Lăng
Lan cau mày. Từ những lời của Sửa Chữa Cơ Giáp, Lăng Lan có thể nhận ra
người tên Lôi Vương này là một người vô cùng thông minh, hiểu được cách
làm sao bảo toàn thực lực của mình, đồng thời không khiến những thế lực
khác liên thủ lại đối phó với anh ta. Nếu phải chống lại một đối thủ như thế, thì thật là phiền phức.
Lúc này Lăng Lan mới cảm thấy hối
hận vì sao mình lại nhận một nhiệm vụ rắc rối như thế. Cô tin chắc bằng
vào thực lực của Lôi Vương, cho dù Sửa Chữa Cơ Giáp không lộ ra tên của
cô thì hắn ta cũng có thể dựa vào một chút đầu mối để tìm ra cô. Nói như vậy không phải cô e ngại Lôi Vương, nhưng Lăng Lan không muốn trước khi chưa thăm dò hết tình hình trong trường quân giáo mà đã đắc tội với thế lực lớn nhất trường. Đối với Lăng Lan, càng trì hoãn việc bại lộ ra
trước mắt mọi người càng lâu thì càng an toàn, dù sao trên người cô cũng có bí mật không thích hợp để phơi bày…
Trong đầu cô bỗng hiện
lên đoạn nói chuyện với Lăng Tiêu trước khi cô rời nhà đi học. “Lăng
Lan, vàng thật sẽ phát ra ánh sáng, điều này không phải con muốn là có
thể che giấu được, tuy rằng thân phận của con hơi khó nói, một mình ở
trong trường quân giáo quả thực khiến cha rất lo lắng, nhưng không có
nghĩa là con phải âm thầm chịu nhịn nhục. Con phải biết, con là con của
Lăng Tiêu ta, không cần e ngại bất cứ cái gì, khi nào muốn làm gì cứ
dũng cảm làm đi! Cha của con – Lăng Tiêu, có đầy đủ năng lực gánh chịu
tất cả hậu quả!”
Lăng Lan lấy tay che mặt, khóe miệng hơi nhếch
lên: Đúng vậy, hiện giờ không giống lúc trước, cô bây giờ không phải
chiến đấu một mình để bảo vệ mẹ Lam Lạc Phượng và toàn bộ Lăng gia nữa,
giờ ở sau lưng cô đã có một tòa núi lớn cho cô dựa vào, Đại tướng quân
Liên bang – Lăng Tiêu, là người cha trâu bò nhất đời này của cô.
Lăng Lan bỗng cảm thấy buồn cười: Lăng Lan, mày phải thích ứng với thân phận hiện tại đi thôi, mày bây giờ không phải là cái người ốm yếu nằm trên
giường chờ chết ở kiếp trước nữa, mà là “con trai” của thần cấp sư sĩ
mạnh nhất liên bang – đại tướng quân Lăng Tiêu, mày có đầy đủ năng lực
đối phó với sự khiêu khích của bất cứ kẻ nào, cho dù là Lôi Vương mạnh
nhất trường quân giáo thì có làm sao? Đại thiếu gia mày còn cần e ngại
sao?
Chẳng phải trước đây mày cũng đã từng nói với Tề Long và Vũ
Cảnh rằng, muốn được tự do sống trong trường quân giáo, ngoại trừ những
lúc cần thiết phải kiềm chế thì đôi khi cũng phải tỏ ra bá đạo, kiêu
căng ngạo mạn. Chính mày đã nói những lời này, sao có thể vì e ngại thế
lực của Lôi Vương mà rụt người? Mày phải bỏ đi kiếp sống lúc trước, chân chính trở thành Lăng Lan của kiếp này thôi…
Lăng Lan rốt cuộc
cũng thông suốt, trước đây mục tiêu của cô là được sống yên ổn, nhưng từ khi Lăng Tiêu quay về và trở thành một trong những đại tướng quân của
liên bang, làm con trai của một thần cấp sư sĩ đã định trước cô không
thể sống một cuộc đời bình thường rồi. Cho dù sau này có thể khôi phục
lại thân phận con gái cũng không thể trở về cuộc sống yên tĩnh như trước đây nữa. Tương lai của cô đã định trước là phải kinh tâm động phách…
Đây chính là lúc để thay đổi! Trong mắt Lăng Lan lóe lên ánh sáng kiên định trước nay chưa từng có!
