Đột nhiên, từ phía
sau Lăng Lan, một bóng hình mở ảo của sương mù đang kết tinh lại, một
mũi đạo nhọn muốn đâm vào phía sau lưng Lăng Lan, Ngũ hào tựa hồ vẫn
chưa phát hiện gì mà mũi đao nhọn đã trực tiếp xuyên qua ngực của Lăng
Lan, nhưng quỷ dị chính là chỗ mà mũi đao kia đâm xuống lại không chảy
ra bất cứ miếng máu nào, giống như tên đội trưởng chỉ đâm vào một hình
nộm giả.
“Không tốt!” Từ cảm giác trên tay truyền tới đội trưởng
liền biết mình trúng kế, bóng dáng trước mặt này chỉ sợ không phải là
chân thân thật,cái cảm giác khi mũi đao xuyên qua bóng dáng kia giống
như đang đâm vào con bù nhìn…
Đang lúc đội trưởng lại lần nữa
muốn hóa sương mù rời đi thì lại phát hiện chung quanh hắn đột nhiên
xuất hiện vô số dây nhỏ trong suốt, chúng kết thành một cái võng cực kỳ
chặt chẽ đem hắn bao lại, nguyên bản muốn hóa sương bỗng nhiên không thể thực hiện được, cả người bị trói chặt lại.
“A! Bạo cho ta!” Đội trưởng đương nhiên không cam lòng thúc thủ chịu trói, khí kình trên
người đột nhiên tạc vỡ ra. Những sợi dây nhỏ trong suốt rậm rạp nhưng
không cứng cỏi bị khí kình của đội trưởng làm cho vỡ nát không còn, đội
trưởng thấy thế muốn thừa cơ giãy dụa thoát ra nhưng phát hiện bản thân
hóa sương mù thất bại, trở lại thành hình người.
“Đây là cái lĩnh vực gì?” Sắc mặt đội trưởng hơi đổi, hắn chưa từng biết qua loại này
lĩnh vực, thế nhưng có thể bày ra thiên la địa võng trong lĩnh vực của
người khác.
“A, đây là một loại lĩnh vực biến hóa……” Ngũ hào
không chút nào để ý mà trả lời, vừa nói xong, bóng dáng bị đâm lúc nãy
ngay lập tức biến thành cỏ cây phân tán trong không trung, rồi cách chỗ
tên đội trưởng đang bị trói không xa, cây cối bỗng sinh trưởng tốt vô
cùng, chúng bắt đầu kết lại với nhau rối thành từng cục rồi cuối cùng
biến thành dáng vẻ của Lăng Lan.
“Cỏ cây phân thân?” Đội trưởng
kinh nghi, sau đó như là nghĩ tới cái gì, sắc mặt đại biến nói: “Chẳng
lẽ tinh thần biến dị của mày là thực khống (khống chế thực vật)?”
Ở trong rừng rậm, nếu đụng phải cường giả có năng lực biến dị là thực
khống thì không thể nghi ngờ là vô cùng đáng sợ và nguy hiểm, vởi vì
trong rừng rậm có địa hình vô cùng thuận lợi cho những người có năng lực này, thậm chí nó còn phát huy uy lực của những người thực khống lên gấp mấy lần, bởi vì ở bất kỳ không gian và góc độ nào trong rừng rậm thì
cường giả thực khống đều có thể công kích kẻ địch của mình.
“Thực khống? Thực sự là cách nói có ý tứ ……” Ngũ hào cười tủm tỉm trả lời, ở
cũng không còn thời gian nhàn tình để giải thích nghi hoặc của đối
phương, trong ý thức hải, Cửu hào đang gấp gáp nhìn chằm chằm mình sợ
mình chơi đùa quá trớn. Ngũ hào cũng không dám đắc tội đối phương, miễn
cho cô trở về lại cáo trạng thêm cái gì cho lão Đại.
Vì thế Ngũ hào sạch sẽ lưu loát mà nhẹ giọng hô: “Kết võng!”
