Giờ Lạc lão phu nhân thấy họ rất phiền, phất tay nói:
- Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, các con về đi, ta mệt rồi.
Mấy vị Lạc lão gia thấy Lạc lão phu nhân chẳng thèm nể tình ai như thế,
biết bà không vui khi họ cứ mãi bám lấy việc hôn sự của Khúc Thấm, đều
xấu hổ, đành phải thôi.
Thế như sau khi mấy vị Lạc lão gia kia đi rồi, Lạc đại gia vẫn còn ở lại.
Lạc đại gia ở lại nhằm bàn bạc chuyện của Khúc Thấm với lão phu nhân:
- Nương, hôm nay có nhiều người đến như vậy, con thấy có mấy đứa còn ít
tuổi nhưng thật xứng với Thấm nhi, chẳng hạn như Tam công tử phủ Thừa Ân bá, Nhị công tử phủ Xương Đức bá, Ngũ công tử phủ Cảnh Đức hầu, cháu
trai trưởng nhà Lâm thượng thư,...
Lạc lão phu nhân nhíu mày không nói gì, đợi đến khi Lạc đại gia kể hết mấy người ông xem trọng ra, hơi không hài lòng nói:
- không được, không được, bọn chúng không xứng với Thấm nhi đâu.
Những người được chọn, không phải con thứ thì là con vợ lẽ, thân
phận không cao, trong gia tộc cũng không được sủng ái, sao bà có thể gả
cháu ngoại sang chịu khổ chứ?
Lạc đại gia nghe xong thấy rất bất
đắc dĩ, người này không được người kia không xong, chẳng lẽ Khúc Thấm là tiểu thư hầu phủ à? Dù là tiểu thư phủ công hầu, cũng chưa chắc có thể
gả được môn đăng hộ đối, gả thấp vẫn nhiều hơn trèo cao, mấy phu nhân
huân quý đó đâu phải rảnh rỗi, ai lại để ý đến một cô nương không có phụ mẫu trợ giúp chứ? Điều nổi bật duy nhất ở Khúc Thấm, đó là từ nhỏ lớn
lên bên cạnh lão phu nhân, lễ nghi quy củ đều xuất sắc hơn các tiểu thư
khác mọi mặt mà thôi.
Thế nhưng xem dáng vẻ của lão phu nhân,
đương nhiên Lạc đại gia cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, tránh
khiến mẫu thân tức giận. Ông biết mẫu thân vì muội muội mất sớm, đem tất cả yêu thương dành cho muội muội chuyển sang Khúc Thấm, lại thêm Khúc
Thấm cũng là đứa bé hiếu thảo, trở thành đầu quả tim trong lòng mẫu
thân, cũng không thể tùy tiện khiến lão nhân gia lo lắng.
- Quên đi, đi nhìn lại xem, dù sao năm nay Thấm nhi mới cập kê, vẫn còn một năm, từ từ mà chọn.
không ít cô nương mười sáu tuổi mới đính hôn, Lạc lão phu nhân suy tính trong lòng, nếu
mà không được, bà quẳng cái mặt già này đi, đến xin mấy lão tỷ
muội, nói chung sẽ chọn được người thích hợp.
Kỳ thực trong lòng
bà cũng biết những người con chọn là rất xứng với thân phận của cháu
ngoại, nhưng bà lại không nỡ nhìn con bé đau khổ tuổi thân mà.
Trong lòng Lạc đại gia thở dài, biết chuyện này còn chưa xong đâu, đành phải
thôi. Sau đó, lại chuyển tâm tư lên chuyện hôm nay, nói:
- Nương, rốt cuộc hôn sự giữa thế tử Trấn quốc công và Liễm nhi là sao vậy? Con
cũng biết Liễm nhi rất tốt, nhưng Khúc gia và phủ Trấn quốc
công... thật sự là không xứng nhỉ?
