Nhìn thấy mặt đất vốn sạch sẽ bị máu của đối phương làm nhiễm bẩn khiến
Lăng Lan chán ghét nhíu mày, cô lãnh khốc kéo kéo tay áo của bản thân,
nhìn kiểu gì cũng giống như đang kêu người quăng rác nói “Mùi máu tươi
khiến người ta không ưa nổi mà. Lâm Trung Khanh, đem phế vật này ném ra
ngoài, miễn làm bẩn mắt.”
Câu nói tùy ý lạnh nhạt đủ chứng minh
cô đối với mạng sống của người này cũng không quan tâm và khinh thường,
cho dù là người luôn quen thuộc với Lăng Lan như Lâm Trung Khanh nhìn
như vậy cũng nhịn không được mà trái tim khẽ run, suýt chút mặt mày biến sắc.
Đã nhiều năm nay, Lâm Trung Khanh đã học được cách dùng nụ
cười để che giấu ý tưởng chân thật của mình vì vậy cậu vẫn bảo trì nụ
cười tươi trên mặt, nhẹ nhàng bâng quơ trở lời: “Vâng, đội trưởng”,
giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên như thể cậu đã gặp tình cảnh này nhiều lần
và đã quen với nó, vẻ nhẹ nhàng như không đó khiến cho nhóm nhân viên
công tác hoảng sợ.
Cô âm thầm gật đầu, ba năm nay Lâm Trung Khanh đã trưởng thành không ít, ứng phó với tình huống phát sinh đột biến vẫn hết sức tự nhiên cho dù hai người trước đó chưa hề bàn bạc qua nhưng
vẫn ăn ý vô cùng, dễ dàng đạt được bố cục mà cô mong muốn.
Lâm
Trung Khanh mặt mày lạnh tanh đi lên phía trước, nhưng kỳ thực trong
lòng cũng có chút hoài nghi với thái độ của lão Đại mình, cậu cũng không rõ vị đội trưởng kia còn sống hay đã chết. Điều này làm cho Lâm Trung
Khanh hoài nghi chẳng lẽ Lan lão Đại đã giết người đội trưởng kia?
Trong lòng đều là câu hỏi về sự sống chết của người kia nhưng vẻ mặt vẫn bất
động thanh sắc, cậu đi đến bên người người đội trưởng kia, cúi người
xuống nắm phần áo của đối phương, rồi khéo léo kiểm tra lồng ngực của
người đó….
“Thịch thịch thịch…” Tiếng tim đập mỏng manh truyền
đến lòng bàn tay, lúc này Lâm Trung Khanh đã biết hóa ra những việc diễn ra nãy giờ chỉ là màn kịch mà Lan lão Đại diễn để uy hiếp nhân viên
công tác của phòng điều khiển.
Mặc dù không hiểu được động cơ nào khiến Lăng Lan phí tâm cơ như thế, nhưng cậu tin tưởng Lan lão đại làm
vậy nhất định là có đạo lý.
Còn đối với việc Lan lão Đại có biết
tình hình của người đội trưởng này hay không, Lâm Trung Khanh hoàn toàn
không nghi ngờ gì, dựa vào thực lực của Lan lão đại, cậu ấy tuyệt đối đã nắm rõ tình hình sống chết của của đối phương, sở dĩ làm bộ mơ hồ như
vậy chắc chắn là đang tính kế gì đó.
Sự sống chết chưa rõ của đội trưởng đội hộ vệ làm những nhân viên công tác có một loại cảm giác bầu
bí thương nhau, không khí đau thương nhàn nhạt lặng lẽ tràn ngập phòng
điều khiển, bọn họ vừa lo lắng cho sự an nguy của đội trưởng đội hộ vệ
cũng vừa sợ hãi cho kết quả sắp tới của chính mình. Lúc này, bọn họ đã
không còn ổn định như từ đầu, cũng không cho rằng những thiếu niên này
sẽ không dám không làm gì mình nữa, bởi vì người dẫn đầu những thiếu
niên đó tuyệt đối là một người có lòng dạ độc ác.
Lăng Lan nhìn
thấy mọi người vốn lao xao cuối cùng cũng bị áp chế yên ổn lại liền lập
tức quyết định thừa thắng xông lên, vì vậy cô giận trừng mắt nói: “Đem
bọn họ trói lại hết cho tôi.”
Đám tân sinh này dù sao vẫn còn non quá, lúc này còn không suy nghĩ phải hạn chế hành động của mấy người nhân viên.
Lăng Lan nói xong liền đánh mắt về hướng Lâm Trung Khanh, Lâm Trung Khanh
thấy lão đại ý tứ hàm xúc mà nhìn mình thì linh quang lóe sáng. Cậu cẩn
thận nhớ lại phương thức trói người mà Lan lão Đại đã từng dạy cho mình. Ở phòng điều khiển như thế này, muốn tìm một thứ dùng để trói người là
gần như không thể, thứ duy nhất có thể tạm xem là hữu dụng chỉ có thể
dây thắt lưng mà thôi, mà dây thắt lưng này thì bất cứ ai cũng đều có,
cho dù là nhân viên hộ về hay nhân viên công tác.