Nơi đội trưởng đang đứng cây cối bỗng trở nên phát triển và sinh trưởng vô
cùng tốt, chúng nhanh chóng kết thành một cái lưới lớn, đem cả người đội trưởng bao ở trong đó……
Đội trưởng đương nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói, cả người lại lần nữa hóa sương mù, nhưng đang lúc hắn mở ra
lĩnh vực hóa sương thì cả người đột nhiên đau xót. Sau đó cả người cứng
đờ, rốt cuộc không thể động đậy. Lúc này, hắn mới phát hiện cái võng cây kia căn bản không phải một tấm võng đơn thuần, nó được kết từ vô số cây độc hợp thành.
Độc tính của những loại cây đó nhanh chóng thấm
vào người khiến hắn mất đi năng lực hành động trong nháy mắt, hắn cảm
giác máu của mình đang bị những cành cây đó hút đi hết, hắn cảm thấy máu của mình đang biến mất nhanh chóng, lực lượng của mình cũng đang biến
mất, đầu bỗng choáng váng hoa mắt vì mất máu quá nhiều. Dần dần, hắn cảm giác vô cùng rét lạnh…… Cuối cùng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối
lạnh băng ……
“Thu……” Ngũ hào cảm giác con mồi đã không còn hơi
thở của sự sống thì đem những cành cây bao trùm đối phương thu lại,
những cành cây nhanh chóng tách ra rồi ẩn xuống dưới nền đất, cả người
của tên đội trưởng lộ ra, giờ hắn chỉ còn lại là một cái thây khô không
còn chút hơi nước nào trong đó.
“Được, anh còn không nhanh trở về.” Trong ý thức hải, Cửu hào kịch liệt tức giận nói.
Ngũ hào cười cười không cãi lại, ở trong không gian học tập, Ngũ hào chỉ
không phản ứng với hai người, một là Nhất hào, thực lực đối phương siêu
cường làm hắn muốn phản kháng cũng không cơ hội, thứ hai chính là Cửu
hào, tuy thực lực kém nhất, nhưng cố tình không biết vì sao hắn vĩnh
viễn không có hứng thú cùng Cửu hào trở mặt, hoặc là đi trả thù gì đó……
Ngũ hào đem loại hiện tượng này giải thích thành vì Cửu hào và Nhất hào
đều đi trên con đường mặt than mà hắn đối với những người mặt than không dám phản kháng.
Ngũ hào cũng không phản kháng mà đem quyền khống chế thân thể giao lại cho Cửu hào, Cửu hào dò xét thân thể Lăng Lan một chút thì trên mặt càng thêm lạnh lẽo: “Ngũ hào, anh tmd quá đáng.”
Cho dù Cửu hào tính cách bình tĩnh đến thế nào đi nữa nhưng khi nhìn thấy
tình hình thân thể của Lăng Lan rốt cuộc cũng không duy trì bình tĩnh
được nữa, nhịn không được la lên như sư tử hà đông. Nguyên lai là vừa
rồi khi Ngũ hào sử dụng lĩnh vực đã làm cơ thể Lăng Lan xuất hiện những
tổn thương vô cùng nghiêm trọng, theo phỏng đoán của Cửu hào thì tĩnh
dưỡng một hai năm thì Lăng Lan tuyệt đối không khôi phục được nguyên
khí. Điều này làm cho trong lòng Cửu hào thương tiếc không thôi, đối với đầu sỏ gây tội Ngũ hào càng căm thù đến tận xương tuỷ.
Nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ của Cửu hào, Ngũ hào sặc sặc mà sờ sờ cái mũi của mình: Ai, cọp mẹ phát uy là không thể chọc, hắn phải nhanh chóng chuồn đi mới được! Ngũ hào thực không có chí khí mà trực tiếp từ ý thức hải trở về
khu của mình trong không gian học tập để trốn.
Cửu hào nhìn Ngũ
hào không có trách nhiệm mà trốn thì khí hận không thôi, nhưng bây giờ
cô cần phải giúp Lăng Lan làm những việc cuối cùng, cuối cùng chỉ có thể phóng cho Ngũ hào một con ngựa, chờ ngày sau lại tính. Bất quá trong
lòng Cửu hào hạ quyết tâm, sau khi trở lại không gian học tập nhất định
phải tán gẫu với Nhất hào lão Đại, để anh ấy giáo huấn tên Ngũ hào chết
tiệt đó một trận.
