Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt mang theo tiểu đội lặng yên không tiếng động rời
đi nhà ăn, Tề Long liền tới gần Lăng Lan khẽ hỏi “Lão đại, bước kế tiếp
chúng ta làm gì?”
Câu nói muốn khống chế phi thuyền của Lăng Lan
đương nhiên Tề Long nghe rất rõ ràng, đương nhiên đây cũng là do Lăng
Lan không muốn dấu diếm, Tề Long đối với quyết định này của lão đại phấn khích gần chết, hào hùng dâng lên vạn trượng, cảm xúc trào dâng.
Đây là lão đại của cậu, người luôn luôn làm những việc mà người khác không dám làm! Trong lòng Tề Long tràn ngập tự hào!
Lăng Lan thấp giọng phân phó "Nơi này cần cậu canh giữ, cố gắng giúp chúng
tớ kéo dài thời gian, hấp dẫn lực chú ý của thuyền viên.” Nhiệm vụ này
của Tề Long rất nặng bởi vì trong kế hoạch của cô, cậu phải gây ra sự
chú ý của thuyền trưởng, phải làm ông ấy rời khỏi vị trí.
"Chờ
một chút, để Lạc Lãng ra tay trợ giúp Bành Gia Nham trước. Cậu cứ ngồi
yên xem kịch, đợi mệnh lệnh của tớ!” Vẻ mặt cô rất nghiêm túc và thận
trọng, hành động bên kia thuận lợi cần phối hợp với tình huống Tề Long
bên này, chỉ hy vọng tất cả xuôi chèo mát mái.
"Đã biết, lão đại!" Tề Long thận trọng trả lời.
"Tạ Nghi!"
"Có mặt, lão đại!" Tạ Nghi chạy nhanh tới.
"Thời điểm Lạc Lãng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cậu lập tức bảo học sinh
hai ban di chuyển từ nhà ăn sang đại sảnh. Nhớ kỹ, hành động nhất định
phải bí mật, nếu không làm được thì nhất định phải ở yên tại chỗ, không
cần hành động thiếu suy nghĩ”
Hành động của cả bọn không cần ở số lượng mà cần ở chất lượng, huống chi Lăng Lan cũng không muốn học sinh
rời đi nhà ăn quá nhiều sẽ khiến thuyền viên nghi ngờ.
"Rõ, lão
đại!" Tạ Nghi có chút khẩn trương trả lời. Yêu cầu của Lăng Lan không hề đơn giản, hành động của cậu thập phần khó khăn, bất quá Tạ Nghi tự tin
sẽ không làm Lăng Lan thất vọng.
Giao nhiệm vụ cho mọi người
xong, Lăng Lan mang theo Lâm Trung Khanh và Hàn Kế Quân yên lặng rời nhà ăn, đi vào bên trong đại sảnh.
Mà hiện tại, trong đại sảnh tụ
tập không ít học sinh của Học viện Đồng quân trung tâm, đều là người của hai ban 1,2, xem ra khi cô an bày nhiệm vụ cho Tề Long thì bọn Vũ Cảnh
và Lý Anh Kiệt đã tích cực hành động
Nhìn thấy Lăng Lan xuất
hiện, tinh thần của các học sinh học viện đồng quân run lên, trong mắt
tràn ngập chiến ý. Lúc bọn họ cùng Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt gặp nhau, hai
người đó đã tiết lộ với bọn họ rằng hôm nay Lan lão đại muốn chơi một
trận lớn.
Tất cả mọi người đều suy nghĩ Lan lão đại muốn chơi lớn là muốn chơi cái gì, có nhiều người đoán lần này có phải giống như Đại giới đấu năm xưa không, ở nơi này công khai tuyên chiến với các thuyền
viên? Tưởng tượng đến loại khả năng này, nhiệt huyết của mọi người như
sôi trào. Từ sau khi trận đấu đại giới đó kết thúc, họ chưa từng đụng
tới trường hợp nào làm cho nhiệt huyết của mình sôi trào lại như vậy,
khiến bọn họ hoài niệm vô cùng. Thêm vào đó, thái độ của thuyền trưởng
và nhóm thuyền viên khiến bọn họ chẳng có hảo cảm, thậm chí là cực kỳ
chán ghét, nếu cùng đám người đó đánh một trận oanh oanh liệt liệt thì
bọn họ cũng cam tâm tình nguyện tham gia.
Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt
lúc này mỗi người chiếm một góc, bên cạnh cũng tập hợp không ít người,
thấy Lăng Lan đi đến, khẽ gật đầu ám chỉ bọn họ đã chuẩn bị xong.
Lăng Lan không nói gì, cũng không tỏ vẻ mình sẽ hành động mà đi đến chỗ sofa ngồi xuống, đồng thời ý bảo mọi người cùng ngồi xuống “Trước xem trò
vui cái đã”
Đang lúc mọi người ngơ ngác không biết chuyện gì ngồi xuống thì bên nhà ăn đột nhiên phát ra một trận reo hò của đám học sinh và tiếng hô phẫn nộ giận dữ của nhóm thuyền viên. Ngay lập tức, một học sinh học viện đồng quân chạy nhanh đến báo cáo “Lạc Lãng xuất thủ!”
Lạc Lãng ra tay có nghĩa là Lăng Lan - vị vua không ngai của Học viện Đồng
quân trung tâm - quyết định, sẽ không cúi đầu với đối phương. Giống như
lần đấu đại giới trước, tình nguyện chiến đấu anh dũng, cho dù thất bại
thảm hại cũng không cúi đầu.
Mọi người vẻ mặt kích động nhìn về
phía Lăng Lan chờ cô ra lệnh, chỉ thấy cô nhìn nhìn liên lạc khí trên
tay, bình tĩnh nói “Chờ một chút!”
Lúc này, có vài người bên ban 1 lục tục rời nhà ăn đi vào đại sảnh. Vừa vào đại sảnh liền thấy trận
thế bày sẳn, ánh mắt thoáng hiện một tia kinh hỉ nhưng lại giấu đi rất
nhanh, họ nhớ rõ Tạ Nghi nhắc nhở nên tùy ý đến gần Lăng Lan chọn vài
ghế trống ngồi xuống, phải tỏ vẻ không quen, lạnh nhạt nhau.
Người ngoài nhìn vào cứ tưởng Lăng Lan đang thích ý, kỳ thực cô đang cùng
Tiểu Tứ trao đổi thông tin về phi thuyền. Tiểu Tứ cực kỳ cố gắng thành
công lẻn vào đầu não phi thuyền, nương theo hệ thống theo dõi của đầu
não mà giám sát tình huống của mọi người trên phi thuyền, sau khi hoàn
thành nhiệm vụ, nó đem những khu vực nguy hiểm cùng với những nơi tập
trung nhiều thuyền viên đánh dấu lại rồi gửi cho Lăng Lan để Lăng Lan
tiếp tục hành động.
Lúc này, trên phi thuyền, gần như tất cả mọi
người đều tập trung chú ý tình hình nơi nhà ăn, kể cả vị thuyền trưởng
trong khoang thuyền trưởng, ông thỉnh thoảng mới nhìn hình ảnh trong đại sảnh. Có điều, bây giờ, cái mà vị thuyền trưởng đang nhìn chỉ là hình
ảnh hư cấu mà Tiểu Tứ tạo ra, trong hình, cả đại sảnh chỉ có lưa thưa
vài người ngồi tùy ý trong các góc chứ không phải là hình ảnh cả bọn
đang tụ tập như trong thực tế.
Sự khác biệt về số lượng người
này được tiểu Tứ điều khiển cho đi đi lại lại trong đại sảnh nên thành
công che dấu chân tướng thật sự.
Rất nhanh bên cạnh Lăng Lan đã tụ tập vài trăm người, mà cô cũng để cho Tiểu Tứ thông báo tin tức với Tề Long, đến lúc ra tay.