Vậy nên ông thật sự không rõ,
chẳng lẽ năm xưa đầu Trấn quốc công bị lừa đá hay sao, mới có thể tùy
tiện định một mối hôn sự thế này cho đứa con trưởng sẽ kế thừa tước vị
về sau, con dâu trưởng sau này sẽ phải chủ trì việc gia đình, là đối
tượng có ảnh hưởng rất lớn đến thế hệ mai sau của gia tộc, nào có nhà
ai không lựa chọn cẩn thận đâu? Thậm chí vì lo lắng đối phương chưa kịp
trưởng thành đã chết yểu, sẽ khiến con cháu mình gánh tiếng khắc phu
(khắc thê), nên trước khi con cái lớn lên, cũng không dám tùy tiện đính
hôn, trừ khi quan hệ giữa hai gia đình vô cùng thân
thiết, thậtsự không thể tránh được mà thôi.
Nhưng ông chưa từng
nghe nói muội phu mất sớm khi còn tại thế có giao tình gì với Trấn quốc
công, thậm chí năm xưa khi muội phu ở kinh thành, ngay cả mặt mũi cũng
chẳng gặp được mấy lần nữa kìa.
- Nếu việc này do chính miệng đại trưởng công chúa Thục Nghi nói ra, ắt sẽ không sai, dù có nhầm lẫn
gì đi nữa, nhưng bà ấy đã thể hiện thái độ rồi, sẽ không dễ thay đổi
đâu, tương lai Liễm nhi chắc chắn phải gả vảo phủ Trấn quốc công đấy.
Lạc lão phu nhân liếc ông, nói tiếp:
- Thế nên, mặc kệ các con có tâm tư gì đi nữa, đều thôi đi giùm ta.
Cuối cùng Lạc đại gia bị mẫu thân nói đến ngượng chín cả mặt, vội nói:
- Con cũng nhìn Liễm nhi lớn lên, con biết nó là đứa bé ngoan, đương nhiên sẽ vui thay cho con bé rồi.
Sắc mặt Lạc lão phu nhân hơi hòa hoãn.
Hai mẹ con còn trò chuyện thêm ít câu, rồi Lạc đại gia thấy sắc mặt Lạc lão phu nhân lộ vẻ mỏi mệt, biết lão nhân gia đã bôn ba cả ngảy, bèn đứng
dậy cáo từ mà đi.
Sau khi Lạc đại gia đi không lâu, chuyện bên Gia Thiện đường đã nhanh chóng đến tai Khúc Thấm.
cô nghe nói rõ là Lạc đại gia ở lại chỗ tổ mẫu một lúc lâu, không nhịn được cười lạnh.
Giờ có đại trưởng công chúa Thục Nghi tự mình thừa nhận mối hôn sự này
trước mặt chư vị phu nhân, với sự mạnh mẽ của đại trưởng công chúa Thục
Nghi,nhất định là chẳng ai dám lấy chuyện này mà gây sự. Với tính tình
của bà ấy, dù bà có sai đi nữa, thì cũng thành đúng, nếu có
ai không biết sống chết gây sự, chắc chắn sẽ đắc tội với bà ấy.
Nếu đắc tội với đại trưởng công chúa Thục Nghi thì sẽ có gì tốt ư?
Nghĩ vậy, trong lòng cô khinh thường, cảm thấy nếu đã được trọng sinh trở
về, rốt cuộc cũng thúc đẩy được một chuyện tốt, thì phải làm cho
hôn sựgiữa muội muội và Kỉ Lẫm được công bố trước thời điểm, nhưng lại ở trong hoàn cảnh này được đại trưởng công chúa Thục Nghi ra mặt thừa
nhận, thìxem như có cái bảo đảm, không ai dám lên mặt dạy đời như kiếp
trước nữa.
Giải quyết xong một nỗi tâm sự, tâm trạng Khúc Thấm rất tốt, giấc ngủ buổi tối cũng đặc biệt ngon hơn.
Nhưng so ra, lại có rất nhiều người không ngủ được.
không kể đến mấy phòng Lạc gia khác, bên đích phòng, Lạc đại phu nhân cũng hết sức đau đầu.
Bà không ngờ một tiểu nha đầu không nơi nương tựa luôn không đáng để vào mắt vậy mà may mắn
được định hôn ước với thế tử Trấn quốc công, mà còn khiến đại trưởng
công chúa Thục Nghi ra mặt, càng là hiếm thấy. Nhớ đến dáng vẻ
con gái nhỏ mỗi lần nhắc đến Trấn quốc công đều là vui vẻ, Lạc đại phu
nhân chỉ có thể thở dài.