Cửu hào đem bực bội trong lòng áp xuống, trước
tiên cô đem thi thể năm người tiêu hủy, thiên phú của Cửu hào là lãnh
diễm, chỉ cần dính phải một chút máu thịt của đối phương thì trừ phi đem đối phương đốt thành tro tàn hoàn toàn nếu không, lãnh diễm của cô sẽ
không bao giờ ngừng lại. Phải nói, trong mấy người, thiên phú mà cô thức tỉnh là khủng bố nhất, nhưng đáng tiếc nó lại không thích hợp cho những người cơ giáp sĩ, đây vĩnh viễn là vết thương trong lòng cô.
Ở
tinh hệ Mộng Đa của bọn họ, con người đẫ được tiến hóa đến cực điểm, cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí một quyền của con người cũng có thể tạo thành lực
phá hủy cực lớn, đặc biệt là sau khi thức tỉnh thiên phú. Uy lực của con người càng mạnh hơn, có thể nói là dễ dàng phá hoại trật tự của nhân
loại.
Nhưng tinh hệ Mộng Đa căn bản không sợ kết quả đáng sợ sau
khi con người tiến hóa, bởi vì bọn họ đã phát minh ra một thứ còn đáng
sợ hơn con người sau tiến hóa, đó chính là cơ giáp. Chỉ cần một bộ cơ
giáp thì cho dù con người có mạnh đến thế nào cũng không có biện pháp
chống lại.
Nói thì la như thế nhưng những cao thủ lĩnh vực cấp có thể đối kháng với những bộ cơ giáp đó, nhưng trong số trăm triệu nhân
loại thì mới có thể xuất hiện một cao thủ như vậy, chứ còn những người
chỉ mới tới tỉ mỉ thì khi đối phó với cơ giáp cũng chỉ có con đường
chết. Vỏ ngoài của cơ giáp được làm bằng những kỹ thuật tiên tiến nhất,
nó có khả năng kháng nóng và kháng rét cực tốt, thậm chí còn có tấm chắn trực tiếp chống lại những loại thiên phú thức tỉnh đó, những con người
đơn độc căn bản không có khả năng tiếp xúc với những người điều khiển
bên trong cơ giáp.
Không chỉ có như thế, tự thân cơ giáp cũng đã
mang theo hỏa lực, có uy lực đáng sợ với các đầu đạn đạo có phạm vi tấn
công cực mạnh, cho dù cao thủ lĩnh vực cũng phải nề hà. Thân thể mạnh
mẽ, tốc độ lại nhanh nhưng cũng không thể so với tộc độ và độ cứng của
cơ giáp, căn bản có người có thể chống lại những vũ khí đó xả đạn điên
cuồng.
Đây cũng là lý do vì sao cho dù con người có tiến hóa mạnh mẽ đến thề nào thì cuối cùng thế giới mà họ đang sống cũng là thế giới
của những anh hùng cơ giáp, đặc biệt là những cơ giáp có thể tự suy nghĩ và hành động như còn người thì đây chính là những Bug mà con người
không thể giải thích được.
Cửu hào nhanh chóng rửa sạch hiện
trường, cô ngẩng đầu nhìn nơi xa, nơi đó có mấy siêu cấp cường giả đang
tới gần đây, bất quá bọn họ vẫn là tới chậm, bởi vì tất cả chứng cứ đều
đã biến mất dưới tay cô.
Cửu hào lắc mình một cái, lặng yên không tiếng động mà biến mất khỏi khu rừng, cô vừa mới biến mất không lâu
thì mấy hơi thở cường đại của giáo viên xuất hiện.
Hóa ra là do
vừa rồi khi Ngũ hào và đội trưởng mở ra lĩnh vực, tuy chỉ duy trì trong
nháy mắt ngắn ngủn, nhưng khí thế đáng sợ của lĩnh vực vẫn làm cho những cao thủ cùng đẳng cấp cảm giác được, hơi thở xa lạ làm cho bọn họ hoang mang quyết định đến xem ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc bọn họ vẫn là tới chậm, trừ bỏ dấu vết máu còn lưu lại sau trận
đấu cùng với hơi thở của những cao thủ còn lưu lại thì những chứng cơ
khác đã bị xóa sạch không còn.
