Tại một vùng đất thiên thạch nào đó thuộc Liên Bang, vốn khi xưa là một
tuyến đường phi hành an toàn, có điều mấy trăm năm trước đây, không hiểu vì sao mà các mảnh thiên thạch ở vùng này lại bắt đầu trôi nỗi vô định, quỹ tích của các thiên thạch thay đổi hết sức quỷ dị khiến cho nhiều
phi thuyền vì né tránh không kịp mà rơi vào tấm thảm kịch nổ tung, vì
điều này mà tuyến đường này dần dần bị Liên Bang quên lãng…
Tất
cả mọi người đều không biết, ở trung tâm của khu này có một tòa thành
được ngụy trang thành thiên thạch trôi nỗi giữa vùng thiên thạch bất
định này, bên trong tòa thành đó cất giấu một căn cứ điểm quân sự bí mật của Liên Bang.
Thật ra, các thiên thạch nhỏ vẫn bay loạn xạ xung quanh thật ra là các vệ tinh bảo vệ cho căn cứ điểm này, một khi phát
hiện ra có bất kỳ phi thuyền nào lạ mặt đi vào vùng bay này thì sẽ tiến
hành va chạm, xua đuổi đối phương. Nếu đối phương vẫn cố ý tiến vào thì
những vệ tinh bảo vệ này sẽ chế tạo ra một sự kiện va chạm, trực tiếp
đem phi thuyền lạ đó phá hủy.
Đã đến một giờ chiều ở Liên Bang,
trong cứ điểm, có vài người phụ trách điều khiển thiên thạch bảo vệ đang vui vẻ, nhàn nhỏ uống tách trà nóng, bận rộn cả buổi sáng, sau khi ăn
trưa xong, bọn họ cuối cùng cũng có thể thở phào mà tán gẫu đôi chuyện.
“Không nghĩ tới chỉ trong một buổi sáng mà chúng ta tiếp đón đến chín chiếc
phi thuyền đưa tân sinh nhập học, nhóm chúng ta bận rộn chết được” Một
người cấp hạ sĩ trẻ tuổi duỗi thắt lưng than thở.
“Tiểu Lâm, cậu
là tân binh mới được phái tới đây nên không biết, năm nào vào thời điểm
này cũng là lúc chúng ta bận rộn nhất, nơi này là nơi sẽ tiếp đón tất cả các tân sinh đến trường quân giáo để báo danh.” Một thanh niên cấp
thiếu úy cười nói “Cái này chỉ là khởi động thôi, chiều nay chúng ta
càng bận rộn hơn nữa, phi thuyền từ các tinh cầu đưa học sinh khẳng định đều sẽ tới”
Lời nói của thiếu úy được các sĩ quan khác gật đầu xác nhận, bọn họ đã công tác ở đây hai ba năm cho nên đều rõ tình huống này.
Hạ sĩ Tiểu Lâm nghe thế khoa trương khóc thét “Trời ơi, buổi chiều còn đông hơn. Mình nhất định sẽ bị mệt chết thôi…”
Thiếu úy tức giận cốc đầu cấp dưới một cái cười mắng “Có nhiêu đó đã sợ mệt rồi sao, cậu thật là vô dụng mà”
Tiểu Lâm vừa bỏ chạy vừa nghiêm túc hướng đội trưởng phân bua, cậu mới không sợ mệt, không sợ khổ đâu, tinh thần thanh niên cường tráng đây này. Náo nhiệt đùa giỡn khiến tổng đài không lưu cười ầm ĩ, nhanh chóng xóa tan
sự mõi mệt của buổi sáng.
Điều kiện sinh sống ở nơi này cũng coi
như không tệ, nhưng công tác lại tương đối đơn điệu, đặc biệt là những
nhân viên theo dõi căn cứ. Mỗi ngày đều đối diện với khu thiên thạch
muôn đời không đổi khiến họ sinh ra tâm lý phiền chán, cho nên bọn họ
đều tự học cách để tiêu khiển, không thể để cho cuộc sống cứ trầm mặc
yên tĩnh được. Giống như bây giờ vậy, mọi người cười cười nói nói để
điều tiết cảm xúc.