Mà khiến bà đau đầu còn có tấm lòng thầm kín của con trai nhỏ dành cho Khúc Liễm, đừng tưởng là bà không biết,
chính bởi Khúc Liễm vẫn luôn khách sáo với con mình, trông cũng là đứa
đứng đắn, nên bà mới làm bộ như không biết mà thôi. Lúc nãy bà có cho
người đi sang chỗ con gái nhỏ và con trai nhỏ mà xem, biết con
trai nhỏ thất hồn lạc phách vì chuyện Khúc Liễm đính hôn,
con gái nhỏ giận dỗi trong phòng, thật là nhức đầu với chúng.
Bây giờ thành ra thế này, chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi, về sau phải
cho người trông chừng hai đứa nó cho kỹ, tránh cho cái bọn không an phận như chúng gây chuyện ồn ào gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng bà cũng hơi giận Khúc Liễm, nếu không có nó, con trai và con gái nhỏ sẽ chẳng như thế.
Đến khi Lạc đại gia trở về từ chỗ lão phu nhân, Lạc đại phu nhân vội hỏi
trượng phu xem có hỏi được gì từ chỗ lão phu nhân không, nghe trượng
phu nói xong, trong lòng Lạc đại phu nhân biết lão phu nhân nói đúng,
việc này chỉ cần có đại trưởng công chúa Thục Nghi ra mặt, thì là chuyện ván đãđóng thuyền.
- Nghe theo ý đại trưởng công chúa Thục Nghi
hôm nay, hai ngày nữa chắc phủ Trấn quốc công sẽ đến bái phỏng Khúc gia, khẳng định mối hôn sựnày, sau này bà nhớ để ý kĩ, nếu Khúc gia cần giúp đỡ gì, bà cũng đừng keo kiệt đấy.
Lạc đại gia dặn dò.
Lạc đại phu nhân nghe xong mà cảm thấy không thoải mái trong lòng, giờ còn
chưa có thành thân đâu, lão gia đã nôn nóng muốn quan hệ tốt với Khúc
gia, có gì tốt ư? Khúc gia có tương lai thế nào còn chưa biết đâu, chỉ
dựa vào một cô nương đã xuất giá như Khúc Liễm, thì có thể làm được
chuyện gì? một gia tộc thịnh vượng vẫn là dựa vào nam đinh trong nhà,
giờ Khúc Loan còn nhỏ, còn chưa biết số mệnh sau này ra sao đâu.
Thế nhưng chẳng thể cãi lời trượng phu, bà chỉ có thể giấu sự không vui đi, ngoài mặt tươi cười đồng ý.
Hôm sau, Khúc Liễm và tỷ tỷ về nhà, đương nhiên là không cần đến học ở Trúc Tuyên trai, nên dậy muộn hơn bình thường một chút.
Đến khi nàng dùng xong bữa sáng, bèn đến Gia Thiện đường thỉnh an Lạc lão phu nhân cùng tỷ tỷ.
Bấy giờ trong Gia Thiện đường có mấy vị phu nhân Lạc phủ, trong số đó Lạc
Cận vẫn đứng hầu bên cạnh lão phu nhân như cũ, khi họ vào trong phòng
tiếng cười vang vọng, hình như là Lạc tứ phu nhân đang nói đùa gì đó, dỗ cho Lạc lão phu nhân liên tục cười to, Lạc Cận thì lại đứng cạnh đấm
vai cho lão phu nhân.
Khi thấy hai tỷ muội vào, các bà đều ra vẻ vui mừng.
- Thấm nhi và Liễm nhi à, mau đến đây nào.
Sau khi Khúc Thấm và Khúc Liễm hành lễ với lão phu nhân xong, Lạc tứ phu nhân kéo tay Khúc Liễm mà quan sát rồi cười nói:
- Trước kia ta còn đoán dung mạo Liễm nhi xinh đẹp thế này, không biết
sau này sẽ hời cho công tử nhà ai, không ngờ chỉ mới chớp mắt, hóa ra
nha đầu này còn có vị hôn phu đính hôn từ nhỏ cơ đấy, Liễm nhi đứng cạnh Kỉ Huyên Hòa kia, thật đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ, trai tài gái sắc, trời đất tác thành mà... Lão phu nhân, người nói xem có phải không?
