Lăng Lan hung hăng mà bị tiểu Tứ xem thường một phen, bất quá cô cũng chỉ có thể sờ sờ cái
mũi, ai bảo ở phương diện này cô chả biết gì, chỉ có thể dựa vào tiểu Tứ để nắm thêm thông tin. Lăng Lan rất rõ ràng, đối với tiểu Tứ thì không
thể dùng chính sách áp bức được, phải tâng bốc nó lên thì mới có thể có
thêm nhiều thông tin được.
Không thể không nói, có đôi khi Lăng
Lan cực kỳ phúc hắc, cũng có đôi khi cực kỳ ngây thơ khiến tiểu Tứ không thể không khóc đồng tình!
Trên thực tế, phương pháp tu luyện mà
Lăng Tiêu để lại để luyện tinh thần lực là vô cùng hợp lý, cho dù là nắm giữ n tư liệu về phương thức rèn luyện tinh thần thì khi nhìn thấy
những tư liệu này, tiểu Tứ cũng nhịn không được mà hai mắt phát sáng,
nhân lúc Lăng Lan không nhìn thấy, nó đem tài liệu huyễn hóa thành một
cuốn sách rồi khiến nó biến mất vô tung vô ảnh, không biết đã bị nó ném đi chỗ nào…
Tại một không gian chuyên dùng của không gian học
tập, bầu trời âm u, một ngọn núi cao ngất cùng một tảng đá bằng phẳng
trên đỉnh núi, Nhất hào cô tịch mà nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mày
anh giương lên, tay vươn lên không như bắt thứ gì, một phần tư liệu cứ
như vậy từ không trung xuất hiện trong bàn tay của anh.
Lúc này,
Nhất hào đạo sư mới mở mắt ra, tùy ý lật vài trang sách thì sắc mặt
nghiêm túc hẳn lên, một giọng nói lãnh lệ trực tiếp vang vọng toàn bộ
không gian: “Tập họp!”
Tiếng vang vọng của giọng nói vừa dứt thì
trên bầu trời âm u, cách nơi mà Nhất hào đang ngồi mấy chục mét, 8 đường chạy màu đen từ các hướng vuông góc chạy tới.
Sau đó, mấy đường thẳng càng ngày càng to ra rồi trở thành những đường cắt giữa bầu trời, đầu tiên, một đôi bàn tay từ trong vết cắt lò ra, đôi tay đem vết cắt
kéo rộng ra, từng bóng dáng xuất hiện trong đường đen, là những đạo sư
khác trong không gian học tập, từ Nhị hào đến Cửu hào, tổng cộng tám
người không thiếu một ai.
Tam hào có vẻ ngoài thuần hậu chất phát cười hì hì nói: “Lão Đại, đã xảy ra đại sự gì mà tập hợp tất cả chúng tôi tới vậy?”
Ngũ hào hơi hơi híp mắt, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một nụ cười vô hại:
“Khẳng định là có chuyện lớn xảy ra, không biết nó có thể khiến mình
hưng phấn không nhỉ…” Nói xong còn không quên dùng đầu lưỡi liếm liếm
môi, một bộ hứng thú vui vẻ. Từ lúc Lăng Lan xuất su xong thì cuộc sống
anh ta trở nên nhàm chán vô cùng, không có chuyện gì làm…
Tứ hào
là một đại mỹ nữ cực kỳ gợi cảm, cho dù đã mặc quân trang kín mít từ đầu đến chân nhưng vẫn không thể che dấu những đường cong gợi cảm, dáng
người bốc lửa khiến cho đàn ông phải phun máu mũi, cực kỳ dụ hoặc….
Cô thở dài một hơi buồn bực nói: “Ta cũng chỉ muốn biết khi nào mình được
lên sân khấu thôi….Tôi cũng muốn dạy dỗ bảo bối Lăng Lan của chúng ta
mà!”