Trong nhà ăn, hai phe đang giằng co nhưng do Lạc Lãng ra tay nên sự bình tĩnh bị phá vỡ. Nhóm thuyền viên thẹn quá hóa giận kéo nhau quần ẩu nhưng
Lạc Lãng là ai? Cậu chính là nhân vật thứ ba trong ban 1 (không kể Lăng
Lan), tuy thực lực có chênh lệch với Tề Long nhưng cảnh giới võ thuật
của cậu không hề thua kém, nếu không phải do Vũ Cảnh có kỹ thuật cách
đấu khắc chế cậu thì cậu sẽ không nghẹn khuất đứng ở vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng của Học viện.
Khi Lạc Lãng đánh đuổi đến nhóm
thuyền viên thứ ba thì cảm giác mình có chút mệt mõi vì cố hết sự, nhóm
thuyển viên thực lực đều rất mạnh, nếu không phải bọn họ không muốn làm
cậu vị thương thì cậu cũng không có biện pháp đánh lùi đến đợt thứ 3.
"Ôi chao! Các người thiệt là mất mặt mà, bị một cô gái nhỏ đánh bại hết
chứ!” Theo giọng nói truyền tới, cánh cửa nhà ăn được mở ra, một người
thanh niên có kiểu tóc thời thượng, biểu cảm nhàn nhạt, ánh mắt hơi có
chút tà khí lưu luyến trên người Lạc Lãng vài lần khiến Lạc Lãng thập
phần không thoải mái.
Nhóm thuyền viên thấy thanh niên vừa xuất
hiện thì đồng thanh hô lên “Đội trưởng!” Không nghĩ đến người thoạt nhìn trẻ tuổi nhất vậy mà là đội trưởng của bọn họ. Lạc Lãng và Tề Long áp
trận đằng sau không hẹn mà cùng nhíu mày, trong lòng dâng lên cảnh giác.
"Chậc chậc chậc, không nghĩ tới ở đây còn có một cực phẩm như vậy, không bằng đêm nay làm ấm giường cho ta nhé!” Người thanh niên như phát hiện ra
thứ gì tốt, vẻ mặt tham lam nói.
“Khốn kiếp, câm miệng cho ta” Lời nói vũ nhục của đối phương khiến mặt Lạc Lãng đỏ ửng, nổi giận gầm lên.
Bộ dạng phẫn nộ của cậu càng khiến cậu thêm diễm lệ. Hình ảnh xinh đẹp này khiến tất cả thuyền viên có mặt đều sửng sốt, nếu không phải tinh thần
của họ kiên định, chắc chắn tâm thần sẽ bị Lạc Lãng mê hoặc.
Trong mắt thanh niên chợt lóe tinh quang, miệng vẫn như cũ trêu đùa “Bảo ta
im miệng? Hay là mời ta động thủ?” Nói xong bước dài một bước tiến đến
gần Lạc Lãng, ngón tay hướng đến cằm của Lạc Lãng, có thể nói là công
kích nhưng cũng có thể nói là đang có ý đồ khinh bạc.
Động tác
của đối phương làm trong lòng Lạc Lãng càng giận, cậu làm ra tư thế ngăn cản tay của đối phương, đồng thời nhấc đùi phải hung hăng quét về phía
thanh niên kia.
"Oành!" một tiếng, đối phương phản ứng rất nhanh, nâng chân chặn lại, hai người đồng thời lui về phía sau hai bước, thoạt nhìn là lực lượng ngang nhau. Các Đồng quân sinh phấn khích vỗ tay hò
reo ủng hộ Lạc Lãng, chỉ có Tề Long là nhíu nhíu mày, bởi vì cậu rõ
ràng, thực lực của tên kia mạnh hơn, phen này Lạc Lãng gặp phiền toái
rồi,.
Mà đương sự cũng rất minh bạch, trong lòng phẫn nộ ngập trời lập tức tiêu tan, cả người trở nên bình tĩnh nghiêm túc.
