Yêu Cậu Lớp Trưởng!
Cái thai lớn lên hẳn. Chỉ còn một tháng nữa là hạ sinh thế nhưng cô vẫn ngày đêm bên cạnh
cậu, đi lại nặng nề nhưng sáng nào cũng mua cháo cho cậu ăn.
Cậu đã tỉnh lại rồi, đã có thể mở mắt và nhìn cô, thi thoảng à ư vài câu.
- Dương, anh sờ bụng em xem, con trai chúng ta đấy, lớn lắm, sắp ra gặp chúng ta rồi.
Cậu được xuất viện, về tới nhà, cậu nhớ mang máng một chút, những hình ảnh
như mảnh vụn trong kí ức thi thoảng lại xuất hiện. Một bóng hình người
con gái nào đó cứ lu mờ ảo ảnh hiện ra. Cậu đã từng yêu người con gái ấy thế nào, tâm can cậu bất lực thế nào, trí tim cậu đau đớn thế nào,
chẳng phải có mình cậu rõ nhất hay sao.
Đêm hôm đó, ba cái bóng
đen lại tiếp tục xuất hiện trên ban công phòng cậu, từ từ tiến vào, cậu
tỉnh giấc, tròn mắt nhìn ba người. Hai mũi tiêm lại tiếp tục được trích
thẳng vào động mạch. Dịch thuốc lỏng màu vàng chuyền đi như con rết cắn
đứt những mạch máu của cậu. Cậu đau lắm, nhưng chỉ có thể im lặng chịu
đựng.
Người đàn ông cao lớn ở giữa chờ đợi, nhìn rất lâu. sau đó, họ thì thầm bàn nhau
- Chuyển biến này... ba ngày nữa là xong.
Cái bóng cao lớn mỉm cười, rồi sau đó cả ba ẩn mất trong bóng đêm. Cũng
chẳng hề một ai biết. Cũng không hiểu là tốt hay xấu, đó là loại thuốc
gì mà sau đó sắc mặt cậu sáng sủa lên hẳn, cậu có thể cười, và nói một
vài từ dứt khoát
- Nhi...
Sáng hôm sau, câu giật mình, cảm động rơi nước mắt chỉ vì tên cô được gọi từ miệng cậu. Từ ấy tưởng như
quá đỗi thân thuộc, mà sao cô lại nhưng muốn bùng nổ, đã hơn nửa năm rồi
... thực sự hơn nửa năm rồi.
Cái nắm tay thật chặt, cô cảm giác con tim mình bẫng lên, sung sướng một cách kì lạ.
Tháng cuối ấy, bác sĩ cho cậu đi tập trị liệu, đôi chân lã bước đi từng bước chậm, đôi tay có thể cầm nắm được.
Mọi người trong bệnh viện đều vô cùng lạ lùng, ngay cả trưởng khoa cũng
không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt mình. Cái phần trăm tỉnh
dậy còn rất khó, huống chi là đi lại được như thế này mà chỉ trong một
tháng. Đây rõ ràng là một truyện còn kì lạ hơn cả mặt trời mọc hướng
tây.
Cô vui vẻ, ôm chiếc bụng bầu lớn đến sát bê cậu, cổ vũ cậu.
Từ ngày đó, cậu luyện tập không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, Hạo Bối vui
mừng không tả được, liền nhắn Hạo Thiên mua thật nhiều thuốc và đồ ăn
tẩm bổ hảo hạng để cậu nhanh chóng lấy lại vẻ uy nghiêm từ trước.
Trong biệt thự Anh Túc, Hạo Thiên ngồi trên chiếc ghế lông vũ trắng, lắc nhẹ
ly rượu và nói với một cô gái đang ngồi đọc sách phía bên
- Em đã thấy chưa, chuyện gì Hạo Thiên này nhúng tay vào, đừng nói đến hai chữ thật bại.
Cô buông sách xuống, nhìn anh đáp lạnh lùng
- Phải, anh thì giỏi rồi.