Sửa Chữa Cơ Giáp không biết Lăng Lan đã nghĩ thông suốt một ít chuyện từ
nay về sau sẽ thay đổi tác phong của cô, trở nên mạnh mẽ hơn. Anh ta bị
nỗi thẹn trong lòng đánh bại, bắt đầu cảm thấy có lỗi: “Thực sự xin lỗi, lần này ngài đưa tôi đến thành Tín Dương nhất định là đã đắc tội với
Lôi Vương rồi.”
“Không sao hết!” Đã không còn băn khoăn, Lăng Lan cũng thoải mái hơn: “Lôi Vương? Có thể những người khác e dè hắn, nhưng tôi thì không.”
Dứt lời, Lăng Lan nhìn về phía Sửa Chữa Cơ Giáp. “Nếu có chuyện gì xảy ra, cậu có thể đến tìm tôi, đừng quên cậu còn một lần thuê tôi làm việc, đừng lãng phí.” Ý tứ của Lăng Lan hết sức rõ
ràng, nếu Lôi Vương lại chèn ép anh ta, Sửa Chữa Cơ Giáp có thể đến tìm
cô xin giúp đỡ.
Lời này khiến hai mắt của Sửa Chữa Cơ Giáp sáng
ngời, nhưng rất nhanh lại hạ xuống. Sửa Chữa Cơ Giáp biết rõ thế lực của Lôi Vương khổng lồ đến mức nào, cho dù Lăng Thiên Nhất Tuyến có kỹ
thuật cơ giáp rất mạnh cũng không thể chống lại thế lực đó, anh ta không thể ích kỷ như vậy, khiến bạn bè rơi vào nguy hiểm.
Thấy Sửa
Chữa Cơ Giáp trầm mặc không nói, Lăng Lan đương nhiên biết trong lòng
anh ta đang lo lắng những gì, ấn tượng của cô với Sửa Chữa Cơ Giáp lại
tốt hơn một chút, cô đành nói thêm: “Người, chúng tôi cũng có.”
Nếu nói cho bọn Tề Long biết thời gian tới có thể sẽ phải đánh một trận với thế lực mạnh nhất trường, đám nhóc kia hẳn sẽ vui đến phát điên… Lăng
Lan dường như có thể thấy được hình ảnh bọn Tề Long đang xoa hai tay vào nhau, chuẩn bị vào tư thế chiến đấu, bất giác cô cũng cảm thấy hưng
phấn.
Lời nói của Lăng Lan khiến Sửa Chữa Cơ Giáp nửa tin nửa
ngờ, nhưng ý tốt trong đó anh ta có thể cảm nhận được, trong lòng càng
thêm cảm kích vị cao thủ “bèo nước gặp nhau” này. Mặc dù vẫn còn nghĩ
Lăng Thiên Nhất Tuyến không thể thật sự giải quyết khốn cảnh của anh ta
nhưng Sửa Chữa Cơ Giáp vẫn vô cùng cảm động.
Sửa Chữa Cơ Giáp
nặng nề ừ một tiếng, lòng không yên cũng vì thế mà bình tĩnh lại, cho dù biết rõ tương lai mịt mù nhưng lúc này anh ta cảm thấy rất có lòng tin, cũng khôi phục lại ý chí chiến đấu, tiếp tục dũng cảm đi về phía trước. Cảm tạ trời xanh, anh ta đã không bị thế giới này vứt bỏ, còn có người
nguyện ý ra tay giúp anh ta!
