"Khốn kiếp, những người này thật là to gan, lại dám gây chuyện ở Dung phủ ta!" Dung Định
Viễn vung tay áo, đang muốn đi ra ngoài, lại thấy Đại phu nhân đột nhiên ‘bùm’ một tiếng, quỳ xuống.
Xem ra, giấy gói không được lửa rồi, không ngờ Mạc thị ả cũng có một ngày nhận tội. Nếu Dung Định Viễn thật
ra khỏi cái cửa này, như vậy những người, bên ngoài đó không chừng còn
nói bậy thế nào khác, Chu Phú Quý là ả sai Hương Thiền đi Nghênh Xuân
lâu tìm thấy, không ít người nhận được Hương Thiền, vốn tưởng rằng nơi
bướm hoa chính là an toàn nhất, không ngờ, vẫn bị người nắm lấy cái
đuôi.
Mới đầu ả là tính toán khiến Chu Phú Quý và Tần thị lôi kéo ở một chỗ, tiếp theo khiến Dung Định Viễn danh chính ngôn thuận hưu
nàng, nào biết. . . . . .
"Lão gia, thiếp đáng chết, thiếp cũng
là vài ngày trước đó mới biết được Chu Phú Quý này là giả, nhưng không
muốn chọc lão phu nhân đau lòng, vẫn lừa gạt ở trong lòng, thiếp cũng là tình thế khó xử!" Trong mắt Đại phu nhân nén nước mắt, trên mặt là vừa
uất ức vừa mâu thuẫn, giống như mấy ngày nay ả thật sự là lừa gạt có bao nhiêu khổ sở.
Xem chừng ca diễn (diễn viên) cũng không có kỹ thuật diễn tốt như Đại phu nhân đâu?
Dung Noãn Tâm cười, tiến lên một bước, nói: "Đại phu nhân cũng là có nỗi khổ tâm, gạt phụ thân và lão phu nhân tặng cho Quy Công này bao nhiêu lần
bạc? Thật sự là khổ cực ngài!"
Hai chữ ‘Quy Công’, lập tức kéo
cao ngạo tự ái của Dung Định Viễn ra ngoài, sắc mặt hắn biến đổi, quả
đấm nắm ‘răng rắc’ vang dội.
Mắt lạnh trừng mắt nhìn Đại phu
nhân, hắn khó có thể tin, Đại phu nhân lại có thể gạt hắn, đồng ý một
‘Quy Công’ đê tiện vào ở trong phủ, còn hưởng thụ đối xử của chủ tử Dung phủ, điều này làm cho Dung Định Viễn làm sao mà chịu nổi, hắn thậm chí
hoài nghi Đại phu nhân có cấu kết với Chu Phú Quý giả mạo này hay không. . . . . .
"Tiện nhân!" Hắn một tay lôi kéo Mạc thị, một tay vung tay lên, lập tức hung hăng đánh lên.
Đại phu nhân chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, rồi sau đó má trái đau
rát, khóe miệng từ từ sưng lên, trong miệng cũng tràn ra mùi máu tanh
nồng nặc, một tát này đánh thật không nhẹ, thật sự là dùng hết sức lực.
Dung Định Viễn chinh chiến sát trường quanh năm, đã sớm luyện thành đầu đồng cánh tay sắt, lần này, thật sự là đánh rất lợi hại.
"Nương. . . . . ." Dung Huệ Như nóng lòng nhào tới, một tay đỡ được thân thể
lảo đảo chỉ chực ngã xuống của Đại phu nhân, trên mặt là nước mắt liên
tiếp, thật sự là làm người thương yêu.
"Lão gia, thiếp sai lầm
rồi, thiếp cam nguyện chịu phạt!" Đại phu nhân khôn khéo bực nào, mặc dù trong lòng ả giận Dung Định Viễn, nhưng lại rất nhanh trấn định lại,
‘bịch’ hạ xuống, lại nặng nề quỳ xuống, ả biết, Dung Định Viễn tâm cao
khí ngạo, nhất định là giận ả tự chủ trương, lúc này ả mềm mỏng, cũng
cho Dung Định Viễn bậc thang đi xuống, chuyện này chỉ cần ả cắn chết
định mình là sau này mới biết chuyện, người khác lại nói ả như thế nào?
Quả nhiên, vẻ mặt Dung Định Viễn hòa hoãn đi một ít, trong mắt lóe lên một chút áy náy, vừa muốn đưa tay ra đỡ Đại phu nhân.