Cười toe toét một trận, Tiểu Lâm bổng chợt nhớ đến điều gì đó, phì cười thành tiếng.
Thiếu úy liếc nhìn hắn hỏi “Cậu lại có chuyện gì à?” Thằng nhóc này mỗi ngày
đều nghĩ ra những trò mới, Thiếu úy đã thấy nhiều nên cũng không trách
gì.
Tiểu Lâm che miệng cười trộm “Em chính là cười các tân sinh
của trường quân giáo. Lúc rời thuyền ai cũng đều nơm nớp lo sợ, ngoan
như thỏ con. Em vẫn luôn cho rằng những người có thể thi vào trường Đệ
nhất nam sinh quân giáo nếu không phải là những thiên kiêu chi tử thì
cũng là những người kiệt ngạo bất tuân, không nghĩ tới…”
Thiếu úy cười cười nói “Đó là bây giờ, chứ trước kia không có vậy đâu. Trước kia quả thật giống như cậu nói, toàn là một đám kiệt ngạo bất tuân, coi
trời bằng vung…”
Nghe vậy, Tiểu Lâm tò mò hỏi “Đội trưởng, sao anh lại nói vậy?”
Thiếu úy giải thích “Thật ra, tôi cũng chưa từng thấy thời kỳ đó, nhưng lão
đội trưởng của tôi có nói, trước đây tân sinh trường quân giáo không
ngoan ngoãn như vậy, toàn các loại khó trị làm cho nơi này gà bay chó
sủa, loạn thành một đống. Cuối cùng, Thủ trưởng căn cứ chịu không xiết,
phản ánh lên trên. Sau này tình huống có vẻ tốt hơn, cho đến giờ thì
biến thành bộ dáng này, tân sinh quân giáo ai nấy cũng đều thật ngoan!”
“Chẳng lẽ tố chất tân sinh được đề cao? Hoặc do học viện Đồng quân có dặn dò trước?” Tiểu Lâm nghi vấn.
Thiếu úy cười nói “Làm gì có chuyện đó. Liên bang chúng ta trước giờ đề cao
kẻ mạnh, Học viện Đồng quân vì bồi dưỡng ra cường giả nên không bao giờ
hạn chế tính cách tranh cường háo thắng của các học sinh”
“Vậy sao bọn họ lại ngoan ngoãn vậy?” Tiểu Lâm nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân.
Lúc này, một thượng sĩ cười nói “Đó là vì các phi thuyền đón tân sinh đều
là những chiến hạm kiệt xuất của quân bộ chúng ta. Các thành viên bên
trong đều là binh vương bách chiến. Cho dù tân sinh có là thiên kiêu chi tử, tuyệt thế thiên tài, rơi vào tay các binh vương cũng phải cúi đầu
xưng thần. Lại nói thêm, chỉ thị của Quân bộ đưa ra là các lão binh trên phi thuyền phải dạy dỗ các tân sinh thiên chi kiểu tử này một chút để
bọn họ biết bây giờ bọn họ còn nhỏ lắm, chưa có tư cách kiêu ngạo…”
Tiểu Lâm há hốc miệng kinh ngạc “Nói vậy, các tân sinh đều bị binh vương chúng ta đánh cho phục?”
“Chính xác!” Một trung sĩ khác cười trêu đùa nói, “Lâu lâu Tiểu Lâm của chúng ta cũng thông minh đột xuất được một lần..”
Tiểu Lâm dường như không cảm giác được mình đang bị trung sĩ giễu cợt, anh
thập phần mặt dày mày dạn đáp “Dĩ nhiên, em luôn luôn thông minh tuyệt
đỉnh mà!” Lần này cả đài không lưu lại vang lên tiếng cười xôm tụ.
