến đang cầm trong tay
ném qua một bên, muốn đi đoạt lại đôi đũa của mình.
Nhưng Vũ Cảnh tránh chiêu của cậu ta, nhấc người vọt sang bàn bên cạnh ngồi, còn
không quên nhắc nhở: “Tôi vừa phối hợp diễn với cậu rồi, chẳng lẽ không
báo đáp lại được một chút à, coi như đôi đũa này là đồ cám ơn đi.”
Tề Long hung tợn giơ ngón giữa lên với Vũ Cảnh nhưng không tiếp tục truy
đuổi, bởi vì Vũ Cảnh nói không sai, vốn cậu mới là người nên đứng ra
nhận thư khiêu chiến đó… Thế nhưng cậu cũng đang rất đói mà, tuy rằng
lúc nãy có thời gian ăn nhiều hơn Vũ Cảnh nhưng cậu ta trời sinh đã là
cái thùng đựng cơm không đáy rồi, mới được vài miếng cơm làm sao thỏa
mãn được cái dạ dày lớn này.
Đảo mắt sang phía khác, thấy Hàn Kế
Quân bên cạnh đang nghiêm túc ăn chậm nhai kĩ, không vội không nóng nảy
như thể chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ ăn cơm mà thôi…
“Kế Quân,
nếu cậu đã không đói thì trước hết nhường cho anh đây trước đi!” Tề Long cười hề hề giật lấy đôi đũa trong tay Hàn Kế Quân, rồi dùng đũa và cơm
vào miệng mình, vẻ mặt thỏa mãn.
Hàn Kế Quân ngạc nhiên ngó bàn
tay phải đã trống không, ngẩng đầu nhìn tên Tề Long không tim không phổi đang sung sướng ăn, cậu nhịn xuống ý định chụp cả đĩa cơm lên đầu Tề
Long. Có bạn bè nào như vậy không? Không đi cướp người ngoài lại đi cướp của người nhà thế à?
Lâm Trung Khanh ngồi cùng bàn thấy vậy bèn
thở dài, lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc túi nhỏ, từ trong
chiếc túi ấy lại lấy ra mấy đoạn sắt nhỏ, xoay xoay ghép lại với nhau
được một đôi đũa bằng sắt đưa cho Hàn Kế Quân.
Cầm được đôi đũa
mới, lúc này Hàn Kế Quân mới nhịn tức quay trở lại việc ăn cơm, trong
lòng thầm quyết định sau này sẽ không bao giờ giúp tên Tề Long kia nữa,
mặc kệ Lan lão đại ngược cậu ta thế nào, cậu cũng sẽ mặc kệ coi như
không thấy.
Sự kiện đoàn Tân Sinh nhận được thư khiêu chiến của
Lôi Đình rất nhanh đã được truyền đi toàn trường, các thế lực khác vẫn
luôn bị Lôi Đình chèn ép cảm thấy rất hả hê, không ngờ Lôi Đình cường
thế cũng có ngày bị người khác đánh vào mặt cho như vậy. Hả hê là vậy
nhưng bọn họ đều không tin đoàn Tân Sinh có thể chịu đựng được những
hàng động trả thù tiếp theo của Lôi Đình, bọn họ ngồi đợi đoàn Tân Sinh
bị đánh cho tan tác, chuẩn bị đục nước béo cò làm ngư ông đắc lợi, thừa
cơ này thu về mấy học sinh mới để phát triển thêm cho thế lực của mình.
Giữa lúc tất cả mọi người đều nhìn xem ngày chết của đoàn Tân Sinh, thì chỉ
có Lý Lan Phong nghe được tin tức này xong, vẻ mặt lại trở nên ngưng
trọng.