Nhưng tôn nghiêm của nam nhân vẫn làm cho hắn hạ không được mặt mũi, động tác lúc vươn tay đương nhiên là cứng ngắc một chút, lại bị Dung Huệ Như ngộ nhận là hắn còn muốn đánh mẫu thân của mình, Dung Huệ Như ngược lại
cũng là một người hiếu thuận, lập tức thò tay ngăn ở trước mặt mẫu thân, há mồm lập tức kêu gào nói: "Mẫu thân có lỗi gì? Kể từ sau khi đón hai
tiện nhân này trở về phủ, ngài đã không đau Huệ Như nữa, ngài đã không
tôn trọng mẫu thân nữa, sớm biết có hôm nay, ban đầu mẫu thân cũng không nên đón họ trở về phủ. . . . . ."
Lời của ả còn không có kêu
xong, tay vươn ra của Dung Định Viễn, lập tức chuyển thành bàn tay, đánh trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Huệ Như, trong nháy mắt, trên mặt kia
là đặc sắc tuyệt luân, mới vừa đánh má trái, hiện tại lại đánh má phải,
thật đúng là đối xứng.
"Nói rất hay, có lẽ phụ thân nên đưa nương con chúng ta về quê cũ, từ luc Noãn Tâm hồi phủ, đã nhiều lần bị người
nói xấu, Noãn Tâm cũng không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Vì
sao Huệ Như muội muội muốn hại ta như thế, vì sao Đại phu nhân muốn
không tha cho nương ta như thế!"
Dứt lời, nàng cũng nén nước mắt
quỳ gối trước mặt của Dung Định Viễn, mắt hạnh quật cường không nháy một nhìn Dung Định Viễn, chỉ ngóng trông hắn cho nương con các nàng một câu trả lời sảng khoái chắc chắn.
Loại ngày không trên không dưới, không danh không phận này, cũng nên chấm dứt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả cây châm
rớt xuống cũng có thể nghe được, nữ tử thanh lâu kia thấy tình thế không đúng, đang muốn bò dậy chạy đi, lại bị Lương Thần tay mắt lanh lẹ đè
lại.
"Hậu gia tha mạng, Hậu gia tha mạng, ta khai, ta cái gì cũng khai, nhưng thật ra là có người ra bạc để cho ta tới trong phủ nói này
vài lời, nhưng những câu ta nói đều là thật, nếu Hậu gia không tin, đại
khái có thể đi Nghênh Xuân lâu chúng ta hỏi một câu!"
Đúng lúc ấy, thuộc hạ của Dung Định Viễn đã trở lại, mới vừa rồi, hắn âm thầm phái người đi điều tra những người ngoài cửa đó.
Người tới ghé vào bên tai Dung Định Viễn nhỏ giọng nói mấy câu rồi lui xuống, hình như sắc mặt của Dung Định Viễn càng trở nên khó coi hơn, gần như
là cắn chặt hàm răng mới có thể đè xuống ý giận ngút trời kia của mình,
hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại phu nhân: "Mời Dung Tú Mai tới đây!"
Thật ra thì không cần đi mời, Dung Tú Mai sớm đã quỳ gối bên ngoài phòng, nàng ngược lại một người thức thời.
Chu Phú Quý xảy ra chuyện như vậy, Dung Tú Mai đã sớm ngờ tới mình cũng
không thoát thân được, cũng không đợi Dung Định Viễn truyền, đã dẫn một
đôi nam nữ canh giữ ở ngoài cửa, nghe Dung Định Viễn cho truyền, nàng
lập tức dẫn nam nữ đi vào.
"Đại ca, mẫu thân!" Mặt Dung Tú Mai trắng bệch, trong mắt tràn ngập nước mắt quỳ xuống.
"Ngươi có biết lỗi?" Dung Định Viễn giận quá thành cười, hắn chưa từng nghĩ
đến thân muội muội của mình lại có thể lừa gạt mình như thế, mấy ngày
nay, thừa dịp hắn không có ở trong phủ, cổ động lừa gạt tiền tài trong
phủ, không phải vì trả nợ, mà là đang nuôi nam nhân ở bên ngoài, ngay từ sau khi Chu Phú Quý chân chính chết đi, nàng đã bán sạch nhà ở và ruộng đất trong nhà, cùng một tên nam tử trẻ tuổi ở thành tây mua một tòa
nhà, những năm gần đây, nam tử kia cũng không biết ở nơi nào nhiễm anh
túc (nghiện thuốc phiện), mỗi lần phát tác, phải ăn anh túc cao đắt
tiền, nếu không, sẽ sống không bằng chết.
Cứ như vậy, những tiền
tài bán phòng bán đất của Chu gia còn dư lại kia tự nhiên không đủ cho
người nam tử kia tiêu, vì vậy, lúc này Dung Tú Mai mới liều, nghĩ đến
mời người tới Dung phủ lừa gạt bạc.