“Mọi người chú ý, một phi thuyền đang tiến vào” Thiếu úy trên khuôn mặt vẫn
đầy ý cười, chợt phát hiện ra một phi thuyền đang tới phạm vi theo dõi,
vội nhắc nhở các đội viên.
Mọi người lập tức thu ngay tiếng cười, ai nấy đều trở về vị trí của mình, bắt đầu công tác.
“Thẩm tra tư liệu, xác định đây là Thất giác hào được
phái đi hành tinh Doha” Một trung sĩ điều động phi thuyền đã tìm ra tư
liệu của đối tượng.
“Đối phương yêu cầu tín hiệu tiến vào, tín
hiệu mật mã xác định không sai” Tiểu Lâm phân tích tín hiệu Thất giác
hào gởi tới, xác nhận xong liền báo cáo cho đội trưởng của mình.
Thiếu úy gật đầu phân phó “Chuyển tín hiệu”
Theo một tiếng này, màn hình theo dõi bằng pha lê trong suốt dựng trong đài
không lưu đột nhiên sáng bừng lên. Sau đó một hình bóng quen thuộc xuất
hiện bên trên, thì ra cửa kiếng dùng để nhìn ngắm trời sao là một màn
hình vĩ đại.
Thiếu úy vừa trông thấy người kia liền đứng nghiêm cúi chào nói “Đại tá Thiên Phương. Chào ngài!”
Đại tá Thiên Phương chính là thuyền trưởng của Thất giác hào nghe vậy cười khổ đáp “Chào!”
“Xin Ngài vui lòng chờ một lát, chúng tôi lập tức an bày bến tàu cho phi
thuyền của Ngài” Thiếu úy đem tư liệu của Thất giác hào chuyển sang cho
ban dẫn đường, rất nhanh bên kia gởi tin tức phản hồi trở lại xác nhận,
đổi thành kênh trò chuyện với Thất giác hào.
Đợi bóng dáng của
Đại tá Thiên Phương biến mất khỏi màn hình, Thiếu úy mới thở dài một
hơi, chỉ là qua hình ảnh nhưng áp lực mà Đại tá mang đến vẫn khổng lồ
như cũ, đây chính là khí thế cường giả.
Tiểu Lâm lau mồ hôi lạnh
trên trán, trong lòng run sợ nói “Chỉ nhìn Đại tá Thiên Phương trên màn
hình ảo màêm đã có cảm giác không thở nổi, thật là cường đại mà, không
biết đến cùng ông ấy là thần thánh phương nào nhỉ?”
Thiếu úy trên mặt lộ ra một tia khâm phục nói “Đó là vị thuyền trưởng duy nhất tiến
vào cấp lĩnh vực, tuy không chuyên trách về cơ giáp sư sĩ nhưng cơ giáp
khống chế cũng đạt đến trình độ vương bài sư sĩ, là Thiên Địa Song Kình
của Liên Bang chúng ta”
“A, thì ra là Thiên Địa Song Kình...”
Tiểu Lâm lộ ra ánh mắt sùng bái, so sánh với thần cấp sư sĩ trong truyền thuyết thì vương bài sư sĩ cũng rất được trọng vọng, là người được vô
số chiến sĩ khâm phục, là ước mơ vươn đến của nhiều người.
“Nhân vật lợi hại như vậy làm sao có thể được phái đi làm nhiệm vụ này chứ?” Tiểu Lâm có chút tiếc hận thay Đại tá Thiên Phương.
“Nơi ông ấy đi là Doha, là tân sinh đến từ Học viện Đồng quân trung tâm, là
nơi sản sinh ra nhiều thiên tài của Liên bang, không có nhân vật như Đại tá tọa trấn, bọn trẻ đó còn không làm loạn sao?” Thiếu úy răn dạy Tiểu
Lâm nông cạn. Tuy rằng vài năm gần đây nơi đó không còn xuất hiện tuyệt
thế thiên tài gì, nhưng đừng bao giờ xem thường nội tình thâm hậu của
ông già Hiệu trưởng, không chừng sẽ xuất ra một yêu nghiệt ấy chứ.
