Lời vừa nói ra được hơn nửa, Dung Noãn Tâm đã kinh hoảng bụm miệng.
Phía dưới, ai cũng có thể đoán được, không cần nàng nói.
Cái này nếu nói tiếp, không chừng sẽ bị người trả đũa, nói nàng coi nhẹ thánh dụ, to gan lớn mật nghi kỵ thánh ngôn.
Dung Định Viễn cũng giật mình ngay tại chỗ, không tin tưởng chính mình thấy, và nghe được, mọi người trong phủ này thật sự lòng dạ rắn rết sao?
"Hoa chết héo là sống chết luân hồi, như thế nào chứng minh là bôi phấn mới
chết?" Người nói chuyện là Đại phu nhân, chuyện phấn này ả cũng coi như
là người bị hại, Dung Huệ Như bị thương thành như vậy, còn mất mặt ở
trước mặt Hoàng thượng, vì vậy, lời của ả cũng không có hiềm nghi rửa
sạch tội danh.
Đại phu nhân nói cũng có mấy phần đạo lý, Dung
Noãn Tâm cũng cố làm ra vẻ nghi ngờ gật đầu một cái: "Đúng vậy, Tử Đàn,
sao ngươi lại vội vàng hấp tấp làm cái gì?"
Tử Đàn gần như sắp
khóc ra ngoài, để chứng minh mình nói chính là lời nói thật, nàng vội
vàng kéo tay áo của mình, lộ ra một chút xíu cổ tay đã trở nên xanh đen, vừa nhìn chính là trúng độc khiến cho da thối rữa.
"Hôm qua tiểu thư ngại phấn cô phu nhân đưa tới quá tươi đẹp, nên ban cho Lương Thần
Mỹ Cảnh, nô tỳ hồi phủ nhìn thấy mới mẻ mới bôi một ít lên tay, kết quả
không tới nửa ngày, cả tay đều rửa nát!"
Dứt lời, Tử Đàn đem hộp
phấn ra, khiến mọi người tận mắt xác nhận đúng là hộp phấn Dung Tú Mai
đưa tới, lúc này mới chạy ra ngoài, mang về một con thỏ nhỏ hoạt bát
khỏe mạnh.
Sau đó lấy khăn tay trên người lau phấn rồi quét một cái ở trên miệng thỏ.
Không bao lâu, con thỏ kia lập tức trợn mắt, co quắp ngã trên mặt đất.
Vật này ăn một lần, đã mất mạng, như vậy, bôi ở trên mặt, ít nhất cũng phải hơn nửa ngày mới có thể phát tác, cũng vừa vặn kịp phát tác ở trong bữa tiệc.
Rốt cuộc là ai? Là ai muốn hại Dung Noãn Tâm? Hay là nói,
muốn hại trong phủ này gà chó không yên. Nếu Dung Noãn Tâm xảy ra chuyện ở trên cung yến, Hoàng thượng nhất định sẽ truy xét tới cùng, như vậy,
trong phủ nhất định sẽ có người gặp nạn.
Dung Định Viễn không nhịn được rùng mình một cái.
Nhớ hắn đường đường là Định Bắc Hậu, Thiên Uy Tướng quân chinh chiến sa
trường, lại bị hậu trạch của mình làm cho chật vật như thế.
"Chuyện này......" Dung Tú Mai kinh hoảng liếc mắt nhìn, lập tức cúi đầu, nàng
uất ức rơi nước mắt: "Đại ca, mẫu thân, độc này quả thật không phải là
ta hạ, hộp phấn này, sau khi Nhị phu nhân cho ta, ta chính là nắp cũng
không có mở qua, trong ngày thường ta đều không thích bôi loạn những thứ này, ột điểm này, nhưng là có thể hỏi hạ nhân trong phủ!"
Dung
Tú Mai mặt mộc không trang điểm quen, ở trong phủ này cũng là người
người đều biết chuyện, vì vậy, nàng nói cũng không có nghi ngờ, ngược
lại là Nhị phu nhân, biết rõ Dung Tú Mai không bôi phấn như thế nào lại
đưa những thứ đồ này cho nàng đây?
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Mọi người lập tức chuyển ánh mắt đến trên người của Nhị phu nhân, mặt của
Dung Định Viễn càng thêm xanh đen, nếu chuyện hôm nay thật là Nhị phu
nhân gây nên, như vậy, làm hại Dung Huệ Như mất hết mặt mũi ở trước mặt
thánh thượng, món nợ này nên tính trên đầu nàng rồi.
Thấy mọi
người đều nhìn mình, Nhị phu nhân vừa giận vừa sợ, giận đến cả người run rẩy, nữ nhi của mình mới vừa bị phạt, trong lòng nàng vốn có tức, nên
một mực kết luận là những người đại phòng Dung gia kia bắt nạt cô nhi
quả mẫu bọn họ, nàng cũng chẳng thèm tranh biện nữa, đôi tay chống trên
eo, lập tức chửi ầm lên: "Các ngươi bắt nạt cô nhi quả mẫu ta, đánh Huệ
Kiều thành như vậy, còn muốn xử oan ta hay sao? Ta mạn phép không để cho các ngươi được như ý, thế nào các ngươi không nghi ngờ là đại tẩu làm,
nàng ba lần bốn lượt gây ra chuyện rắc rối, cũng không thấy các ngươi
phạt nàng."
Nhị phu nhân cũng là vô cùng tức giận mới có thể nói xằng nói bậy, nhưng nàng vừa nói như thế, trong lòng mọi người cũng có tư vị khác, lời này...... Nhưng là cũng có mấy phần đạo lý.
