Theo tiếng hô này, đội ngũ của Lý Anh Kiệt cùng với đám học sinh trường đồng quân trung tâm nhanh chóng bao vây mười mấy người phe kia lại, bắt đầu
lao vào đánh nhau, trong nhà ăn biến thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Tề Long kinh ngạc nhìn cuộc ẩu đả trước mặt: “Thực sự đánh nhau rồi?” Thở
dài, cậu còn vừa nghĩ rằng trận tranh cãi này sẽ giải quyết trong bình
tĩnh đấy.
Lăng Lan bất đắc dĩ xoa phần giữa chân mày, cảm thấy
nhức đầu, để Lý Anh Kiệt thả tay phách lối đúng là rất khó khống chế mà… Thôi, như vậy cũng tốt, tối thiểu cũng khiến đám học sinh mới không dám chọc vào bọn họ nữa.
“Vũ Cảnh, cậu đi xem Lý Anh Kiệt đi, đừng
để cậu ta ra tay quá nặng!” Lăng Lan lo lắng Lý Anh Kiệt không thu tay
được, đành để Vũ Cảnh đứng ra thu thập tàn cục. So với bọn Tề Long, Vũ
Cảnh có mối quan hệ mật thiết với Lý Anh Kiệt hơn.
Vũ Cảnh gật
đầu, nhưng rất may điều Lăng Lan lo lắng đã không xảy ra, Lý Anh Kiệt
vẫn còn nhớ lời dặn của Lăng Lan không được gây tổn thương tới tính
mệnh, dù vậy mười mấy người bọn Ngô Dũng vẫn bị nội thương khá nặng,
cuối cùng phải để mấy quân nhân xách chúng lên phi thuyền trước thời
hạn, từ đấy chuyện này trở thành một trong những trò cười của trường
quân giáo, cũng làm những học sinh khác thêm căm ghét những học sinh
thuộc tinh cầu Doha, gây thêm khó khăn cho họ trong cuộc tranh chấp giữa các thế lực, nhưng đây là chuyện sau này, bây giờ tạm thời không nhắc
tới.
Nhóm người ngồi trong góc phòng vẫn quan sát tình huống phát sinh từ nãy giờ. Vương Huy chỉ tay vào Lý Anh Kiệt đang phách lối đứng
giữa phòng ăn, cau mày nói: “Chu Á, cậu nói không sai, đám người này
đúng là không đơn giản, đặc biệt là tên kia cần phải chú ý hơn.”
Chu Á gật đầu, nhưng tầm mắt của cậu ta vẫn không rời khỏi chiếc bàn nơi
nhóm Lăng Lan ngồi, rõ ràng vừa rồi cậu ta thấy tên học sinh kiêu căng
kia đi ra từ bàn này, vậy hắn có vai trò gì trong đó chăng?
Chu Á cho rằng những người này đều không đơn giản, cậu ta thậm chí còn hoài
nghi kẻ đứng đầu thật sự của đám người đó không phải là tên thiếu niên
hung hăng phách lối kia, mà là một trong những người đang ngồi ở chiếc
bàn đó.
Chu Á quét mắt một vòng, bỏ qua Lạc Lãng và Lăng Lan, hai người này nhìn có vẻ nhỏ con gầy gò không thích hợp. Chu Á chuyển mắt
sang gương mặt cười thật thà của Tề Long, là tên này sao? Cũng không
giống… Hoặc là hắn? Gương mặt sáng sủa của Tạ Nghi nhảy vào trong mắt
Chu Á… Hay là hắn? Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của Hàn Kế Quân khiến
đồng tử trong mắt Chu Á co lại, Chu Á cảm thấy có một loại áp lực vô
hình nào đó…
Vương Huy nhìn thấy trên trán Chu Á đột nhiên xuất hiện mồ hôi bèn hô lên: “Chu Á, cậu làm sao vậy?”
