Trên đường về xe ngựa một đường chạy về hướng Phủ Định Bắc Hậu, vào Kinh
Thành, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt, dưới chân thiên
tử, quả thật làm cho con mắt người ta không nhàn rỗi.
Dung Noãn
Tâm lạnh lùng dựa vào gối dựa gấm mềm mại trong xe, đầu hơi nghiêng qua
xuyên thấu qua rèm che vải gấm màu đỏ thẫm nhìn ra ngoài, nàng nhìn
trước mắt từ từ náo nhiệt lên, trong lòng âm thầm ước lượng, qua con phố này, phía trước chính là đường cái Trường An, mà Định Bắc Hậu lại tọa
lạc tại cuối con phố lớn nhất Trường An.
Tần Thái Vân lo lắng
khuấy động mười ngón tay thô ráp của mình, càng lo âu sợ hãi, theo lý
thuyết, nàng mới đúng là nguyên phối (vợ đầu) của Dung Định Viễn Định
Bắc Hậu, chỉ là trong lòng nàng biết thân phận mình thấp kém, cho dù vào Phủ Định Bắc Hậu cũng không thể làm chính thê (vợ cả) Dung Gia, có lẽ
ngay cả một người thiếp cũng an (yên ổn) hơn.
Trái lại nàng không sao cả, chỉ là. . . . . . Thân phận của nữ nhi sẽ được xếp như thế nào?
Nghĩ tới đây, Tần Thái Vân không nhịn được kêu: "Noãn Tâm, chúng ta vẫn nên trở về đi!"
Âm thanh của nàng cực nhỏ, nhưng vẫn không che giấu được sự kinh hoảng của nàng, Dung Noãn Tâm từ từ phục hồi tinh thần lại, lại thấy hai tay mẫu
thân đã sớm rịn đầy mồ hôi, khuôn mặt đã trải qua sương gió lại mờ mịt
bối rối, trong mắt tuy mơ hồ có kỳ vọng, nhưng lo âu nồng đậm lại thâm
nhập vào.
Trải qua kiếp trước, nàng hiển nhiên biết mẫu thân khổ, mẫu thân lo.
Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, nắm tay Tần Thái Vân thật chặt, ánh mắt kiên
định mà tràn đầy lòng tin nói: "Nương, chúng ta không phải đi chịu hình, chúng ta là đi hưởng phúc, thứ nên thuộc về chúng ta, chúng ta nhất
định phải lấy lại" .
"Lấy lại thứ thuộc về chúng ta?" Tần Thái Vân nghi ngờ khẽ hỏi.
Thật có thể lấy lại sao? Nam nhân, danh phận vốn nên thuộc về nàng, cẩn thận suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy Dung Noãn Tâm có chút thiên hoang dạ đàm
(giống “nghìn lẻ một đêm” nhằm mô tả một chuyện gì đó không thể nào xảy
ra).
Nàng lắc đầu một cái, nhìn Dung Noãn Tâm, trong lòng dường
như bị lời nói của nàng trấn an không ít, trái tim cũng sẽ không đập
‘thình thịch’, nắm tay của nữ nhi, Tần Thái Vân nói: "Noãn Tâm, con muốn làm tiểu thư Phủ Định Bắc Hậu sao?"
Suốt những năm qua, nàng
chịu vô số khổ, đắc tội vô số, tuy nhiên cũng không khẩn trương, quan
trọng nhất, nàng cảm thấy không thể cho nữ nhi một quy túc (nơi nương
tựa) tốt, tính tính toán toán tuổi, Noãn Tâm cũng đã mười bốn, qua một
hai năm nữa, cũng nên hứa gả cho người khác, có lẽ vào Phủ Định Bắc Hậu, sẽ có thể hứa gả cho người tốt.
"Nhớ, nương phải làm phu nhân Định Bắc Hậu, điều đó vốn nên là của mẫu nữ
chúng ta!" Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng cười, nụ cười kia nhẹ nhàng thản
nhiên, giống như đang cười, mà lại giống như không cười, dường như sâu
không có đáy, mà lại giống như cảnh xuân tươi đẹp.
Tần Thái Vân
nhìn Dung Noãn Tâm, đột nhiên có cảm giác xa lạ, dường như người trước
mắt, trong một đêm thay đổi làm cho người ta nhìn không thấu.
Cũng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bà tử thấp giọng kêu: "Tiểu thư, đến!"
Chính là quản sự Lâm mụ của Phủ Định Bắc Hậu, ở bên cạnh đại phu nhân, cũng
chính là thiên kim Vương thái phó năm đó, bây giờ cũng có thể nói là
người tâm phúc bên cạnh phu nhân Định Bắc Hậu.
Hạ nhân nào trong phủ dám không nể mặt nàng?
Nhớ tới kiếp trước, Dung Noãn Tâm mới vừa theo mẫu thân trở lại Dung phủ,
chân còn chưa kịp vững vàng, thân thể mẫu thân luôn luôn cường tráng lại bị bệnh nặng, đại phu chỉ nói sẽ lây bệnh, không cho bất kì kẻ nào tiếp xúc, ngay cả Dung Noãn Tâm cũng không thể đến gần viện kia nửa bước.
Đại phu nhân vừa mời pháp sư làm phép, vừa mời danh y chẩn bệnh, tới tới
lui lui náo loạn gần nửa năm, cuối cùng mẫu thân cũng qua đời, khi chết
ngay cả một danh phận cũng không có, mặc dù chôn ở tổ phần (phần mộ tổ
tiên) Dung Gia, nhưng không có ghi rõ thân phận phu gia.
