Lăng Lan nhìn Lạc Lãng và Tạ Nghi im lặng đứng một bên thì khép hờ mắt
như đăm chiêu suy nghĩ, tay gõ lên tay vịn, không lâu sau cô mở mắt chỉ
chỉ Thiếu tá đứng bên cạnh nhàn nhạt nói “Quên nói cho ngài biết, vị này cũng là con tin của tôi. Ngài nói đi, ngài lấy cái gì trao đổi đây?”
"Không thể nào!” Có đánh chết ông cũng không tin, ông biết rõ thực lực của
Thiếu tá, trên phi thuyền này người bạn đó chính là người mạnh nhất sau
ông.
Lăng Lan ánh mắt thoáng trào phúng liếc Thiếu tá “Vậy ngài thiếu tá, ngài nói cho quý ngài thuyền trưởng nghe chân tướng đi”
Thiếu tá nhẹ thở dài nói “Cậu ấy nói chính xác, tôi là con tin của cậu ấy!”
Thiếu tá cũng trợn mắt nói dối, nếu Lăng Lan thật sự muốn thu phục anh
ta thì không phải là không thể được… Tuy sẽ mất chút công phu, nhưng nếu cho thiếu niên kia thời gian, thì tuyệt đối anh ta biết mình tuyệt đối
sẽ không phải là đối thủ.
Còn nữa, trong khoảng thời gian quan
sát qua, Thiếu tá cũng biết thiếu niên nhìn có vẻ lãnh khốc trước mặt
nay lúc nào ra tay cũng rất có chừng mực. Thuyền viên bị khống chế cũng
không bị đe dọa đến tính mạng, thậm chí người bị thương nặng nhất là đội trưởng thủ hộ ở phòng động lực cũng được trị liệu thỏa đáng, không hề
gặp nguy hiểm gì. Cho nên anh ta cũng không làm lớn chuyện, nếu có thể
anh ta sẽ giải quyết việc này theo khuynh hướng hòa bình…
Lời nói của Thiếu tá đả kích không nhỏ đến Thuyền trưởng, sắc mặt ông thay đổi, phát hiện tình hình trở nên rất khó giải quyết. Bất quá không chỉ có
bấy nhiêu, Lăng Lan bồi thêm một cú nữa “Vậy đi, cho ngài xem hai hình
ảnh nữa”
Cô lấy hình ảnh trong phòng động lực và ký túc xá thuyền viên trình chiếu. Chỉ thấy tất cả các thuyền viên đều bị trói gô nhốt
trong mật thất ký túc xá, chiến đội thủ hộ phòng động lực cũng bị buộc
chặt với nhau, mà đội trưởng đội bảo vệ của bọn họ không bị trói nhưng
mà đang nằm suy yếu trên đất, bên cạnh chỗ nằm có không ít máu tươi
vương vải….
"Tiểu Vạn, cậu ấy làm sao rồi?” Thuyền trưởng phẫn nộ rống to, không lẽ đội trưởng đội thủ hộ của ông gặp bất trắc rồi sao?
"Chưa chết, vẫn còn sống!” Cô mặt không biểu cảm đem hình ảnh phóng to làm
Thuyền trưởng thấy ngực y đang thở phập phồng. “Có điều nếu ngài nhất
định không nhận thua thì tôi cũng không cam đoan anh ta có thể sống được bao lâu đâu.” Âm thanh cực lạnh cứ như Lăng Lan thật không để ý đến sự
sống chết của đối phương.
Ngực thuyền trưởng phập phồng, có thể
thấy lúc này đây tâm tình ông cực kỳ phẫn nộ, chẳng còn chút bình tĩnh
nào, tựa như lời cảnh cáo của Lăng Lan, toàn bộ sự sống chết của nhân
viên trên phi thuyền đều được quyết định bởi một ý niệm của ông.