Trong tháng cuối, sức khỏe tuy chưa hồi phục được nhiều nhưng Nhị Hắc vẫn cố
gắng bù đắp cho Lệ Nhi, sáng ngủ dậy sớm làm bữa sáng cho cô. Rồi tối
tối cậu lại ôm chiếc bụng tròn thủ thỉ
- Con yêu, bố mẹ chờ con lâu lắm rồi.
Gần một tuần sau, cậu chuẩn bị đồ đạc để đưa cô vào bệnh viện chờ sinh.
Những cơn đau mớm thi thoảng lại kéo đến, khiến cô đau và khó chịu. Cậu
nhìn mà xót lắm, một tay vuốt lưng một tay, một tay đỡ cô đi lại cho đỡ
đau.
Rồi cuối cùng, giây phút ấy cũng đến, cơn đau kéo đến hành
hạ, cô khụy xuống sàn, một tay bán lấy giường mà cắn răng để không hét
lên.
Cậu đỡ cô lên giường, cầm chiếc quạt phe phẩy, thi thoảng lại xoa bụng matxa cho cô bớt đau
- Nhi, cố lên, vì con chúng ta.
- Trên mặt, mồ hôi còn túa ra đầm đìa, cô vẫn cứ vui vẻ gắng cười cho cậu yên tâm.
Chiếc xe đẩy của bác sĩ tới, bụng cô càng quặt thắt, cô cảm giác nhưng không
thể chịu nổi nữa mà ngất đi, nước ối vỡ ra, cơn chuyển dạ co thắt ngay
một dồn dập, như muốn nuốt đi tất cả sức lực cửa cô gái nhỏ bé. Cô đau
tới chết đi sống lại, cánh tay nhỏ bám trụ trên tay Nhị Hắc mà nổi gân
xanh lên.
Gương mặt đỏ bừng ấy, giọng cổ khô khan không thể gào
nổi, cô mệt, cả thân người chỉ muốn đổ rầm xuống nhưng trong lúc này cô
cần phải thật tỉnh táo để đón đứa con bé bỏng của mình. Chính nguồn sức
mạnh trong suy nghĩ đó, chính tình mẫu tử đó khiến cô vận hết khả nặng
của mình để cắn răng chịu đựng.
Nhị Hắc đứng loanh quanh bên
ngoài, lòng nóng như lửa đốt, trong phòng kia tiếng kêu thảm thiết vô
cùng. Bố của Lệ Nhi cũng đứng lên ngồi xuống không yên, sốt ruột ra
ngóng vào ngóng con gái và đứa cháy ngoại.
Sau một hồi lâu, vẫn
chưa hề có chuyển động gì, hơn nữa y tá còn nói cô bị khó sinh, 5 phút
nước mà bé chưa ra thì chắc chắn phải vào phòng mổ nếu không em bé sẽ
chết ngạt.
Đầu óc cậu quay cuồng, cậu liền hỏi y tá
- Có cách nào để tôi vào trong đó với cô ấy không?
- Có, nhưng mục phí sẽ cao gấp đôi.
Cậu liền nhanh chóng gật đầu rồi theo y tá mặc đồ đẻ vào trong. Khi vừa
nhìn thấy khô quằn quại trên bàn đẻ, cậu không kìm được nước mắt và vù
tới ôm ghì đầu cô vào lòng mình, miệng thì thầm
- Có anh ở đây rồi, cố lên em, anh đang ở đây rồi.
Lòng cô bỗng dưng trùng xuống, cảm giác yên tâm và hạnh phúc len lỏi.
Cô mãn nguyện bám lấy tay cậu, cơn đau từ lúc nào đã dịu hẳn.
Bác sĩ nhìn hai người hạnh phúc, cũng đỡ căng thẳng.
Đứa trẻ cất tiếng khóc oa oa lên, cô và cậu ôm chặt lấy nhau, cô không kìm
được nước mắt mà hạnh phúc khóc, đón con lên ngực mình từ tay bác sĩ.
Đứa trẻ kháu khỉnh khóc thật lớn, Nhị Hắc ôm cả cô vào con vào lòng,
chính cậu cũng đang khóc. Phải, qua bao nhiêu sóng gió, thời gian, công
sức, hai người cuối cùng khóc có thể khóc cùng nhau, hạnh phúc cùng nhau tới như này.