Lạc tứ phu nhân lại nói chuyện khiến mọi người trong phòng vui vẻ bật cười, Lạc lão phu nhân chỉ vào bà ta mà nói:
- nói thế nào mà con nói chẳng được chứ!
- Con có nói sai chỗ nào đâu chứ? Mỗi một câu của con đều là thật lòng,
ngay cả đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng thích Liễm nhi như thế còn
gì, sao lại bảo con nói quá được ạ?
Khúc Liễm đứng tại chỗ cúi
đầu, dáng vẻ một mực thẹn thùng chịu không nổi, trộm nhìn thoáng qua,
phát hiện mấy cữu mẫu đều ra vẻ vui thay cho nàng, trong lòng càng thêm
chắc chắn, mỗi người đều là diễn viên bậc thầy.
Chỉ có Lạc Cận còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn, ánh mắt nhìn Khúc Liễm hơi phức tạp.
Trong lòng Lạc Cận, trước đây Khúc Liễm là do Khúc Thấm dẫn tới, không có
quan hệ huyết thống với Lạc gia họ, chẳng qua bởi Khúc Thấm yêuthương
muội muội, không nỡ xa muội muội mới dẫn theo đến Lạc gia, được nuôi
dưỡng bên cạnh lão phu nhân cùng Khúc Thấm, có mối quan hệ này, khiến
thanh danh của Khúc Liễm tốt hơn một chút, mai mối về sau cũng không đến mức quá tệ.
Cũng không ngờ, tiểu nha đầu không đáng được Lạc gia chú ý, bỗng bay lên cành cao, thành phu nhân tương lai của phủ Trấn
quốc công, còn được đại trưởng công chúa Thục Nghi yêu thích như thế,
che chở cho nó rõ ràng đến vậy.
Lạc Cận nghĩ lại mình, năm
nay đã cập kê, mà còn chưa biết việc hôn nhân sau này sẽ thế nào. Thế
nhưng, đến nay Khúc Thấm vẫn chưa có tin tức gì khiến nàng ta không quá
mất mác, hơn nữa nói sao chăng nữa, dựa vào thân phận ấy, việc hôn nhân
sau này của nàng ta chắc chắn sẽ tốt hơn Khúc Thấm nhiều.
Ở Gia Thiện đường trò chuyện với lão phu nhân một lát, Khúc Thấm dẫn muội muội cáo từ.
Lạc lão phu nhân dặn các nàng:
- Nếu trong nhà cần hỗ trợ gì, cứ cho người đến thông báo với ta một tiếng, đừng có mà thất lễ trước mặt công chúa đấy.
Lạc đại phu nhân cũng cười nói:
- Ngoại tổ mẫu các con nói đúng, các con vừa đến kinh thành, cũng không biết bên ngõ Song Trà đã mua sắm đầy đủ chưa mà.
Lạc tứ phu nhân cũng hùa theo, người vui vẻ nói lời sảng khoái, nói tới nói lui, khiến người khác vô cùng thoải mái.
Khúc Thấm cười nói:
- Ngoại tổ mẫu yên tâm, cháu biết rồi ạ!
Rồi lại cảm ơn mấy vị cữu mẫu, trong lòng lại chưa từng nghĩ đến việc tìm
người Lạc phủ giúp đỡ, kiếp trước cô từng quản lý cả một cái phủ hoàng
tử, sau lại thành phủ thân vương, nhân khẩu cũng không hề ít hơn Lạc phủ đâu.
Khúc Liễm tiếp tục đảm nhiệm vai diễn tiểu muội muội ngượng ngùng e thẹn trốn phía sau tỷ tỷ, có tỷ tỷ chắn trước, nàng cũng vui
mừng thư thái.
thật vất vả ứng phó xong, hai người mới trở về viện của các nàng.
Giờ Kiều ma ma đang coi sóc bọn nha hoàn thu dọn, đến giờ Tỵ thì về nhà.
không ngờ mới ngồi xuống, thì đã thấy Lạc anh dẫn nha hoàn sang.
Lúc này là giờ học của các tiểu thư Lạc phủ, thấy Lạc anh xuất hiện ở đây, thì biết nàng ta đương nhiên là trốn học.
- A Liễm!
Gương mặt Lạc anh bình tĩnh nhìn Khúc Liễm chằm chằm.