Sau khi suy
nghĩ cẩn thận, Lâm Trung Khanh gật nhẹ đầu với Lăng Lan rồi trực tiếp đi đến bên người nhân viên gần mình nhất, trong sự giãy dụa của đối
phương, cậu dễ dàng rút dây thắt lưng của đối phương ra.
Súng ánh sáng ngay từ đầu đã bị học sinh thu hết nên bây giờ nếu có diễn ra xung đột thì mọi người chỉ có thể sử dụng nắm đấm. Nhưng những nhân viên
công tác ở đây thì làm sao có thể sánh được với những học sinh tốt
nghiệp từ học viện đồng quân trung tâm chứ….
“Đừng giãy dụa, càng phản kháng các người càng thống khổ …” Khóe miệng Lâm Trung Khanh lộ ra ý cười âm trầm càng làm nhân viên công tác sợ hãi, chẳng lẽ những tân
sinh này muốn ngược đại bọn họ sao? Lúc này những nhân viên đã không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa, tất cả bắt đầu phản ứng kịch liệt,
suýt chút thoát khỏi tay các học sinh đang khống chế.
“Hừ!” Lâm
Trung Khanh tươi cười lạnh lùng, bước dài một bước đem đối phương chế
phục, sau đó dùng thắt lưng trong tay đem hai tay của đối phương cột
chặt ra sau, quấn lên cột đối phương rồi khóa lại một lần nữa.
Kiểu cột này là phương pháp đường chéo tám đường, là loại phương pháp trói
vô cùng có tính kỹ xảo, coi như làm theo mấy lần cũng chưa chắc nắm
được, không bàn cãi, đây chính là một loại thủ pháp cực kỳ thực dụng.
Đây là phương pháp mà Lăng Lan đã dùng điểm danh dự để đổi có được ở
trong không gian học tập.
Phương pháp trói người này nếu không nắm vững, rất có khả
năng đối phương sẽ thoát ra được, nhưng nếu nắm giữ hoàn mỹ thì khi
người bị trói càng giãy dụa thì nút thắt sẽ càng ngày càng buộc chặt
hơn, căn bản không có khả năng trốn thoát.
Dĩ nhiên, loại phương
pháp này đối phó với những người đạt tỉ mỉ thì chả có tác dụng gì, dù
sao sức mạnh của những người này cũng đủ để phá dây thắt lưng mà thoát
ra, bất quá mấy người nhân viên này chắc chắn không thể thoát được, bởi
vì người có thực lực mạnh nhất trong họ cũng chỉ mới tới giai đoạn cụ
hiện mà thôi.
Lâm Trung Khanh còn nhớ lúc trước khi học kỹ năng
này cũng mất rất nhiều công phu, đặt biệt là đội trưởng Tề Long, người
không thích mấy kiểu hành động tỉ mỉ như này, lúc ấy Tề Long làm cả trăm lần mà chưa từng thành công lần nào đã khiến cho lão Đại nỗi giận lôi
đình, lúc đó, lão Đại trực tiếp đem Tề Long lồi vào mật thất cách đấu để “ân cần chăm sóc” một phen mới chịu bỏ qua.
Tuy không biết Tề
đội trưởng bị ngược đến trình độ thê thảm cỡ nào, nhưng sau khi dưỡng
thương trở về, cậu ấy hết sức lo sợ việc học cách thắt này. Hình ảnh dè
dặt cẩn thận học tập đó của Tề Long khiến cho cả đám ấn tượng khắc sâu.
Từ đó về sau, cả đám đều không có người nào dám chọc giận lão đại nữa
…Bởi vì chẳng ai muốn đi thể nghiệm bi kịch của Tề đội trưởng.
Lâm Trung Khanh rất nhanh kết một cái thắt hoàn hảo, sau đó ném nhân viên
kia vào một góc, tiếp tục đi đến một nhân viên khác lột thắt lưng thực
hiện tiếp. Bất quá lúc này cậu lại quay sang mấy đội trưởng khác nói
“Các cậu hãy theo dõi toàn bộ hiện trường, những người khác thì làm theo tớ, trói bọn họ lại”
Cứ thế, có Lâm Trung Khanh làm mẫu, mọi
người bắt đầu hăng hái trói các nhân viên lại. Bất quá sau khi kiểm tra
lại, Lâm Trung Khanh phát hiện ra có vài người cột không đúng cách nên
sau ba lần sửa chữa và làm lại, tất cả nhân viên ở đây đã bị trói. Có
điều khi các học sinh suy nghĩ lại chi tiết về cách thắt này thì tất cả
chỉ là một mảnh mơ hồ, căn bản không nhớ là phải làm động tác gì trước….