Cô vượn cạn thành công, ngày nào cậu cũng túc trực chăm sóc. Thình thoảng vẫn ghé tai cô âu yếm
- Nhi, em đã dành thanh xuân của mình để yêu và chăm sóc anh. Từ giờ, hãy để anh làm điều đó cho em
Đứa trẻ kháu khỉnh ngước đôi mắt nhìn bố mẹ, đôi mắt ấy thật sáng, như báu vật của trời.
Quả thực trên đời này không mấy ai được chồng nuông chiều như Mã Lệ Nhi
này, sau khi đẻ xong, sướng như một bà hoàng lên ngôi, sáng có người hôn đánh thức, bữa sáng nóng hổi được dọn lên tận giường, đi đâu cũng có
người kè kè theo sau. Có khi tay chân cũng vì thế mà mụ mị cả đi.
thi thoảng còn nói bâng quơ:
- Dương,anh có mệt không? Nhưng mà thôi, đó là việc của anh
Nói rồi lại tự cười hoan hỉ sung sướng còn ai kia chỉ biết lắc đầu.
- Số kiếp này định thế rồi, đâu thay đổi được gì!
Sau kì ở cữ,cô lại đi làm,đặc thù công việc di chuyển nhiều, thành ra hai
vợ chồng phải gửi con ở biệt phủ của Hạo Thiên, đám Tam Hậu,Tứ Hậu có
thêm một công việc nữa là vú em. Mà khổ nỗi lại lười không đi mua đồ
chơi, nhà có bao nhiêu súng đều lôi ra cho thằng bé nghịch cả. Đám linh
canh kẻ làm ngựa,kẻ làm hề, đông vui nhộn nhịp đáng kể. Có một đứa bé mà biệt phụ trước giờ toàn mùi ảm đạm lạnh lẽo giờ không khác một lớp mầm
non.
Cuối cùng, cái ngày vui mừng nhất trong đời cô cũng đến, là
ngày hai cô cậu kết hôn. Trước đó một tháng, cô lo chụp ảnh cưới ráo
riếu, gớm, cũng giỏi lợi dụng lắm, mượn cả tá lính để làm quần chúng. Bộ album ảnh đủ cả màu sắc, trực thăng quân đội đến cảnh tháo bom.
Đám cưới tổ chức trong khuôn viên khách sạn, khách khứa nườm nupwj, an ninh bảo vệ từ phía Hao Thiên bố trí khắp nơi, nhưng vị quan chức đều xuất
hiện. Hai đứa bạn thân làm phù dâu hớn hở không kém, cuối cùng sau những tai ương chia cắt, họ cũng có thể đến bên nhau. Một người hết lòng yêu
thương chờ đợi, một người hy sinh cả tính mạng của mình, quả thực hạnh
phúc viên mãn là một kết quả xứng đáng cho họ.
Tiệc cưới linh
đình, ông Quý rơm rớm nước mắt nhìn con gái, vậy là cuối cùng đứa con
ngang ngạnh của ông cũng tìm được người thay ông chăm sóc lo lắng.
Cuối cùng là màn trao nhẫn cưới, MC vừa hay nói
- Chú rể có đông ý yêu cô dâu mãi mãi, bên cạnh cô ấy bất cứ khi nào cô ấy cần hay không?
- Chắc chắn rồi! - Cậu nhìn cô âu yếm
- Còn cô dâu, cô có đồng ý....
MC chưa kịp nói, Lệ Nhị đã ôm chầm lấy chú rẻ hét lớn
- Tôi không chỉ yêu anh ấy đến hết đời này, mà kiếp sau, kiếp sau nữa nhất định tiếp tục lấy anh ấy làm chồng.
Nói rồi, Nhị Hắc liền cúi xuống hôn Lệ Nhị, tiếng pháo lớn nổ lên, mọi người vỗ tay chúc mừng.
Cậu nhìn cô ấu yếm, ánh mắt đó đã khiến cô yêu, cô thương, mãi mãi là như
vậy. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, nhất định không để cả hai phải
lạc nhau thêm giây phút nào nữa.
~~~~End~~~~