Hai mắt Chu Á nhắm nghiền, cậu ta nhanh chóng khiến mình tỉnh táo lại, Chu Á mở miệng nói, không biết là đang trả lời hay chỉ lẩm bẩm một mình:
“Không ngờ mình lại có thể gặp được đối thủ ở đây.”
“Cái gì?” Thanh âm của Chu Á quá nhỏ, Vương Huy nghe không rõ.
Chu Á mỉm cười: “Không có gì, có lẽ do tớ quá mệt mỏi thôi.”
Nghe Chu Á nói, Vương Huy cũng cảm thấy yên lòng hơn, trong chuyến hành
trình vừa rồi Chu Á đã hao tổn khá nhiều tinh thần để giữ cho nhóm bọn
họ được an toàn, không còn cách nào khác, thực lực của họ yếu hơn đối
phương nên chỉ có thể dựa vào mưu trí.
Chu Á quan sát Hàn Kế Quân thêm một lần nữa, thầm nghĩ: Tên đó là quân sư của đám người kia sao?
Xem chừng cũng là một nhân vật lợi hại. Chu Á biết rõ, hai người bọn họ ở hai thế lực khác nhau, chắc chắn sẽ có ngày phải giao đấu với đối
phương. Cậu ta sốc lại tinh thần, ánh mắt nhẹ sáng lên, Chu Á cậu không
thể sợ một đối thủ như thế được!
Hàn Kế Quân có cảm giác ai đó
đang quan sát mình nhưng đảo mắt một vòng lại không phát hiện ra ai,
đành âm thầm lắc đầu, chẳng lẽ cậu đa nghi quá rồi?
Phòng ăn khôi phục lại sự yên tĩnh, đám học sinh đến từ Doha bởi vì người đông thế
lớn nên chiếm hết nửa diện tích phòng ăn, những học sinh từ các tinh cầu khác ngồi phân tán rải rác ở các bàn còn lại, ai nấy đều nhìn đám người Doha với ánh mắt đề phòng. Trong khoảng thời gian sau đó, học sinh từ
các nơi đổ về cuối cùng cũng lấp đầy toàn bộ phòng ăn lớn. Đến năm giờ
chiều, các học sinh nhận được thông báo mời tất cả lên phi thuyền, bắt
đầu hành trình mới.
Nhóm Lăng Lan đi tới địa điểm đỗ phi thuyền
mới dưới sự chỉ dẫn của các hướng dẫn viên. Khi đến nơi, nhìn thấy chiến thuyền to lớn uy phong trước mắt, cả đám đã sợ ngây người. Chiếc phi
thuyền mới không phải là phi thuyền ngụy trang dân dụng như trước đó mà
là một tinh hạm thật sự thường dùng để tuần tra vũ trụ của Liên bang.
Tinh hạm tuần tra này có một khẩu pháo cao xạ vĩ đại, hai bên hông phân bố
dày đặc súng laze, bên dưới bụng của nó có hai quả tia lửa đạn đạo tầm
xa, có thể công kích kẻ địch từ mục tiêu rất xa.
Hình dáng của
chiếc tinh hạm này không phải là thứ mà một chiếc phi thuyền dân dụng có thể so sánh, tinh hạm có bảy góc, lớn gấp ba bình thường, là một chiếc
tinh hạm khổng lồ đang đỗ trong không cảng của căn cứ, khi nó đứng gần
những chiếc phi thuyền nhỏ bé ở bên cạnh, từ thân tàu như đang tản ra
thứ khí thế hào hùng.
Lăng Lan không biết chiếc hàng không mẫu
hạm to gấp mười lần chiếc tinh hạm trông như thế nào, nhưng hiện giờ,
chiếc tinh hạm này xuất hiện chân thật trước mặt đã khiến lòng cô vô
cùng rung động, một lần nữa cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào trong
lồng ngực.
Tất cả các học sinh mới đều cảm thấy ngưỡng mộ và kính sợ, ai cũng từng có khao khát được bước lên tinh hạm này một lần. Trên
tinh hạm cần phải tuân thủ một ít quy tắc, những học sinh mới đều đã
được “dạy dỗ” trong chuyến đi trước nên không ai dám trái lời.