"Thuyền trưởng, ngài tưởng ngài còn có lợi thế gì cùng tôi đàm phán đây?” Lăng
Lan nhíu mày nhìn về đối phương, ngữ điệu mang theo chút trào phúng khác hẳn so với sự bình tĩnh lãnh khốc lúc ban đầu. Ấy vậy mà lời nói này
khi lọt vào tai của Thuyền trưởng lại khiến ông cảm thấy được cảm giác
bất ổn, nguy hiểm vô cùng.
Tay phải nâng cằm, cô cười như không
cười nói “Chính xác. Với thực lực của ông thì có thể hạ gục bất cứ ai
trong phòng điều khiển này, thậm chí có thể ngay lập tức dành được quyền khống chế lại phi thuyề. Nhưng mà có điều…..ngài cho rằng tôi sẽ ngồi
không chờ ngài tới giật lại đồ trong tay tôi sao? Sẽ ở yên để ngài muốn
làm gì thì làm sao?”
Mặt thuyền trưởng co rút nhưng cố gắng nhịn
được, ông tự nói với bản thân là đối phương đang hù mà thôi, mà ông cũng đâu thể để một thiếu niên mười sáu tuổi dọa sợ….
"Thực ra thì
trong trong khoảng thời gian này, tôi đã hạ một mệnh lệnh cho đầu não,
chỉ cần tôi vừa chết thì ….. chiếc phi thuyền này liền trực tiếp “Bang”
một tiếng, biến thành mảnh vụn trong khoảng không này. Nói cách khác,
ngài cũng không sống nổi, không chỉ thế, những chiến hữu của ngài cũng
sẽ vì sự lựa chọn không đúng của ngài mà cũng bồi táng theo chúng ta ở
chỗ này.”
Lăng Lan dùng giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ để nói lên
cái giá đáng sợ, hậu quả của một quyết định sai lầm, trên mặt vẫn là nụ
cười như có như không, giống như mình đang nói đến một câu chuyện nhỏ bé không đáng kể. Nhưng trong đôi mắt của người đang nói những lời nói
bình thường ấy lại léo lên tia sáng điên cường, chứng mình những điều
mình nói không hề là giả.
Bọn Tề Long cho dù biết rõ về Lăng Lan
cũng nhịn không được cảm thấy ớn lạnh rùng mình, cái người biến thái
trước mặt có thật là Lan lão đại chính trực mặt lạnh của bọn họ không?
Lăng Lan dường như cũng biết là trong lòng Thuyền trưởng đang nghi ngờ nên
nên nhẹ nhàng ấn ấn lên mặt ánh sáng đầu não, vẻ mặt thân thiết hỏi “Có
phải thế không, đầu não bé bỏng của ta?”
"Đúng vậy, thưa chủ
nhân!” Đầu não đáp một cách máy móc, sau lưng lại lệ rơi đầy mặt “Chủ
nhân trước ơi, thực xin lỗi người, lừa người cũng bởi vì đại đại đại
tiền bối đang nhìn chằm chằm con thôi, con không thể không nói như vậy
mà….. ô ô ô …”
Nghe vậy sắc mặt thuyền trưởng đại biến, bỏ Tề
Long trên vai xuống, chỉ chỉ vào mấy người Lâm Trung Khanh đứng trong
phòng, phẫn nộ nói “Chẳng lẽ cậu không quý sinh mệnh của bọn họ sao? Khổ cho bọn họ tín nhiệm cậu như vậy, cùng cậu làm chuyện điên rồ này!”
Lăng Lan xoay mặt nhìn về bọn họ, ánh mắt âm lãnh khiến cả đám run bần bật
“Chẳng lẽ các cậu lựa chọn cuộc sống hèn mọn? Chết trong tôn nghiêm
chính là sự vinh quang, tôi tin họ đều sẽ lựa chọn như vậy!” Cô nhướng
mày nhàn nhạt hỏi “Có phải hay không?”
Tạ Nghi không thèm suy nghĩ
trả lời luôn “Đúng vậy, chúng ta đều nghe theo lão đại” Cậu không muốn
bị lão đại ngược chết đâu…như vậy, thà lựa chọn kiểu chết sảng khoái đi.
