Một ngày này, Lăng Lan vẫn tiến vào phòng cách đấu như bình thường, bất
quá, chẳng bao lâu thì Lăng Tần vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng bước vào.
“Bác Tần, có việc gì sao?” Lăng Lan nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của đối
phương thì liền dừng động tác trên tay lại, vừa cầm khăn lông lau mồ hôi vừa hỏi.
“Gia chủ, vừa rồi quân bộ mới gửi tới một bức thư khẩn
nói vị đại tướng vừa được thăng chức Lăng đại tướng sắp tới thăm Lăng
gia để gặp mặtgia chủ.” Lăng Tần biểu tình cực kỳ rối rắm hoang mang.
Phải biết rằng đại tướng là một chức vị thực sự có quyền lực sau nguyên
soái, toàn bộ Liên Bangtính luôn vị vừa mới được thăng chức này cũng chỉ có chín người, mỗi vị đại trướng đều là Tổng tư lệnh của một đoàn quân
hoặc nhiều đoàn quân, chỉ cần bọn họ dậm chân một cái thì có thể khiến
cho Liên Bang như gặp động đất sống thần, không biết nhân vật đáng sợ
như vậy vì sao lại muốn tới thăm Lăng gia bọn họ?
Nếu gia chủ
Lăng Tiêu còn trên đời thì ông sẽ không cảm thấy kỳ quái, dù sao Lăng
Tiêu cũng là một trong mười hai vị thần cấp sư sĩ,cho dù là nguyên soái
cũng không dám coi thường nói gì là đại tướng, việc những người đó tới
Lăng gia chơi cũng là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ gia chủ Lăng gia là Lăng Lan, người chỉ vừa mới tròn mười sáu tuổi, thậm chí còn đang
mang tiếng là bị thương nặng, tương lai không biết sẽ phát triền như thế nào, nếu là người bình thường thì giờ phút này nhất định sẽ không chú ý tới Lăng gia…..
Một điều khiến cho Lăng Tần để ý nữa chính là họ của đối phương, học Lăng, cái họ này khiến Lăng Tần không thể không đa
tâm, ông lo lắng không biết người đại tướng này có liên quan gì với gia
tộc Lăng thị đã bị bọn họ đuổi khỏi Doha vào 17 năm trước hay không?
Nếu thật sự có liên quan đến gia tộc Lăng thị thì rất có thể chuyến viếng
thăm này là lời cảnh cáo của đối phương, thậm chí có thể khiến Lăng gia
phải trả giá đại giới cũng không chừng! Lúc này trong lòng Lăng Tần nhịn không được mà kinh sợ.
Lăng Lan nghe vậy hơi hơi nhíu nhíu mày,
cô cũng chú ý đến họ Lăng của người kia, bất quá cô không nghĩphức tạp
và lo lắng như Lăng Tần, cô chỉ có chút buồn bực vì chính mình khó khăn
lắm mới rời xa được ánh mắt của quân bộ bây giờ lại vì bị vị Lăng đại
tướng này tới thăm mà lại bị bọn họ coi trọng, điều này không nằm trong
kế hoạch ban đầu của cô.
Bất quá Lăng Lan cũng biết nếu quân bộ
đã thông báo tớiđây thì bọn họ liền không có cơ hội cự tuyệt, bây giờ cô cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, binh đến tướng chặn mà thôi.
“Bác Tần, trước chuẩn bị sẵn sàng sau đó thì tùy hoàn cảnh mà hành động!”Dù
sao trong tayLăng Lan vẫn còn có một Thượng Phương Bảo Kiếm chính là
thân phận đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ của thần cấp Lăng Tiêu, cho dù vị Lăng đại tướng đó muốn tới gây sự, có ác ý với Lăng gia thì cũng
không dám làm quang minh chính đại.
“Dạ, gia chủ!”Lăng Tầnnhận mệnh rồi đi ra.
Lúc này Lăng Lan mới trở lại phòng ngủ đổi một bộ lễ phụcmới để gặp khách,
đối phương dù sao cũng là đại tướng, cô không thể thất lễ.