Thiên Phương Đại tá cũng không biết vì sự có mặt của mình đã làm cho trạm
không lưu một phen ồn ào nghị luận, hiện tại ông đã nhường lại vị trí
thuyền trưởng, buồn bực nhìn màn hình theo dõi các nhóm tân sinh đang
bận rộn công tác.
Các học sinh tuy đã trãi qua một ngày một đêm
học tập, nhưng việc khống chế phi thuyền vẫn có chút trúc trắc, rất
nhiều lần không thể điều khiển cơ giáp đi theo tọa độ được gian khiến
cho người nhân viên dẫn đường của Thất giác hào bắt đầu có chút bất mãn.
Đại tá Thiên Phương có cảm giác mất mặt gần chết, ông biết chắc đám người
bên kia đang nói với nhau những người bên ông đang uống rượu trong giờ
làm việc….. Ông cảm thấy thanh danh một đời mình đã bị ném mất sạch tại
chỗ này, nhưng lại không thể nói rõ cho bên ngoài biết được, bởi vì sự
thật thật sự còn mất mặt hơn rất nhiều.
Ông nhìn Lăng Lan đang
ngồi ở vị trí thuyền trưởng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa hồ chẳng
bận tâm việc tân sinh có thể sẽ làm mất khống chế phi thuyền, ông không
nhịn được hỏi “Sao cậu chẳng khẩn trương gì hết vậy?”
“Cái gì đến sẽ đến, trời có mưa thì cô dâu vẫn phải gã, lo lắng có ích gì. Muốn làm sao thì làm thế ấy vậy” Lăng Lan nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Chỉ cần
không phá hủy phi thuyền là được, những thứ khác cô không có ý kiến gì,
dù sao phi thuyền này cũng đâu phải của cô.
Thuyền trưởng nhất thời phẩn uất, buồn bực nói “Chưa thấy ai gan lớn như vậy!”
Khóe miệng Lăng Lan cong lên nói: “Không thế tôi cũng đâu có cướp phi thuyền của ngài.” không chút do dự trực tiếp xát muối vào vết thương lòng của
thuyền trưởng.
Thuyền trưởng nổi đóa, oán hận nói “Không biết là
ai nuôi dưỡng ra một đứa con điên cuồng như cậu… Làm những chuyện người
thường không dám làm!”
Khóe miệng Lăng Lan cong cong “Thế nào, ngài muốn biết? Hay là muốn cùng cha tôi nói chuyện?”
Không biết tại sao, thuyền trưởng một lần nữa lại cảm giác thấy nguy cơ đang
đến, trực giác nói cho ông biết là không nên nghe câu trả lời, nhưng ma
xui quỷ khiến thế nào ông lại mở miệng nói “Đương nhiên, ông đây không
thể đánh trẻ con, không lẽ còn không đánh người lớn sao?”
Lăng Lan đưa đầu chậm rãi tới gần thuyền trưởng nhẹ nhàng nói “Hoan nghênh ngài đi tìm Lăng Tiêu đại tướng!”
“Lăng... Lăng Tiêu đại tướng!” Thuyền trưởng há to miệng sửng sốt, cái đáp án
này cũng quá dọa người mà, nhưng ông không hề hoài nghi, bởi vì có thể
sinh ra đứa con yêu nghiệt như vầy cũng chỉ có thể là Lăng Tiêu đại
tướng mà thôi. Giờ phút này thuyền trưởng đã quên cái bài báo cáo phán
đoán về việc con cháu của thần cấp sư sĩ thì không thể có khả năng xuất
sắc.
Thiếu tá nhìn Lăng Lan rời phòng thuyền trưởng, lại nhìn
thấy thuyền trưởng đứng ngây ngốc ở đó liền tò mò đi qua coi, đẩy đẩy
bạn tốt hỏi thăm “Làm gì mà đứng đực ra vậy?”
Thuyền trưởng cười khổ nói: “Chúng ta thua không oan!”