"Có thể chết cùng lão đại, là niềm tự hào của chúng ta!” Lạc Lãng cười nói, nụ cười tươi sáng xinh đẹp vô cùng, không có một chút miễn cưỡng nào
hết. Lạc Lãng luôn tin tưởng mọi quyết định của Lan lão đại, cho nên cậu không hề do dự nói lên lời trong lòng.
"Quyết định của lão đại
chính là quyết định của chúng ta” Lâm Trung Khanh thật lạnh nhạt. Sự
lạnh nhạt này khiến thuyền trưởng càng tin tưởng, bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý hy sinh.
Do quá khiếp sợ với sự liều mạng của lũ trẻ mà
thuyền trưởng đã bỏ qua động tác nhỏ của nhóm ba người Tạ Nghị, Lạc
Lãng, Lâm Trung Khanh, bọn họ ám hiệu cho bốn người còn lại trong phi
thuyền để cả bọn đều tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Lăng Lan.
“Các
người điên hết rồi!” Cuối cùng thuyền trưởng cũng chỉ có thể cắn răng mà nói ra một câu này, quyết định của Lăng Lan làm cho một người bản lĩnh
như thuyền trưởng không thể không bị quản chế, ông không dám nhúc nhích, chỉ sợ nếu Lăng Lan bất ngờ bị chết thì cả phi thuyền này đều bị tự
hủy.
Ông tức tối vuốt mặt giận dữ hỏi “Nói đi, các cậu rốt cục là muốn cái gì?”
“Một ngày một đêm này phi thuyền là của chúng tôi, ngài phải có trách nhiệm
thỏa mãn tất cả những yêu cầu của chúng ta, kể cả việc chúng ta muốn học hỏi cái gì. Khi đến Đệ nhất nam sinh quân giáo, tôi sẽ trả lại quyền
khống chế phi thuyền lại cho ngài” Lăng Lan trả lời “Ngài có quyền từ
chối giao dịch này, chúng ta ôm nhau cùng chết”
Ngón tay thuyền trưởng run run chỉ vào Lăng Lan, cuối cùng cũng nghạn được một câu ba chữ “Coi như cậu lợi hại!”
“Không ngoan độc thì sao có thể đoạt được thứ mình muốn?” Lăng Lan nhíu mày
trả treo. Nếu cô không cướp được quyền khống chế chủ phi thuyền thì còn
lâu thuyền trưởng mới chịu dễ nói chuyện thế.
“Còn nữa, đừng làm những khảo hạch như vậy nữa, thật không thú vị chút nào.” Lăng Lan tiếp tục nói khiến khuôn mặt của thuyền trưởng và thiếu tá trở nên khó coi
hết sức, thì ra hành vi của bọn họ đã sớm bị đối phương phát hiện. “Nếu
không phải bởi vì cái này, tôi cũng không muốn làm lớn mọi chuyện như
vậy…”
Lăng Lan quyết đoán thản nhiên vứt toàn bộ trách nhiệm lên
đầu đối phương, cứ như thể việc cả đám tân sinh quậy tưng bừng như vậy
hoàn toàn đều là do lỗi ở họ. Điều này khiến thuyền trưởng và Thiếu tá
tức đến mức suýt chút thổ huyết tại chỗ.
Choáng, chưa bao giờ
thấy qua tân sinh nào vô sỉ như vậy, chẳng lẽ thời nay tân sinh đều kiêu ngạo, ti bỉ, vô sỉ như thế hết hay sao?
“Còn nữa, đầu não bé
nhỏ, đừng có mà vi phạm lời nói của ta”. Cô lạnh lùng chọt chọt vầng
sáng đầu não làm cho đứa trẻ đang núp ở trong không gian ảo hoảng sợ run rẩy lợi hại, nó vội vã ôm đùi Tiểu Tứ khóc lóc thảm thiết “Ô ô ô.. tiền bối ơi, chủ nhân của ngài thật đáng sợ!”
Tiểu Tứ nhịn không được trừng mắt, bực bội ngẫm nghĩ tại sao đứa nhỏ này lại không có chút can
đảm nào hết như vậy. Lão đại nhà mình tốt như thế, ôn nhu như thế.. khụ
khụ … hình như cái này không có rồi, tâm lại lương thiện … ặc…, hình như lão đại rất thích khi dễ nó thì phải!