Còn về phần Lam Lạc Phượng, Lăng Tần cùng Lăng Lan đều không thông báo với
bà.Lăng Tần bởi vì Lăng Lan đã là gia chủLăng gia nên tất cả công việc
đều làm theo ý của Lăng Lan, trừ phi Lăng Lan không có thì mới suy xét
đi thông báo với Lam Lạc Phượng. Mà Lăng Lan cũng không muốn đem chuyện
này đi quấy rầy Lam Lạc Phượng. Từ ba năm trước, sau khi không gian
truyền thừa của Lăng Tiêu để lời nhắn cuối cùng yêu cầu cô chăm sóc Lam
Lạc Phượng rồi biến mất, Lăng Lan đã quyết định để Lam Lạc Phượng trở
thành đối tượng cần mình bảo vệ suốt đời, không có chuyện gì có thể ảnh
hưởng tới của sống hạnh phúc của Lam Lạc Phượng.
Lúc mấy người
Lăng Lan nhận được tin đoàn xe của Lăng đại tướng sắp tới thì Lăng Lan
mới mang theo Lăng TầnvàLăng Vũ đứng ở cổng lớn Lăng gia, cũng kính chờ
người. Là một người phẩm cấp bình thường không có bất cứ chiến công gì,
Lăng Lan còn không có tư cách ngồi trong nhà chờ đối phương.
Thứ
đầu tiên đập vào mi mắt chính là hai giá cơ giáp mini, nhìn đồ đằng trên ngực của hai cơ giáp, Lăng Lan liền biết nó thuộc về đội cảnh vệ cấp
cao của những người thuộc cấp bậc tướng quân trong quân bộ, ngay sau đó
năm chiếc xe huyền phù xa hoa tạo thành một đoàn xe chạy về phía nay,
hai bên đoàn xe, có sáu cơ giáp giá cơ giáp mini bay theo lập thành đội
ngũ bảo về và cuối cùng là hai cơ giáp mini dung để áp trận.
Không nghĩ tới đội ngũ hộ tống của Lăng đại tướng lại đơn giản ngoài dự đoán
như vậy, chỉ có mười cơ giáp bảo về cùng với năm chiếc xe huyền phù xa
hoa hợp thành một đoàn xe đơn giản cứ thế mà chạy tới. Điều này làm cho
cảm giác của Lăng Lan đối với vị Lăng đại tướng sắp tới tốt hơn không
ít, ít nhất cô không cảm giác được thịnh khí như người của gia tộc Lăng
thị.
Đoàn xe vừa đến trước cửa Lăng gia thì mười giá cơ giáp tự
động bay lên cao hướng ra các phía, lập thành đội ngũ bảo về, cùng lúc
đó, bốn chiếc xe huyền phù cũng bắt đầu phân tán ra lập thành một hình
tròn, đem chiếc xe huyền phù còn lại vây quanh, bảo vệ nó nằm phạm vi
hình tròn của mình.
Thẳng đến lúc này, chiếc xe huyền phù còn lại kia mới đáp xuống, cánh cửa phó lái mở ra, một người thiếu tá khoảng
hơn ba mươi tuổi bước xuống, sau khi cẩn thận quan sát bốn hướng mới mở
cứa sau của xe huyền phù.
Lăng Lan chỉ thấy một bóng người mặc
đồng phục Đại tướng quân, cúi đầu cong lưng từ trong xe huyền phù đi ra. Không biết có phải ảo giác hay không nhưng khi Lăng Lan nhìn thấy đối
phương bước xuống, trong nháy mắt cô có chút khẩn trương co quắp…. Điều
này làm cho trong lòng Lăng Lan có chút hồ nghi.
Lăng Lan nhanh
chóng đem phân hồ nghi này đè ở trong lòng, xốc lại tinh thần, liền mang theo hai người Lăng Tần và Lăng Vũ bước nhanh đi lên trước nghênh đón.
Lúc này, vị Lăng đại tướng kia đã ngẩng đầu nhìn qua đây, tầm mắt hai phương tương giao, trong lòng lẫn nhau đềuchấn động.
Lăng Lan vừa thấy diện mạo người nọ thì thiếu chút nữa biến sắc tại chỗ, khuôn mặt kia luốn nằm trong ký ức khắc sâu nhất
trong lòng cô, không chỉ bởi vì đó là người trong ảnh luôn được Lam Lạc
Phượng cầm nhắc tới mà còn bởi vì đó là người đã làm bạn với cô hồi còn
nhỏ, dù đó chỉ là ký ức còn lại trong không gian truyền thừa.