Cũng là vạn vạn không ngờ,
chính là ở buổi sáng ngày hôm nay, nam tử kia thấy tình thế Dung phủ bên này không đúng, dứt khoát hạ giá bán tòa nhà, cuỗm tiền tài rời đi.
Bi thương trên mặt Dung Tú Mai cũng không phải là giả vờ, chính là tâm
lạnh tới cực điểm, lại không nói tình cảm với nam tử kia như thế nào,
những năm này, nàng tốn bao nhiêu bạc ở trên thân người kia, vốn muốn
lừa gạt thật nhiều rồi cùng cao bay xa chạy với nam tử kia, nhưng không
nghĩ tới, quay đầu lại lại là loại kết quả này.
"Đại ca, Tú Mai
biết sai, Tú Mai bị mỡ heo mê tâm, xin đại ca trách phạt" Dung Tú Mai
cũng không biện giải, hai đả kích nặng nề làm cho cả người nàng nhìn có
vẻ tiều tụy hơn trước kia, cả người giống như là cà dính sương, mệt mỏi
rồi lại vô lực.
"Nương, ta không muốn rời đi Dung phủ, ra khỏi
Dung phủ, chúng ta làm thế nào đây? Ta không muốn chịu khổ, nương. . . . . ." Chu Tích Ngọc đột nhiên khóc rống lên, ra khỏi Dung phủ, ba nương
con bọn họ, là người nghèo chân chính, chớ nói có người hầu hạ, ngày sau ăn bữa ăn cơm no cũng là vấn đề.
Chu Tích Ngọc luôn luôn là người lười biếng, lập tức cũng không theo rồi.
Chu Vượng ngược lại rất bình tĩnh, hình như Dung Tú Mai làm quyết định gì đều không có quan hệ với hắn.
Dung Noãn Tâm đột nhiên phát hiện, trong ngày thường Chu Vượng cực ít sống ở trong phủ, trên thân người này luôn lộ ra một cảm giác thần bí, có vẻ
không hợp với những người Chu gia còn lại, lúc này, mắt thấy sắp bị trục xuất khỏi Dung gia, hắn cũng không sợ không loạn, chẳng lẽ hắn không có chút nào lo lắng ra khỏi Dung phủ sẽ đi chịu khổ sao?
Ở sau lưng Dung Tú Mai, rốt cuộc là ai đang điều khiển? Dung Noãn Tâm vẫn cảm giác có một đôi bàn tay vô hình, đang khuấy động cả bàn cờ, lúc ban đầu nàng sai người đi Nghênh Xuân lâu điều tra, thì mỗi lần đều có người đang âm thầm giống như ngăn lại không phải là ngăn, nếu là người của Đại phu
nhân, nhất định là một đao cắt đứt đường đi của nàng.
Là Nhị phu
nhân? Dung Noãn Tâm lại âm thầm lắc đầu, hôm nay Nhị phu nhân bị nhốt ở
trong từ đường, đều là người của lão phu nhân đi chăm sóc, lại không nói nàng có bản lĩnh truyền lời kia hay không, nói nàng tính toán ngược lại Đại phu nhân, Dung Noãn Tâm lại cảm thấy nàng sẽ không có tâm cơ đó.
Chuyện phấn lần trước, cộng thêm chuyện hôm nay, khiến cho Dung Noãn Tâm càng
thêm khẳng định, bên trong này nhất định sẽ có một người giật giây phía
sau màn.
"Ôi, chỉ là khổ một đôi đứa bé." Lão phu nhân thật lâu
chưa từng lên tiếng thở dài một tiếng, mang theo vài phần cầu khẩn nhìn
về phía Dung Định Viễn, dù sao cũng là thịt rớt xuống từ trên người bà,
sai cỡ nào, cũng không thay đổi được liên hệ máu mủ dắt tại cùng nhau
này.
"Đại ca, ta cam nguyện xuất gia cầu phúc vì Dung gia, thay
nương cầu phúc, cầu xin đại ca chứa chấp Tích Ngọc và Vượng Nhi!" Dung
Tú Mai cắn răng, làm quyết định sau cùng, rồi sau đó nàng nặng nề cúi
người khấu đầu, thật lâu không ngừng.
Hai mắt lão phu nhân nhắm
lại, khóe mắt đã có nước mắt tràn ra ngoài, một nữ nhân tốt, ai sẽ
nguyện ý đi tới đó, thôi, thôi, hôm nay cũng coi là nàng gieo gió gặt
bão.