Cửu hào hừ lạnh một tiếng: “Lăng Lan mới không cần phải học mấy thứ này……”
Tứ hào cười tủm tỉm mà lắc lắc tay: “. Em gái Cửu đáng yêu, đừng khẳng
định như vậy chứ, cuối cùng cũng có một ngày Lan bảo bối yêu một người
đàn ông thôi, tới lúc ấy bảo bối của chúng ta sẽ cần tới sự giúp đỡ của
chị, chị nhất định sẽ dạy cho bảo bối tất cả những kỹ thuật để khống chế đàn ông…”
Cửu hào còn muốn nói gì như nhớ tới cái gì, cũng đành im lặng không nói nữa…
Lục hào, Thất hào, Bát hào là ba anh em sinh đôi, đều là đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dung mạo anh tuấn chính khí, dễ dàng khiến
người khác tin phục. Ba người lớn lên giống nhau như đúc, liếc mắt một
cái căn bản không thể phân ra ai là ai. Chỉ thấy bọn họ ai oán mà nhìn
lão Đại nhà mình, Nhất hào, ánh mắt chỉ kém còn lên án mà thôi. Vì sao
không cho bọn họ dạy dỗ đệ tử bảo bối chứ???
Nhất hào tựa hồ
cũng chống đỡ không được ba khuôn mặt anh tuấn chính khí giống nhau bày
ra bộ dạng oán phụ nhìn mình, đột nhiên ho khan một tiếng: “Trước khi
Lăng Lan còn chưa quyết định phương hướng phát triển trong tương lại thì các cậu không thể lên sân khấu…”
Ai kêu năng lực của ba người
này đều đặc thù chứ, Lục hào tinh thông các khoản đầu tư tài chính, Thất hào thì giỏi quản lý hành chính nhất, còn Bát hào thì tinh thông các
chiến thuật quân sự. Cả ba rõ ràng là một cái túi tiền, một cái quản
gia, và một cái quân sư, nếu sau này Lăng Lan quyết định tranh bá thiên
hạ, thì ba người bọn họ mới có thể xuất hiện trước thời gian thiết lập,
nhưng cố tình Lăng Lan đối phương hướng tương lai của chính mình vẫn còn mê mang, cho nên bọn họ chỉ có thể đợi……
“Ế? Nhị hào đâu?” Tứ
hào đột nhiên nghĩ đến còn có Nhị hào cũng đồng bệnh tương liên với bọn
họ, cũng chưa có cơ hội lên sân khấu, chẳng lẽ Nhị hào không muốn tiếp
xúc với Lan bảo bối chút nào sao?
Mọi người lúc này mới phát hiện, cùng đến một lúc với bọn họ, Nhị hào thế nhưng biến mất….
Nhất hào lạnh lùng mà đem tư liệu trong tay hướng ra phía sau nhàn nhạt nói: “Nhị hào, phần tư liệu này cậu xem đi.”
Ngay lập tức, động tác tay của Nhất hào thay đổi động tác, bắn về phía
trước, tập tư liệu cũng rời khỏi tay Nhất hào, biến thành một đường
thẳng lao về phía trước, một bóng ma xuất hiện cắn nuốt cuốn sách sạch
sẽ.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người bỗng cảm thấy một cổ
lạnh lẽo đánh thẳng trong lòng, bất quá mấy người cũng không dám có ý
kiến với hình ảnh đáng sợ này, mọi người chỉ hơi run thân thể rồi kiên
định làm bộ như không thấy.
Rất nhanh, bóng ma đen hiện ra mở
miệng nói: “Thực là một phương pháp huấn luyện hoàn mỹ, nó còn an toàn
và ổn định hơn kế hoạch huấn luyện để thức tỉnh thiên phú của Mộng Đa
chúng ta, nếu so ra thì chúng ra quá bạo lực roài.” Giọng nói của bóng
ma như xé rách không khí, có chút chói tai bén nhọn, làm người nghe cực
kỳ không thoải mái.
“Thật sự tốt như vậy?” Trong mắt Ngũ hào đột
nhiên phát sáng, vừa dứt lời, một phần tư liệu đột nhiên từ trong bóng
ma nhảy ra, trực tiếp bay về phía Ngũ hào.