Bất quá vẫn có vài người tài ba, gặp qua một lần sẽ không quên thì đều nắm
vững phương pháp này. Và đương nhiên, Lăng Lan cũng không để tâm mấy
chuyện nhỏ nhặt này, phương pháp trói người trong không gian học tập còn rất nhiều, cùng lắm nếu mọi người học được thì cô sẽ dạy cho bọn Tề
Long kiểu khác cao cấp hơn.
Dĩ nhiên Lăng Lan cũng chưa bao giờ
cân nhắc đến chuyện nếu cho Tề Long học phương pháp trói người mới thì
Tề Long sẽ sống không bằng chết như thế nào.
Thấy chuyện ở trung
tâm điều khiển đã kết thúc êm đẹp, tiếp theo đã không còn là việc của
mình, Lăng Lan hết sức vô trách nhiệm quay đầu qua Hàn Kế Quân “Kế Quân, cậu ở lại áp trận, tiếp quản chủ điều khiển” Sau đó cô quét mắt về phía mọi người nói “Năm người mạnh nhất theo tớ đi đến phòng của thuyền
trưởng”
Lâm Trung Khanh không cần suy nghĩ bước ra nói “Đội trưởng, mang tớ theo”
Lăng Lan gật đầu nói: “Tốt. Còn bốn người nữa”
Các đội trưởng bắt đầu tranh đoạt danh ngạch này, nhưng để tiết kiệm thời
gian Lăng Lan trực tiếp điểm danh bốn người mạnh nhất kêu đi theo. Lấy
thực lực nói chuyện cũng khiến các đội trưởng khác không có nửa câu oán
hận.
Dĩ nhiên Lăng Lan cũng nhắc nhở mọi người, phòng điều khiển
là nơi quan trọng nhất phi thuyền, bọn họ phải ở chỗ này thủ hộ an toàn, không được để cho thuyền viên cướp lại được.
Lúc Hàn Kế Quân đưa Lăng Lan ra khỏi trung tâm điều khiển, cô thấp giọng nói “Đây là một cơ hội tốt, cố gắng học tập cách thức nắm giữ phi thuyền”
“Nhưng mà chúng tớ còn chưa hiểu biết gì hết” Hàn Kế Quân khẽ thở dài. Chưa học
qua khống chế phi thuyền lần nào, cho dù là cơ hội tốt nhưng chắc gì bọn họ tự mày mò ra được, chỉ sợ không học được bao nhiêu kinh nghiệm.
Lăng Lan liếc mắt vào trong phòng điều khiển một chút nhắc nhở “Ở đó không phải còn có một đống giáo viên sao?”
Ánh mắt Hàn Kế Quân sáng ngời hiểu ngay dụng ý của Lăng Lan, cậu vội hỏi
“Người đội trưởng đội hộ vệ còn sống phải không?” Tuy hắn không tin Lăng Lan vô duyên vô cớ giết người, nhưng nếu có đáp án xác thực cậu vẫn yên tâm hơn, bởi vì cậu biết cách làm cho những người kia tình nguyện dạy
bọn cậu.
Lăng Lan gật đầu “Lợi dụng anh ta như thế nào thì phải
dựa vào bản lĩnh của cậu”. Cô chỉ có thể làm được tới đó, kết quả thế
nào thì phải xem nỗ lực của Hàn Kế Quân.
Cô dụng tâm vất vả như
thế là do lúc đăng ký vào Đệ nhất Nam sinh quân giáo, Hàn Kế Quân không
ghi danh quân lược chuyên nghiệp mà là muốn học khống chế tinh hạm
chuyên nghiệp, điều này đại biểu rằng tương lai Hàn Kế Quân sẽ trở thành một hạm trưởng, hay nói cách khác chính là người quan trọng nhất hướng
dẫn tinh hạm.
Có lẽ sẽ có rất nhiều người tiếc hận Hàn Kế Quân bỏ qua ưu thế bản thân mà đi lựa chọn chức nghiệp không có tiền đồ như
vậy, thế nhưng Hàn Kế Quân lại biết rất rõ chính mình đang làm cái gì.
Nên biết rằng Lăng Lan, Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi đều lựa chọn khống chế
cơ giáp, Lâm Trung Khanh lại chọn chức nghiệp hậu cần - một nghề khiến
nhiều người xem nhẹ.
Thực ra, dựa vào thiên phú của cậu ta thì
cũng hoàn toàn có thể đi khống chế cơ giáp nhưng cuối cùng cậu ta vẫn
lựa chọn chức nghiệp không thu hút đó. Hàn Kế Quân biết điều này là vì
cái gì, đó là vì tương lai của tiểu đội. Một tiểu đội có thể thiếu một
chiến lực cường đại nhưng tuyệt đối không thể thiếu một hậu cần ưu tú.