Nhìn thấy Lạc Lãng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình thì ánh mắt người thanh niên ánh lên sáng ngời, âm thầm khen ngợi. Không thể tin được kẻ
nhìn như con gái này lại có thể am hiểu khống chế cảm xúc đến như vậy,
vừa rồi còn giận dữ ngút trời, thoáng cái liền trở nên bình tĩnh tự
nhiên, loại thủ pháp này khiến anh ta cũng cực kỳ hâm mộ. Nên biết rằng, cảm xúc không ổn định sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy thực lực, năng lực
có thể mạnh lên nhưng cũng có thể yếu đi.
"Thằng nhóc này!” Tề
Long đang nhíu mày nhất thời buông lỏng, Lạc Lãng vậy mà lớn mật dám mở
ra thiên phú. Phải biết rằng, thiên phú của Lạc Lãng rất không ổn định,
thậm chí là rất nguy hiểm, rất có khả năng mở ra nhân cách hắc ám, đây
là thiên phú thuộc về nhóm không ổn định, bình thường Lạc Lãng không bao giờ sử dụng.
Chỉ sợ nhiệm vụ Lan lão đại giao lần này khiến cậu
ta có áp lực, hơn nữa đối thủ lại mạnh hơn mình mà cậu ta lại không cam
lòng nhận thua nên mới có quyết định mạo hiểm như vậy, mở ra thiên phú
đồng nghĩa với việc đánh cược tương lai của mình.
Không hề nghi
ngờ, vận khí Lạc Lãng hôm nay rất tốt, cậu mở ra đúng nhân cách bình
tĩnh cực hạn, cực kỳ phù hợp với trận chiến này khiến cho sức chiến đấu
của cậu thăng cấp nâng cao, kể cả Tề Long lúc này cũng chưa chắc đánh
thắng được Lạc Lãng.
Lạc Lãng lại cùng đội trưởng so chiêu, cậu
như cũ vẫn lùi lại hai bước, nhưng đối thủ của cậu lại lui về đến bốn
bước, điều này khiến cho đội trưởng kia biến sắc. Theo một chiêu vừa
rồi, anh ta bỗng cảm thấy thực lực đối phương (Lạc Lãng) đột ngột tăng
lên, nguyên bản yếu hơn mình một bậc vậy mà giờ lại khiến anh ta rơi vào thế hạ phong.
"Đây là dạng yêu nghiệt gì vậy trời!” Người đội
trưởng trẻ không nhịn được thì thầm một tiếng, nên biết rằng anh ta luôn được xưng là thiên tài, mới ngần này tuổi đã tiến vào tỉ mỉ cao nhất
đại viên mãn, chỉ cần có cơ duyên hiểu được liền tiến vào cấp khí kình,
không nghĩ tới bây giờ lại đụng phải một yêu nghiệt, vừa rồi chỉ mới tới tỉ mỉ bây giờ lại nhảy lên nửa bước khí kình … Đúng thế, anh ta vậy mà
lại đụng phải cấp bậc trong truyền thuyết.
Trong phòng thuyền
trưởng, nhìn thấy cảnh thanh niên và Lạc Lãng quyết đấu, ánh mắt ai đó
nhất thời sáng ngời “Tuyệt, thằng nhóc nhìn cứ như con gái đó vậy mà có
sức bật thật khủng bố, tiểu quỷ kỳ này đụng phải đối thủ rồi”
Trong thời gian một câu nói, hai người ngoài kia đã đánh nhau đến mấy chiêu,
đội trưởng có vẻ chật vật chống đỡ khiến cho đám thuyền viên vẻ mặt sa
sầm đen thui.
Ngay lúc đó Tề Long nhận được tin nhắn của Lăng Lan “Ra tay!”
Nghĩ cũng không thèm nghĩ, Tề Long trực tiếp một bước bay ra, chém một quyền chặn lại công kích của đội trưởng đang hướng tới Lạc Lãng.