Đã từng, trong lòng Dung Noãn Tâm tồn tại cảm kích, khi đó tâm tư nàng đơn
thuần, cho rằng mẫu thân chết cũng chỉ là bệnh chết bình thường, hôm nay suy nghĩ lại, trong này nhất định có điều kỳ lạ.
Nghĩ như vậy, Dung Noãn Tâm đã đỡ mẫu thân xuống kiệu mềm, chậm rãi theo Lâm mụ vào phủ.
Chỉ nhìn khí thế bên ngoài phủ, Tần Thái Vân thật sự bị dọa, một lúc lâu
đều là bị Dung Noãn Tâm lôi kéo mới có thể miễn cưỡng đi về phía trước,
vừa vào cửa phủ, nàng càng thêm trợn mắt há hốc miệng, cả Phủ Định Bắc
Hậu có thể nói là trang trọng nghiêm túc, lịch sự tao nhã xa hoa, đối
với loại phụ nhân quen ngây ngô ở quê như nàng mà nói, giống như Già Lưu vào thăm Đại Quan Viên (tình tiết trong truyện Hồng Lâu Mộng).
Lúc này lấy để hình dung Tần Thái Vân là vô cùng thích hợp.
Lâm mụ dẫn các nàng một đường xuyên qua các hành lang dài liên tiếp xuất hiện, vòng qua đường nhỏ quanh co khúc khuỷu.
Con đường này, Dung Noãn Tâm vẫn nhớ, là đi thông qua Di Phúc viện của lão
phu nhân, dọc theo con đường này, có thể thấy được nha hoàn mặc áo nhỏ
màu lục ở khắp nơi, thấy mẫu nữ Dung Noãn Tâm đều cung kính quy củ đứng
hành lễ.
Dung Noãn Tâm cũng không nhìn các nàng, chỉ hơi hơi cười một đường đi qua, nàng kéo cánh tay Tần Thái Vân không để cho nàng hành lễ với những hạ nhân kia.
Kiếp trước, chính là bởi vì chuyện nhỏ này, khiến cho Tần Thái Vân ở trong phủ mất hết mặt mũi, không chỉ là
chuyện cười, ngay cả nha đầu cấp thấp nhất cũng chưa từng để mẫu nữ các
nàng ở trong mắt.
Hôm nay nghĩ lại, là ai dung túng toàn bộ mọi chuyện?
"A. . . . . . Đó là ai?" Một đầu hành lang dài, vừa đúng có thể nhìn thấy
mấy nha hoàn và một tiểu thư cao quý mặc y phục gấm Cẩm Châu màu hồng
nhạt tranh tài đá cầu trên phần đất trống giữa vườn hoa.
"Nhị
tiểu thư, ngài còn chưa biết? Đây chính là. . . . . . Nô tỳ cũng không
nói được, chỉ biết là nữ nhi ở nông thôn của lão gia, nghe nói là một dã nha đầu, nhưng xem ra, lại không giống!"
Lời của nàng lập tức
rước lấy sự bất mãn của Dung Huệ Kiều, nàng nghiêng qua liếc mắt nhìn
Dung Noãn Tâm, nhếch miệng lên khinh miệt cười lạnh: "Ta thấy chính là
một dã nha đầu ở nông thôn, nhìn bộ dạng của nàng, nhìn y phục nàng mặc, làm sao mà tranh cãi được?"
Nói đến, Dung Huệ Kiều này bất quá
cũng mới mười mấy tuổi, ngược lại là một cô nương xinh đẹp chân mày lá
liễu, vào ngày thường ỷ vào mình chính là nữ nhi duy nhất của phu nhân
nhị phòng, ở trong phủ cũng không để người nào ở trong mắt, ngay cả đại
phu nhân bên kia, nàng cũng là cao hứng thì cho mặt mũi, mất hứng liền
làm phản.
Vì thế, đại phu nhân đối với nàng cũng không quá yêu thích.
Nhắc tới phu nhân nhị phòng, cũng có chút lai lịch, nghe nói một năm kia
nàng nữ giả nam trang theo phụ thân tuần tra biên cương, thật vừa đúng
lúc, kì lạ là lúc ấy lại vừa ý Dung thiếu Nhị Lão Gia Dung Định Nam vẫn
còn là một Giáo úy nho nhỏ, hai người ăn ý với nhau, cũng không lâu lắm, nàng liền cầu phụ thân lúc ấy là Lại Bộ Thị Lang làm chủ cho hai người, thành thân.
Vì thế, Dung Định Nam vẫn cảm thấy mình trèo cao, vì vậy cả đời này cũng không nạp thê thiếp nữa, cho dù hiện giờ đã có rất
nhiều chiến công, uy trấn tứ hải, hắn cũng chưa từng phản bội lời thề
năm đó.
"Dạ dạ dạ, nhị tiểu thư nói rất đúng. . . . . ."
Dung Noãn Tâm một đường đi đến, bên tai không ngừng truyền đến đủ loại lời nói linh tinh, nàng đều không để ý tới, cười trừ.
Đến cửa chính Di Phúc viện, nha hoàn canh giữ ở bên ngoài xa xa thấy các nàng đi tới, đã sớm chạy vào đi thông báo.
Cũng không lâu lắm, từ bên trong một vị mụ mụ mặt mũi hiền lành đi ra, Dung
Noãn Tâm nhận ra nàng, chính là Trương mụ hầu hạ bên cạnh lão phu nhân,
nhìn thấy mẫu nữ các nàng, Trương mụ mỉm cười lên tiếng: "Mời phu nhân
tiểu thư vào nhà!"