“Viện trưởng!” Trên ngọn cây lại
xuất hiện một đạo bóng dáng, đúng là viện trưởng của học viện đồng quân
trung tâm, mấy người cường giả nhanh chóng gọi tên ông.
“Tô
Thanh, cậu cảm ứng một chút xem rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Viện trưởng cau mày hỏi người giáo viên bên người. Lĩnh vực của Tô Thanh là
cảm ứng, anh ta có thể nhìn xuyên qua hơi thở còn lưu lại mà phân biệt
đặc điểm và năng lực của đối phương, do đó có thể tìm ra người nào.
Giống như những quốc gia khác, Liên Bang cũng nắm giữ thông tin của
những cường giả quốc gia khác, về đặc điểm và năng lực cá nhân.
Viện trưởng đối với việc có cao thủ lĩnh vực tiến vào chỗ này thì cực kỳ
khúc mắc, phải biết rằng bây giờ đang là thời khắc mấu chốt trong trận
chiến đấu đại giới giữ hai niên cấp, nếu phát sinh điều gì ngoài ý muốn
thì cực kỳ không tốt. Còn vị cường giả lĩnh vực xuất hiện ngoài ý muốn
này đến tột cùng là có ác ý hay không? Nếu đối phương không có ý tốt
hoặc là người của địch quốc lẻn vào, cố ý phả hủy học viện thì chắc chắn những đứa trẻ trong học viện sẽ bị thương vong vô số, nhưng vậy ông
liền hổ thẹn với tiến nhiệm của liên bang, với người lớn trong nhà của
những đứa trẻ được phó thác vào học viện.
Tô Thanh nghe viện
trưởng phân phó vội đáp: “Dạ, viện trưởng!” Anh ta lắc mình một cái,
liền đáp xuống mặt đất, sau đó mở ra lĩnh vực……
Rất nhanh, trên
mặt Tô Thanh hiện lên vẻ hoang mang, anh ta lắc mình một cái trở về vị
trí của mình rồi thấp giọng trả lời: “Viện trưởng, bên trong còn lưu lại hơi thở của ba loại lĩnh vực khác nhau, trong đó nguyên tố thủy lưu lại tương đối nhiều, có lẽ một trong trong những cường giả đó có người nắm
giữ nguyên tố thủy…. Bất quá, theo dấu vết của trận đấu lưu lại thì
không nhìn thấy vết nước rõ ràng, như vậy chỉ có thể cường giả đó thuộc
thủy nguyên tố biến dị….” Không thể không nói phỏng đoán của Tô Thanh
cực kỳ chuẩn xác, hóa sương mù kỳ thật chính là một loại biến dị của
nguyên tố thủy.
Tô Thanh nói tới đây thì ngừng lại một chút, vẻ
hoang mang trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng: “Còn hai hơi thở còn lại
thì rất kỳ quái, tôi chỉ có thể nói mình chưa từng cảm thấy hai loại hơi thở đó bao giờ…. Trừ bỏ nói nó rất mạnh ra, tôi không thể diễn tả ra
hình dung của nó được, nếu như nhất định phải thuyết minh nó bằng lời
thì hơi thở đó khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hư không, nói cách khác nó khiến cho tôi cảm thấy vô cùng không khỏe…”
Viện trưởng bị những lời hình dung của Tô Thanh làm cho đầu mờ mịt, bất quá ông cũng hiểu
năng lực của Tô Thanh không thể phân biệt được năng lực của hai loại hơi thở của hai vị cường giả lĩnh vực còn lại vì thế lại tiếp tục nói: “Nếu không biết về hai loại lĩnh vực kia thì thôi, nhưng còn người mà cậu
phát hiện ra, cậu có tìm thấy vị cường giả nào có năng lực tương đối
khớp với cảm nhận của cậu không?”