"Thôi, cứ theo ngươi một lần." Cuối cùng lão phu nhân vẫn là không đành lòng, không đợi Dung Định Viễn lên tiếng, đã làm quyết định
trước.
Mắt thấy Dung Tú Mai bị hạ nhân kéo đi ra ngoài, lão phu
nhân muốn đứng dậy rời đi, bà vừa đứng lên, hai tay hai chân lại không
nhịn được run rẩy, sắc mặt cũng xanh trắng, hình như đang cố hết sức ẩn
nhẫn khó chịu trên người mình, Dung Noãn Tâm nhớ, lúc mình mới trở về
phủ thì thể cốt của lão phu nhân coi như cường tráng, ngày tháng ngắn
ngủn, lại trở thành như vậy?
Dung Huệ Như cũng bị người dẫn đi
xuống theo, Dung Định Viễn hung hăng liếc Đại phu nhân một, đang muốn
bước nhanh rời đi, lại bị Dung Noãn Tâm ngăn lại, nàng ‘bịch’ một tiếng
quỳ xuống, câu chữ chuẩn xác nói: "Phụ thân, xin nâng nương lên chính
vị, hôm nay nữ nhi thân là Đức Vinh Huyện chủ, mẫu thân lại là người
không danh không phận, chuyện này truyền đi, chẳng phải là câu chuyện
cười? Hơn nữa, nương mới là thê tử kết tóc của ngài, nếu phụ thân không
lại cho nương một danh phận mà nói, giấy là không gói được lửa, rồi sẽ
có một ngày, chuyện này sẽ huyên náo thiên hạ đều biết rõ, đến lúc đó
phụ thân muốn đối mặt với người trong thiên hạ như thế nào, đối mặt với
kỳ vọng của Thánh thượng đối với ngài như thế nào? Đối mặt với ngàn vạn
dân chúng Bắc Cương phụng ngài làm thần như thế nào? Xin phụ thân nâng
nương lên chính vị!"
Dứt lời, nàng lần nữa khấu đầu một.
Đây không phải là thỉnh cầu, là uy hiếp trắng trợn, nàng đang dùng thanh
danh của hắn uy hiếp hắn. . . . . . Hai mắt Dung Định Viễn lần nữa nguy
hiểm híp lại, ánh mắt nhìn về phía Dung Noãn Tâm trong nháy mắt mang
theo sát cơ, xác thực, Dung Noãn Tâm được mắt hoàng gia, còn nhỏ tuổi đã được phong phẩm cấp, chỉ là, ở Dung phủ, hắn mới là gia chủ, hắn không
cho phép ở cho trong phủ có người nào hắn không khống chế được, nếu quả
thật có người dám phạm nghịch lân của hắn, hắn tình nguyện giết. . . . . .
Thân thể Tần thị run lên, nàng tự nhiên biết ánh mắt này của Dung Định Viễn đại biểu cái gì.
"Tâm nhi. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . . !" Tần thị đột nhiên ho kịch
liệt, thân thể khẽ nghiêng về bên cạnh, được nha đầu Hương Xảo đỡ.
Nhiều năm như vậy, tuy nói nàng đã xa cách với Dung Định Viễn, nhưng tính
tình của hắn, nàng lại là thời khắc ghi ở trong lòng, ánh mắt Dung Định
Viễn nhìn về phía Dung Noãn Tâm, rõ ràng là mang theo sát cơ, hình như
lòng của nàng cũng lạnh hơn nửa, vốn tưởng rằng rốt cuộc là máu mủ chí
thân, cho dù Noãn Tâm có chỗ nào làm không đúng, hắn lại dạy là được.
Nhưng không nghĩ tới, chính là hiếu tâm nữ nhi đối với mình này, phạm vào uy
nghiêm của hắn, lại không nói đạo lý hổ dữ không ăn thịt con. Nói Dung
Huệ Như kia làm Dung phủ long trời lỡ đất cũng không thấy hắn muốn giết
nàng, nhưng mà nữ nhi của mình chỉ nói mấy câu, Dung Định Viễn đã nổi
lên sát cơ.
Trong mắt Tần thị đầy ắp nước mắt, trái tim là càng
ngày càng băng giá, nàng thậm chí hoài nghi, ban đầu mình mang theo Noãn Tâm trở về phủ là đúng hay sai?
"Nương, ngài thế nào? Mau mời
đại phu" Dung Noãn Tâm vội vàng đứng lên, cũng không kịp đối mắt với
Dung Định Viễn, lập tức đỡ Tần thị trở về viện.
Tần thị che miệng xoay người, thu lại đôi mắt chứa một chút ý lạnh chính nàng cũng chưa từng phát giác. . . . . .