"Nhị phu
nhân, người kích động như vậy làm cái gì? Ta cũng không nói hạ độc trong phấn này là người, vả lại nghe một chút bọn hạ nhân nói như thế nào!"
Khóe môi Dung Noãn Tâm khẽ nâng lên, dư quang khóe mắt nhìn thấy cả
người Đại phu nhân run lên.
Nàng trầm tĩnh chỉ một ngón tay, nha
đầu Minh Nguyệt bên cạnh Nhị phu nhân lập tức bị sợ đến mức run lên một
cái, vội vàng nói: "Nô tỳ không biết chuyện, nô tỳ chỉ tặng quà thay Nhị phu nhân, những thứ của chủ tử, nô tỳ nào dám nhìn!"
Nha đầu này nói cũng hợp lý, Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, lại nhìn xem về phía
Lưu mụ mụ phục vụ bên cạnh Dung Tú Mai, con ngươi của ma ma này đảo một
vòng, cũng là từ trong ngực móc ra một cái kim thoa (trâm vàng) rực rỡ,
tuy nói không phải là hàng thượng đẳng gì, nhưng đối với những hạ nhân
này mà nói, vẫn là trị giá không ít bạc.
"Đại phu nhân, đây là
nha đầu Minh Nguyệt giao cho nô tỳ, nàng còn dặn dò nô tỳ nhất định phải làm cho cô phu nhân giao hộp phấn này tới trong tay tiểu thư Dung Noãn
Tâm, sau đó còn có thể cho nô tỳ chỗ tốt, nô tỳ thật không biết trong
phấn sẽ có độc, nô tỳ đáng chết, không nên tham bạc......"
Ma ma này nói vô cùng thành khẩn, trong lúc đó còn toát ra hối tiếc thật sâu, trong mắt tất cả đều là nước mắt.
Nhị phu nhân nóng nảy: "Ngươi ngậm máu phun người, khi nào thì ta bảo ngươi giao đồ cho tiểu thư Dung Noãn Tâm? Nhất định là Đại phu nhân bảo ngươi làm như vậy, có phải hay không, phải hay không?"
Lão phu nhân quát to một tiếng: "Đủ rồi, Viên thị, lòng ngươi thật nham hiểm......"
"Lão phu nhân, chuyện này thật không phải là ta làm, trong ngày thường mặc
dù cái miệng này của ta không tha người, nhưng mà trong nội tâm lại là
không dám hại người, lão phu nhân, ta oan uổng!" Nhị phu nhân cười khổ
một tiếng, nàng biết rõ lần này mình là có miệng khó cãi, bị người khác
tính kế rồi.
Nàng đã đấu nửa đời ở trong phủ này, hôm nay lại rơi xuống hoàn cảnh này.
Lão phu nhân thở thật dài một cái, cảm xúc đã bình phục một chút: "Viên
thị, trong ngày thường ta vẫn vô cùng thiên vị ngươi, Định Nam bảo vệ
quốc gia, quanh năm chinh chiến sa trường, ta vẫn luôn cảm thấy Dung gia chúng ta xin lỗi ngươi, để cho ngươi và phu quân xa cách ngàn dặm (1
dặm = ½ km). Hôm nay chuyện này đủ để trục xuất ngươi khỏi Dung phủ, cho dù người Viên gia ngươi đến, cũng không giữ được ngươi, nhưng ta nể
tình Huệ Kiều, tạm bỏ qua cho ngươi lần này, chính mình tự đi Từ Đường
úp mặt vào tường sám hối ba tháng rồi trở về!"
Mặc dù ngoài miệng nhận tội, nhưng trong lòng Viên thị lại hận đến chí cực, vào Từ Đường, chính là gia pháp nặng nhất Dung gia, ở nơi đó, người
không bị lột một lớp da nào có thể đi ra ngoài.
Cả ngày nhìn những thứ linh vị kia, chỉ sợ không tới ba tháng, mọi người đều điên hết.
Hai mắt nàng run lên, cắn chặt răng khớp, âm thầm thề, đợi ba tháng sau ra ngoài, nàng nhất định phải hoàn trả đủ số!
Cuối cùng chuyện này cũng dừng lại, nhưng hung thủ không phải là Nhị phu
nhân, ngay cả Dung Định Viễn cũng nghi ngờ không thôi, theo lý thuyết,
Nhị phu nhân cũng không có động cơ hạ độc, hôm nay danh phận của Dung
Noãn Tâm chưa định, không có tranh giành cái gì với nữ nhi của nàng, nếu sự thật là như vậy, như vậy, khả năng duy nhất chính là có người muốn
mượn tay của Nhị phu nhân, diệt trừ Dung Noãn Tâm, hay là muốn mượn tay
của Dung Noãn Tâm diệt trừ Nhị phu nhân.
Nghĩ tới nghĩ lui, cả
người Dung Định Viễn run rẩy, hắn len lén nhìn Đại phu nhân một cái, lại không dám nghĩ tiếp, dứt khoát vung tay lên: "Giải tán đi!"
Đúng lúc mọi người xoay người, thong dong trên mặt Dung Noãn Tâm rốt cuộc hạ xuống, nàng cũng nghi ngờ, rốt cuộc là ai đang đảm đương hắc thủ màn
sau này.
Một mũi tên hạ hai chim, vừa muốn trừ đi nàng lại muốn trừ đi Đại phu nhân.
Mới vừa rồi nàng cũng đã nhìn ra, ngoài mặt này phạt chính là Nhị phu nhân, nhưng Dung Định Viễn cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ với Đại phu nhân
rồi.