Ngũ hào thuận tay tiếp nhận, lật xem một chút, liền thấy ánh mắt lóe lóe, kinh ngạc cảm thán
nói: “Thì ra là thế, nói như vậy thiên phú thức tỉnh rất có thể sẽ làm
ít công to. Đây là một cái ý tưởng thú vị, mình nhất định phải đề ra một phương thức huấn luyện kết hợp với bài huấn luyện ma quỷ của mình mới
được….”
Cửu hào vươn tay đoạt lại tư liệu, hừ lạnh nói: “Đừng làm quá ……”
Ngũ hào cười cười không phản bác, cũng không đi cướp phần tư liệu kia lại,
dù sao bọn họ cũng chỉ là những số liệu, chỉ cần đụng vào tư liệu thì
liền rõ ràng nội dung bên trong là cái gì, lật xem chỉ là thói quen mà
bọn họ muốn giữ lại mà thôi.
Tất cả mọi người thay phiên nhau
nhìn một lần, trong lòng đều có điều hiểu được, huấn luyện tinh thần lực đối với những sinh vật thể có trí năng cao như bọn họ mà nói là rất có
lợi, mỗi người bọn họ sau khi đọc xong phần tư liệu này thì đều có thêm
những hiểu biết khác nhau, có lợi cho sự tiến hóa của họ sau này.
“Không nghĩ tới, chúng ta cũng có một ngày nhận được món quà của ký chủ……” Tứ
hào thở dài. Lời nói của cô khiến cho mọi người trầm mặc, bởi vì những
quy tắc trói buộc nên nhiệm vụ của bọn họ chính là phải luôn luôn giúp
đỡ ký chủ, như vậy thì việc hồi báo cho món quà lần này tới ký chủ thật
có chút khó khăn, bởi vì ở đây không phải tinh hệ Mộng Đa, không có
những kỹ thuật khoa học tương đồng để khiến bọn họ có thể thực thể hóa….
“Chuyện này, về sau lại nói, nhất định sẽ có cơ hội.” Nhất hào đem chuyện này
tạm thời dừng, chờ đợi cơ hội trong tương lai. Cũng bởi vì nguyên nhân
này, vào thời khắc mà Lục hào, Thất hào, Bát hào có thể thực thể hóa
trong tương lai, nền khoa học kỹ thuật của hành tinh này liền phát triển không ngừng.
Nhất hào nghĩ nghĩ, sau đó nói với Nhị hào: “Nhị hào, là lúc cậu lên sân khấu.”
“Được, Nhất hào!” Nhị hào âm u mà trả lời, lúc này, giọng nói của anh ta thay
đổi trở nên thanh hơn, hơn nữa còn lợi dụng bóng ma để nói chuyện làm
hiện trường nói chuyện âm trầm một mảnh.
Loại cảm giác quỷ mị này khiến cho những đạo sư khác có chút bất mãn, sôi nổi kháng nghị muốn
cho Nhị hào thay đổi hình tượng một lần nữa. Miễn làm cho Lan bảo bảo
đáng yêu của bọn họ sợ hãi.
Lời kháng nghị của bọn họ chỉ đổi lại bằng tiếng cười kiệt kiệt mà âm hành của Nhị hào, bốn phương tám hướng
của bầu trời đều bị tiếng cười làm cười khác phải sởn tóc gáy này chiếm
cứ. Sau đó toàn không gian trở nên âm u, gió lạnh nổi lên bốn phía, quỷ
khí tràn ra khắp nơi, vô số điểm lập lòe sáng bay bay….phảng phất như
trong nháy mắt, mọi người đều đã tới chốn âm tào địa phủ.
Trừ bỏ
Nhất hào tiếp tục không có biểu tình, bất động như núi, những người
khác-ngay cả cực kỳ biến thái Ngũ hào cũng nhìn không được trước nụ cười của anh ta đều không nhịn được hắn tươi cười, lúc này Nhị hào sâu kín
mà mở miệng: “Nếu Lăng Lan có thể chịu đựng mà vượt qua được sự tàn phá
của Ngũ hào thì nhất định sẽ không sợ ta….ta…ta….” Giọng nói trở nên
vang vọng khắp không gian học tập cùng với sự biến mất của người nói.