Đám Lăng Lan đương nhiên không muốn gây chuyện nên chuyến hành trình lần
này rất bình an, ba ngày sau, bọn họ thuận lợi đi tới một tinh cầu xinh
đẹp, thần bí.
Tiểu Tứ lén liên lạc với đầu não của tinh hạm nên
đã sớm biết vị trí bọn họ cần đến. Nó nhắc nhở Lăng Lan rằng nơi đây lại là một tinh cầu được Liên bang đánh dấu, Lăng Lan nhớ đến năm đó lần
đầu tiên đi tới tinh cầu ma thú và những chuyện xảy ra ở nơi ấy khiến cô rùng mình, chính vì điều này mà cô luôn cảm thấy ở nơi đây cũng sẽ xảy
ra chuyện gì đó… Cô thực sự hy vọng mình may mắn, có thể yên ổn vượt qua sáu năm học tập tại đây.
Tinh hạm không trực tiếp đáp xuống bên
dưới mà dừng lại trên bầu trời bên ngoài không cảng. Các học sinh mới
mang theo niềm hân hoan ngồi trên xe bay do không cảng phái tới, đưa họ
đến địa điểm cuối cùng của chuyến đi này – Quân đô thành!
Theo
đoạn giới thiệu trên màn hình trong xe, ở tinh cầu này chỉ có một thành
thị duy nhất chính là Quân đô thành. Trong thành phố chỉ có hai loại
người, một là quân giáo sinh, hai là quân nhân. Trên thực tế, các đạo sư dạy học ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo đều là những quân nhân kiệt xuất thuộc các lĩnh vực khác nhau.
Quân đô thành được xây dựng
vô cùng mỹ lệ, kiến trúc trong thành phố được phân bố theo một trận đồ
bát quái cổ xưa, nếu không cẩn thận rất dễ bị đi lạc. Giữa trung tâm của Quân đô thành là một hoa viên rộng lớn và xinh đẹp. Để giữ vẻ đẹp ở nơi đây, xung quanh bốn phía không hề có một tòa nhà cao tầng nào, mà chỉ
có một vài công trình kiến trúc nhỏ lẫn vào trong đám cây cỏ.
Nếu hỏi trường quân giáo nằm ở nơi nào, thì thật ra cả Quân đô thành này
chính là trường đệ nhất nam sinh quân giáo! Tất cả các kiến trúc ở đây,
từ khu học tập, nghỉ ngơi, tiêu khiển, đến trung tâm mua sắm đều dùng để phục vụ cho các học sinh. Quân đô thành có đầy đủ các nhu cầu cần
thiết, ăn mặc, thậm chí là khu giải trí, thể thao cũng có, nơi đây hoàn
toàn không mang lại cảm giác như đang sống trong một thế giới khép kín,
trường quân giáo cũng mở rộng thế giới mạng ảo nên lúc nào cũng có thể
đăng nhập vào bên trong.
Khi Lăng Lan đạp bước chân đầu tiên
xuống Quân thành, cô phát hiện ra có một số quân giáo sinh mặc đồng phục đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn cô, có vài người còn mở liên lạc khí
tựa hồ như đang liên lạc với ai đó. Lăng Lan đề cao cảnh giác, lẽ nào
cảnh tượng ra oai phủ đầu như ở trên phi thuyền lại xảy ra một lần nữa?
Lăng Lan ngẫm một lúc cảm thấy khả năng này rất có thể sẽ xảy ra nên quay
sang nhắc nhở Tề Long, Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt phải cẩn thận một chút,
tuyệt đối không được tách ra, tránh để bọn họ có cơ hội ra tay.
Có vẻ nước trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo này rất sâu… Lăng Lan
nghiêm túc nhắc nhở Lâm Trung Khanh và Tạ Nghi phải nhanh chóng nắm bắt
được tình huống trong trường, đặc biệt là về các thế lực lớn và những
người lãnh đạo các thế lực này.