Mà
biểu hiện của Lăng Tần càng là bất kham, ông kích động đến không thể
khống chế thân thể chính mình, ông run rẩy, miệng há hốc ra muốn kêu cái tên vẫn luôn khắc trong trí nhớ, nhưng vì quá kích động mà ông không
thể nói ra được bất cứ lời nào.
“Bác Tần, đã lâu không gặp!”Lăng
Tiêu thấy thế nhịn không được cười khổ nói.Lại được nhìn thấy người đã
chăm sóc mình từ nhỏ sau mười bảy năm cảm xúc trong lòng ông cũng ngổn
ngang trăm mối, thiếu chút nữa không khống chế được mà khóc.
“Gia chủ……” Lăng Tần rốt cuộc nói ra được những lời này, nước mắt chảy xuống.
Làm đội trưởng chiến đội cơ giáp đương nhiệm của Lăng gia, trong lòng Lăng
Vũ cũng cực kỳ khiếp sợ, dù sao Lăng Tiêu cũng là thần tượng từ nhỏ của
anh. Bất quá so với người còn đang kích động không thể khống chế Lăng
Tần, biểu hiện của anh bình tĩnh không ít, bởi vì trong lòng anh, gia
chủ hiện tại của Lăng gia là Lăng Lan, là người mà anh sẽ bảo vệ cả đời, và chỉ trung thành với mỗi Lăng Lan, vì thế cho dù cũng kích động không ít, anh cũng phản xạ có điều kiện mà nhìn về phía Lăng Lan.
“Lăng đại tướng, quản gia trong nhà có chút thất lễ mong ngài thứ lỗi!Mời
vào!” Lăng Lan đứng một bên lạnh mắt quét về phía Lăng Tần khiến tâm trí Lăng Tần tỉnh táo lại trong nhát mắt, tự biết mình thất lễ ông vội lui
ra sau lưng Lăng Lan, cũng không nhìn dám nhìn Lăng Tiêu lần nữa.
Giờ phút này Lăng Lan trở nên cực kỳ bình tĩnh, mười sáu năm bị không gian
học tập tàn phá khiến cho cô thu hoạch được không ít thành quả, cho nên
dù nhìn thấy người giống như Lăng Tiêu đã mất xuất hiện trước mặt, cô
cũng không hề biến sắc, vả lại, trước khi đối phương chưa nói ra thân
phận của mình, cô cũng không thể làm rối loạn trận tuyến.
Lăng
Lan khách khí gọi một tiếng Lăng đại tướng làm bước chân Lăng Tiêu cứng
lại, nguyên bản mỉm cười mặt tức khắc cứng đờ, nhưng ông biết nơi này
cũng không thích hợp để nói chuyện với nhau vì thế ông căng da đầu đi
vào cửa lớn.
Rõ ràng là nhà của chính mình nhưng hiện tại ông
thật giống như tới làm khách! Nhìn thái độ của con trai nhà mình, ông
cực kỳ không thích…….. Căn bản chả có chút vui vẻ nào khi nhìn thấy cha
trở lại, ngược lại còn cẩn thận đề phòng ông, giống như ông tới để trộm
thứ gì đó, thật là thật quá đáng! Trong lòng Lăng Tiêu oán niệm mọc
thành cụm, rõ ràng muốn cùng con trai ôm nhau thân mật linh tinh, đáng
tiếc con trai này của ông lại không cho ông cơ hội.
Lăng Lan nhìn Lăng Tiêu đang đi phía trước, trong lòng bắt đầu suy tư đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ Lăng Tiêu trước mắt có phải là Lăng Tiêu thật hay
không? Tuy rằng Liên Bang dùng tề bào gen AND để phân biệt thân phận,
như vậy có thể loại trừ khả năng có người chỉnh sửa dung mạo, nhưng Lăng Lan lại không thể không hoài nghi như vậy, bởi vì Lăng đại tướng này
xuất hiện quá mức trùng hợp. Lăng Lan bỗng nhớ tới Lăng Tiêu trong không gian truyền thừa đã biến mất vào ba năm trước…..
Đương nhiên có
lẽ Lăng Tiêu trước mắt thật sự là Lăng Tiêu thật, nhưng vì sao ông lại
muốn “giả chết” mười bảy năm rồi lại đột nhiên xuất hiện ngay bây giờ?