Khúc Liễm đang định nói chuyện, thì thấy Khúc Thấm từ trong phòng đi ra, thấy ánh mắt Lạc anh tối đi, rồi cười chào hỏi:
- Sao anh biểu muội lại đến đây vậy? Ngồi xuống trước đã nhé!
Lạc anh nhìn Khúc Thấm, tạm kiềm chế tính tình, hành lễ với Khúc Thấm, nói:
- Thấm biểu tỷ, muội tìm A Liễm có việc.
Thấy Lạc anh khí thế hung hăng mà đến, Khúc Thấm biết tiểu cô nương thường
xử sự theo cảm tính, e là Lạc anh cũng có ý với Kỉ Lẫm, lại là người có
tính tình được nuông chiều, nên chạy đến chất vấn muội muội đây. Điều
này khiến trong lòng cô hơi giận, nhìn thế nào cũng thấy Lạc anh khí thế hung hãn, muội muội lại yếu đuối thế này, chắc chắn sẽ chịu thiệt từ
nàng ta.
Cho nên, Khúc Thấm lập tức nghĩ ra cách, nói:
-
Cũng thật không khéo, hôm nay bọn tỷ phải về nhà, đang vội,
chắc không có thời gian tiếp đón, ngày khác anh biểu muội lại sang nhé!
- Muội tìm A Liễm nói vài câu, nói xong sẽ đi, không làm phiền lâu đâu.
Lạc anh vội nói, nàng ta biết tính Khúc Thấm, đừng nhìn bình thường đoan trang ổn trọng
là thế, nhưng rất bảo vệ Khúc Liễm, có đôi khi ngay cả bọn nàng cũng
chẳng thể bắt nạt Khúc Liễm đâu.
Ngay khi Khúc Thấm muốn từ chối, Khúc Liễm lên tiếng:
- Tỷ tỷ, muội đi trò chuyện ít câu với A anh, không sao đâu.
Khúc Thấm thấy đôi mắt muội muội trong vắt nhìn mình, sắc mặt Lạc anh cũng
dịu đi không ít, tuy là lo lắng, nhưng nhớ lại kiếp trước tình cảm giữa
muội muội và Lạc anh rất thân thiết, bèn để bọn nó đi.
Khúc Liễm kéo Lạc anh vào phòng ngủ của nàng, sai bọn nha hoàn ra ngoài.
Mới vào phòng, Lạc anh liền bình tĩnh bỏ tay Khúc Liễm ra, ngồi một bên giận dỗi.
- Ngươi sao vậy?
Khúc Liễm biết rõ còn hỏi, cố khiến giọng nói của mình thật dịu dàng.
Lạc anh chợt xoay người, phẫn nộ nói:
- Đừng giả mù sa mưa nữa! Xem như ta hiểu rõ ngươi rồi, ngươi rõ là có
hôn ước với Kỉ Huyên Hòa, thế mà lại chưa bao giờ nói cho ta biết, làm
hại ta, làm hại ta...
Nước mắt đọng trong khóe mắt, suýt lăn dài trên má.
- A anh.
Khúc Liễm hơi nóng lòng, tính cách Lạc anh kiêu ngạo biết bao, cho tới giờ
chưa từng thấy nàng ấy khóc, giờ cái dáng vẻ nước mắt lưng tròng thế
này, thì liền biết do hôn sự của nàng và Kỉ Lẫm ảnh hưởng mà ra.
Đối với Lạc anh, tuy nàng không thể đối xử chân thật nhiệt tình như đối với tỷ tỷ, nhưng đến nay nàng chưa từng lừa gạt nàng ấy bao giờ,
cũng thậtlòng muốn chơi cùng nàng ấy, rất bao dung tính tình của nàng
ấy.
- Nếu ta biết ngươi có hôn ước với Kỉ Huyên Hòa, ta nhất định sẽ không... Ô ô ô! Ta đau lòng muốn chết, đều tại ngươi đấy!
Lạc anh nói xong, bèn vùi mặt xuống bàn òa khóc.