Tiểu Tứ cảm thấy bản thân
có chút bối rối, bất quá nó rất nhanh vứt mọi thứ qua đầu, một lần nữa
kiên định cho rằng lão đại nhà nó là người tốt nhất, không ai có thể hơn được lão đại. Cứ thế đi!!!
Vì để thành toàn nhiệm vụ lão đại
giao, Tiểu Tứ đáng thương đành phải dùng lời ngon ngọt khuyên giải tiểu
đầu não bé nhỏ để nó nhận định rằng tiền bối trước mặt là một người tốt
hoàn mỹ, làm cho trong tương lai khi Tiểu Tứ đưa ra yêu cầu thì tiểu đầu não giúp đỡ không chút suy tư…
Sau đó, sự tình trở nên đơn giản
hơn nhiều. Thuyền trưởng trực tiếp thông qua video tuyên bố trong chuyến đi này, phi thuyền tạm thời thuộc về tân sinh. Lời thừa nhận này từ
thuyền trưởng khiến cho thái độ của những nhân viên phi thuyền thay đổi, nguyên bản kiêu ngạo nay đã dễ dàng nói chuyện hơn, nhóm quân sinh của
trường quân đội rốt cuộc đã có thể xoay người hát lên bài hát nông nô
nổi dậy vô cùng hào hùng, từ lúc bắt đầu là bị khi dễ áp bức đến cuối
cùng trở thành chủ nhân của phi thuyền này.
Bất quá, những tân
sinh của Học viện Đồng quân trung tâm rất nhanh nhận được chỉ thị của
Lan lão đại, hy vọng bọn họ trong thời gian này tranh thủ học tập các
tri thức về phi thuyền, đương nhiên làm thế nào để các thuyền viên tận
tình chỉ dạy thì còn phải trông vào bản lĩnh của từng người.
Mà
nhóm thuyền viên cũng chịu xuống nước, bắt đầu cố ý vô tình hướng dẫn
cho các học sinh muốn học tập tri thức, nguyên bản hai phương rút kiếm
đánh nhau như gì nay lại rất nhanh chóng hòa hợp lại, căn bản không nhìn ra mới cách đó không lâu vừa xảy ra một trận đại chiến.
Y như
Lăng Lan dự liệu, phi thuyền này từ thuyền trưởng cho đến thuyền viên,
từ cơ giáp sĩ cho đến duy tu tạp vụ đều là quân nhân của Liên Bang, vho
nên bọn họ không vì bọn Lăng Lan nghịch tập mà sinh lòng kỳ thị phẫn nộ
với nhóm tân sinh, có lẽ bọn họ sẽ có ảo não, nhưng cũng cực kỳ thưởng
thức thực lực, sự quyết đoán và thực lực của nhóm quân sinh, đây cũng là nguyên nhân chính khiến họ nguyện ý chỉ đạo các học sinh học tập.
Các quân nhân rất rõ ràng, những tân sinh này sau sáu năm nữa sẽ trở thành
những trụ cột vững vàng cho Liên Bang. Bọn họ thật tâm vui mừng vì khi
biết trong quân đội xuất hiện không ít chiến sĩ xuất sắc như vậy.
Còn những học sinh của các học viện khác không tham gia hành động lần này,
Lăng Lan cảm thấy không cần phải có trách nhiệm nhắc nhở để họ tranh thủ học tập. Dù sao, nếu là những người có tâm thì khẳng định có thể nhận
ra mục đích của những học sinh từ học viện đồng quân trung tâm thông qua lời nói và hành động của họ, từ đó cũng tự có thể tiếp thu chút gì đó.
Còn nếu ngốc đến nỗi không nhận ra được thì cô cũng mặc kệ, cơ hội mỗi
người là bằng nhau, ai nắm chắc được thì đó là kỳ ngộ của mỗi người.
Mà cường giả chính là sinh ra từ những cuộc kỳ ngộ!