Lăng Lan thầm nghĩ: Xem ra muốn đứng yên ổn ở trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo cũng không dễ dàng như cô nghĩ.
Tất nhiên Lăng Lan không hề cảm thấy sợ hãi, từ khi có chỗ dựa Lăng Tiêu ở sau lưng, cô làm việc cũng phóng tay hơn rất nhiều.
Lúc này, trong một vườn hoa thuộc khu biệt thự năm thứ tư, có bốn gã thanh niên đang nhàn nhã ngồi đánh bài.
Một người trong số đó có thân hình cao to vạm vỡ, khuôn mặt cân đối hình
chữ quốc tràn đầy sát khí, cho dù đang chơi bài nhưng vẻ mặt vẫn rất
nghiêm túc, chăm chú, giống như anh ta sắp sửa lao vào một cuộc đại
chiến cơ giáp vậy.
Phía đối diện là một người thanh niên có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, nhưng trong vẻ đẹp ấy lại có chút không đứng đắn,
hai mắt híp lại, biểu cảm cười mà như không cười khiến người khác phải
cảm thấy lo sợ.
Bên tay phải cậu thanh niên tuấn tú là một chàng
trai có khuôn mặt phổ thông, nhưng khí chất thong dong bĩnh tĩnh của anh ta lại không hề bị hào quang của đồng bạn che lấp, giống như ở giữa hai viên ngọc kim cương lấp lánh là một viên dạ minh châu sáng bóng, không
kém một chút nào.
Cuối cùng là người thanh niên ngồi đối diện với chàng trai có khuôn mặt phổ thông, trên mặt anh ta mang theo một chiếc
mặt nạ che nửa mặt, đôi môi hồng phớt mang theo độ vòng cung xinh đẹp,
bên dưới chiếc mặt nạ là một đôi mắt sáng ấm áp tràn đầy ý cười, quanh
thân anh ta lan tỏa hơi thở ôn hòa làm người khác không tự chủ được muốn tới gần. Trong bốn người, người đầu tiên khiến người khác vừa nhìn đã
cảm thấy vô hại, muốn thân cận nhất chính là anh ta.
“Nghe nói,
lần này ở học viện đồng quân trung tâm Doha sẽ có một tên yêu nghiệt
tới?” Người thanh niên mang tác phong không đứng đắn búng một quân bài
trong tay ra, dùng vẻ mặt hứng thú nói tới tin đồn anh ta biết được.
Chàng trai có gương mặt phổ thông hơi nhíu mày, hỏi lại: “Cậu nghe được từ đâu vậy?”
Người thanh niên kia mỉm cười: “Còn chẳng phải ở chỗ đối thủ cũ của chúng ta, cái tên Trương Kinh An từng là học sinh của trường đồng quân trung tâm
kia à. Lúc hắn đấu thua tớ đã từng nói qua, trong học viện đồng quân
trung tâm có một tên yêu nghiệt cực mạnh năm nay sẽ đến trường chúng ta
học, nghe tin đấy tớ muốn quên cũng không được mà.”
Cậu thanh
niên cao lớn khôi ngô bỗng bừng tỉnh, chăm chú rút từ trong tay ra một
quân bài, đặt lên bàn, hô: “Con J!” Sau đó quay đầu về phía người thanh
niên mang mặt nạ, nói: “Lan Phong, đến lượt cậu.” Cậu ta vốn không hứng
thú với loại tin đồn này, nếu có cao thủ cơ giáp sĩ xuất hiện thì cậu ta còn để ý đến.
Người thanh niên đeo mặt nạ có khí chất ôn hòa
khép bài lại, cười nói: “Triệu Thuân, đừng gấp, tớ đánh đây.” Anh chậm
rãi xòe bài và rút ra một cây, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, tiếp tục hỏi:
“Hàn Dục, cậu có biết người kia là ai không?”