Việc này có phải có âm mưu gì không? Có phải ông buộc phải thi hành một
nhiệm vụ mật nào đó không thể không giả chết hay có lẽ trong trận chiến
lần đó ông bị thương mất trí rồi được người khác cứu sống?
Lúc
này Lăng Lan không ngừng nghĩ ra vô số tình tiết có thể xảy ra, đặc biệt là nghĩ đến tình huống sau khi Lăng Tiêu mất trí nhớ có khả năng đã
cưới vợ sinh con, rồi sau mười bảy năm đột nhiên khôi phục ký ức, lúc
này mới trở về một lần nữa …… Lửa giận trong lòng Lăng Lan bỗng bốc cháy hừng hực, cho dù là khả năng nào thì cũng là bất công đối với hai mẹ
con cô và Lam Lạc Phượng. Vì sự nghiệp, địa vị, vinh dự mà bỏ vợ con
không màng, những tên đàn ông như vậy đáng chết! Kẻ mất trí nhớ mà cưới
vợ sinh con không trở về còn chưa tính, trở về còn muốn hưởng thụ mọi
người sùng bái, những kẻ như vậy cũng đáng chết!
Lăng Tiêu đi ở
phía trước đột nhiên cảm giác cả người lạnh run, cảm thấy chung quanh có một cổ sát khí…… Nhưng nơi này ai muốn giết ông chứ? Lăng Tiêu mạc danh mà lắc lắc đầu, đuổi đi cổ hàn ý trong lòng kia.
Tiến vào Lăng
gia, Lăng Tiêu lại nhìn thấy đại sảnh quen thuộc trước mắt, trên tường
vẫn treo ảnh ông và Lam Lạc Phượng như cũ, đương nhiên bây giờ, bên cạnh nó đã có rất nhiều ảnh mới, là ảnh chụp lễ thành niên lúc Lăng Lan 16
tuổi.
Cảnh tượng quen thuộc làm hai mắt Lăng Tiêu nóng lên, nước
mắt thiếu chút rơi xuống, may mắn những năm gần đây ông gặp trắc trở
không ít khiến cho tâm tình ông cũng kiên cường hơn so với 17 năm trước, rất nhanh Lăng Tiêu khống chế được cảm xúc kích động này.
“Bác Tần, Lạc Phượng đâu? Côấy có khỏe không?”Điều đầu tiên Lăng Tiêu muốn biết chính là về người mà ông để ý nhất kia.
Lăng Tần vừa định trả lời thì lại như nghĩ tới cái gì, ông nhìn về phía Lăng Lan chờ Lăng Lan chỉ thị. Tuy rằng Lăng Tiêu là chaLăng Lan, là chồng
của Lam Lạc Phượng, là gia chủ trước kia, nhưng bây giờ gia chủ Lăng gia là Lăng Lan, bất cứ điều gì ông muốn làm đều cần có sự cho phép của
Lăng Lan.
Hơn nữabiểu hiện của Lăng Lan từ ngoài cửa khiếnLăng
Tần mẫn cảm biết được được Lăng Lan đối với việc Lăng Tiêu trở về không
có tia vui mừng, thậm chí còn có loại cảnh giác ở trong đó, điều này
cũng làm Lăng Tần không thể không cẩn thận, ông bỗng nhiên cảm giác được sự trở về của vị Lăng đại tướng trước mắt này quá mức kỳ diệu.
Dù sao suốt mười bảy năm nay, thông tin duy nhất liên quan đến Lăng Tiêu
chính là đã hy sinh, nếu vị Lăng đại tướng này thật sự là Lăng Tiêuthì
vì sao lại phải che dấu chính mình trong suốt 17 năm nay chứ? Trực giác
của Lăng Tần nói với ông chuyện này nhất định không đơn giản, trước khi
tìm được biện pháp để ứng xử với sự trở về của Lăng Tiêu thì ông không
thể tự chủ trương được, mọi chuyện phải lấy quyết định của gia chủ Lăng
gia, Lăng Lan, làm đầu.
Trong ba năm này, biểu hiện trong nhà của Lăng Lan đã hoàn toàn thuyết phục đượcLăng Tần, ông cho rằng Lăng Lan
đã đủ tư cách để ứng phó những tình huống này vì thế ông cúi đầu không
lên tiếng, lui xuống phía sau để nhường chỗ cho Lăng Lan. Ông dùng hành
động này để nói với Lăng Tiêu bây giờ, gia chủ của Lăng gia là Lăng Lan.