Hai người dừng nói chuyện, tiếp tục
đi về phía trước, trước khi đi Sửa Chữa Cơ Giáp không quên nhặt trang bị của đối phương, dù gì anh ta cũng đã đối địch với Lôi Vương rồi, có lấy thêm chút đồ của họ cũng chẳng sao.
Có lẽ tất cả những người
theo dõi đã chết ở dọc đường nên đoạn đường còn lại, hai người bọn họ
cũng không thấy thêm dấu vết theo dõi nào nữa, thuận lợi đi đến thành
Tín Dương.
Sau lời cảm kích chân thành của Sửa Chữa Cơ Giáp, Lăng Lan lấy được phần thưởng 200 điểm tích phân của nhiệm vụ, cả hai cùng
nhau tạm biệt.
Mắt thấy điểm tích phân của mình từ số 0 nhảy lên
số 200, tâm tình của Lăng Lan đặc biệt tốt, cô chạy tới tòa thị chính
trong thành phố, hoàn thành nhiệm vụ truyền tin, sau đó nhanh chóng quay về trấn Tam Dương.
Vừa đến trấn Tam Dương, Lăng Lan phát giác có không ít người đang lén theo dõi cô, không cần nghĩ cũng biết những
người này nhất định ở trong thế lực của Lôi Vương. Cô mới vào thế giới
cơ giáp chưa được mấy giờ, ngoại trừ làm xong nhiệm vụ đưa Sửa Chữa Cơ
Giáp đến thành Tín Dương, đắc tội với Lôi Vương, thì chẳng có lý do gì
để người khác chú ý đến cô cả.
Lăng Lan hoàn toàn không e ngại
bọn họ, nếu người của Lôi Vương không chọc đến cô, cô cũng không chủ
động dây vào đối phương. Dù sao Lôi Vương cũng là thế lực đứng đầu
trường nam sinh quân giáo, chưa đến lúc bất đắc dĩ cô chưa muốn đối đầu
với thế lực đó, do thói quen muốn nắm giữ quyền chủ động trong tay nên
Lăng Lan muốn có đầy đủ thông tin của đối thủ rồi mới quyết định. Hơn
nữa, những thế lực khác không tỏ thái độ gì, cô càng không muốn tự tổn
hại bản thân để bọn họ làm ngư ông đắc lợi.
Lăng Lan giả vờ cái
gì cũng không biết, thản nhiên vào trấn nộp nhiệm vụ, nhận được một ít
trang bị và 900 điểm tích phân, cuối cùng cũng đủ điểm tối thiểu mà đấu
trường yêu cầu. Lăng Lan lựa chọn đi vào đấu trường trước tiên là vì
muốn thu thập điểm tích phân nhanh hơn, cô muốn mau chóng tích lũy đủ
điểm yêu cầu để đổi một cơ giáp cấp thấp khác, sau đó rời khỏi đây đến
tụ họp với đám Tề Long, Lăng Lan bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Lăng Lan vừa tiến vào đấu trường liền nghe thấy vài người phía sau mở máy truyền tin thông báo cho những người khác.
“Này, đối phương đi vào đấu trường đối kháng, phải làm sao bây giờ?”
“Hừ, dám đối nghịch với Lôi Vương, đúng là muốn chết. Mày kêu gọi mọi người, nói những cơ giáp thực tập mới gia nhập tổ chức đang ở khu vực này lập
tức đình chỉ hoạt động, toàn bộ vào đấu trường, chỉ cần nhìn thấy cơ
giáp hình thỏ kia lập tức xông vào đánh, tao muốn hắn không có cơ hội
thăng cấp, suốt đời ở lại trấn Tam Dương làm cơ giáp thực tập đi.” Trong máy truyền tin vang lên một giọng nói âm trầm, lạnh lùng tuyên bố kết
cục của Lăng Lan.