Khúc Liễm nhìn dáng vẻ trẻ con này của nàng ấy, ngược lại hơi buồn cười,
nhưng biết bản thân phải nhan chóng giải thích, tránh cho nàng ấy càng
hiểu lầm nặng thêm, vội nói:
- Chuyện này cũng không trách được
ta mà, ta cũng mới biết hôm qua thôi! trên thực tế, việc này ngay cả
nương và tỷ tỷ ta cũng không biết đâu, nếu không được đại trưởng công
chúa Thục Nghi nói, chúng ta cũng không biết việc này.
Tiếng khóc Lạc anh nhỏ đi, ngẩng đầu hỏi:
- thật à?
- thật đó!
Khúc Liễm ra vẻ nghiêm túc.
- Nếu ta lừa ngươi, cứ để ta bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế đi.
Lạc anh thấy nàng khẳng định còn thề độc, cuối cùng cũng tin nàng, lấy khăn lau mặt, buồn bã nói:
- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao ngay cả nương ngươi cũng không biết?
- Nghe nói là trước khi phụ thân ta qua đời định ra, năm xưa nương và tỷ
tỷ ta đều không ở phủ Tuyên Đồng, khi đó tuổi ta còn nhỏ, lại sinh bệnh, vốn không biết khi đó còn có chuyện này.
Sau khi nghe xong, sắc
mặt Lạc anh thông cảm nhìn nàng, thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhuốm
vẻ u sầu, trong lòng không khỏi đồng tình, nóivới nàng:
- Được rồi, ta biết, không phải lỗi của ngươi.
Rồi cũng thở dài, rầu rĩ nói:
- Ngươi đã có hôn ước với Kỉ Huyên Hòa, ta... Ta không thèm thích vị hôn
phu của người khác, về sau ta không liếc Kỉ Huyên Hòa lấy một cái, nếu
ta lại nhìn, ta sẽ làm mù mắt mình đi!
- A anh!
Lạc anh nhìn dáng vẻ cảm động của nàng, không nhịn được hơi đắc ý, tuy nàng ta là
người tùy hứng, nhưng cũng đọc sách thánh hiền mà lớn, sẽkhông vô sỉ mà
làm chuyện đê tiện như thích vị hôn phu của tỷ muội đâu. Quả
nhiên, không phải là A Liễm vô cùng cảm động hay sao?
Thế nhưng, nhớ lại huynh trưởng ruột thịt thích Khúc Liễm, Lạc anh lại nhăn mặt.
Giờ Khúc Liễm có hôn ước với thế tử Trấn quốc công, huynh trưởng và Khúc
Liễm là không còn khả năng, cũng không biết huynh ấy đau lòng đến mức
nào nữa.
Hai người trò chuyện một lát, Lạc anh bèn đi mất. Nàng
ta trốn học mà đến, sau khi hóa giải được khúc mắc, liền trở về đi học,
tránh để mẫu thân biết được, nàng ta ắt phải chịu phạt.
Khúc Liễm tự mình ra tiễn Lạc anh, hai thiếu nữ nắm tay ra vẻ tỷ muội tốt, thấy
vậy Khúc Thấm đang ngồi trong phòng uống trà không nhịn nổi hơi kinh
ngạc.
cô bỗng hiểu được vì sao ở kiếp trước sau khi xảy ra việc này, tình cảm giữa muội muội và Lạc anh vẫn tốt như thế.
- Thấm biểu tỷ, muội đi trước, sau này có rảnh sẽ sang ngõ Song Trà tìm mọi người chơi nhé!
Lạc anh chào tạm biệt, rồi dẫn nha hoàn vội đi mất.
Khúc Liễm tiễn Lạc anh xong, xoay người thấy tỷ tỷ nhìn mình chăm chú, nhất thời hơi không được tự nhiên.
- Tỷ tỷ, tỷ nhìn muội làm gì vậy?
- không có gì, chỉ là cảm thấy tình cảm của muội và Lạc anh thật tốt mà thôi.
Khúc Liễm chớp chớp mắt xong, ra vẻ vô tư nói:
- A anh thoạt nhìn hơi khó chiều, nhưng là người rất tốt.
Lại còn rất khờ, vô cùng dễ dỗ nữa.
Bọn nha hoàn nhanh chóng thu dọn xong hành trang, hai tỷ muội đi từ biệt
Lạc lão phu nhân, rồi ngồi xe ngựa về Khúc gia ở ngõ Song Trà.