Lời này vừa ra, Ngũ hào ngay lập tức trở thành điểm phát tiết tức giận và
sợ hãi của tất cả mọi người, sôi nổi trừng Ngũ hào, muốn anh thu phục
Nhị hào chuyên giả thần giả quỷ này…… Đặc biệt là Cửu hào, hừ lạnh một
tiếng. Thần thái cực kỳ oán giận bất mãn, nếu không phải Nhất hào ở đây, cô tuyệt đối sẽ hướng Ngũ hào khiêu chiến. Dù sao lâu nay cô cũng muốn
đánh tên Ngũ hào này rồi, dám gây ảnh hưởng xấu đến Lan bảo bối của cô.
Ngũ hào đối mặt nhiều người tức giận, chỉ có thể cứng đờ mà cười. Đối với
Nhị hào, cho dù anh ta có biến thái đến mức nào cũng không dám quá phận, tên kia cực tinh thông về sức mạnh tinh thần, giỏi về che dấu chính
mình, nếu chọc tới hắn, một cái không cẩn thận, tuyệt đối sẽ bị hắn
ngược chết, anh ta thích ngược người, nhưng không có hứng thú để tự chịu ngược.
Nói nữa, đối với Lăng Lan, anh ta thật sự không ác ý, vì
sao những đồng sự bên người không ai có thể lý giải anh chứ? Ai cũng
hiểu đạo lý để bồi dưỡng ra một yêu nghiệt tuyệt thế thì không được sử
dụng những phương pháp mềm như lông mà, phải mạnh, mạnh, mạnh nữa…
Hây…chỉ có thể nói những yêu nghiệt thiên tài đều chịu cô đơn…
Ngũ hào giả vờ thành rùa đen trầm mặc trong tiếc nuối của mình, thiên tài luôn chịu cô đơn!
Lăng Lan cũng không biết, ngày lành của cô sắp hết và chuẩn bị tiếp nhận một đợt tàn phá, tra tấn mới từ không gian học tập. Lúc này cô chính là
đang khẩn trương nhìn về phía cổng lớn của biệt thự, chờ bọn Tề Long
đến, hôm nay cô không chỉ mời bọn họ mà còn mời tất cả những thành viên
khác của tổ 072 trước đây, và thêm một Lâm Trung Khanh mới gia nhập.
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống Lăng Lan mời bạn học về nhà, người
luôn luôn bình tĩnh như cô lúc này cũng không bình tĩnh được, có chút
hoảng hốt lo lắng.
“Lan lão Đại, chúng tớ ở đây!” Giọng nói này
chắc chắn là của Tề Long to họng kia, Lăng Lan đi ra khỏi hoa viên thì
nhìn thấy mấy người mặc đồng phục màu đỏ và màu trắng xuất hiện cách cô
khoảng trăm mét, người đi đầu đang không ngừng múa máy tay chân hấp dẫn
sự chú ý của cô-Tề Long.
Ở phía sau cũng có một cô gái đang
đưa tay lên sang sảng cười chào cô, người được mệnh dân “bà đàn ông” Hàn Tục Nhã, mà Lạc Triều theo sát Hàn Tục Nhã, mắc cỡ đỏ mặt cố gắng lôi
kéo góc áo bạn mình, nhắc nhở Hàn Tục Nhã phải bảo trì rụt rè một chút.
Nguyên Du Vân, La Thiếu Tân, Hà Triêu Dương, Lý Tinh Hoằng bốn người vẻ mặt
hưng phấn mà nhìn Lăng Lan, một bộ muốn tiếp đón lại không dám chạy tới, từ khi bọn Lăng Lan đi tinh cầu Ma Thú học tập, bọn họ đã nửa năm rồi
không gặp nhau.