Lưu quản gia phái người ngăn người của sòng bạc Kim
Quế ở ngoài cửa, lão phu nhân dẫn một nhà lớn nhỏ đi qua thì chỉ thấy
Chu Phú Quý kia bị người trói hai tay lại, nhếch nhác áp giải ở ngoài
cửa.
Trên mặt béo núc đầy mỡ kia chỗ tím chỗ xanh, trong ngày
thường áo bào màu sáng cũng bị xé ra vài vết rách, mơ hồ có thể nhìn
thấy mấy chỗ có vết máu.
Dung Noãn Tâm nhìn một màn này, trong
đầu lại hiện ra chuyện mấy ngày trước đây, ở Bắc Viện bên kia nhìn thấy
Chu Phú Quý này và nha đầu Hương Thiền bên cạnh Đại phu nhân xung đột.
Lão phu nhân thấy dáng vẻ này của hắn, cũng không coi là quá mức kinh ngạc, dù sao ở biệt uyển cũng vậy, căn bản đã biết được Chu Phú Quý này là
người như thế nào rồi.
"Tú Mai, ta thực xin lỗi nàng, lần này, ta là như thế nào cũng sẽ không liên lụy nàng nữa, để cho ta chết đi, gặp
được nàng lần cuối, ta cũng đã thỏa mãn, cuộc sống về sau, nàng phải
chăm sóc mình thật tốt, ta không thể bồi nàng nữa......"
Chu Phú
Quý vốn là bị hai người tráng hán đặt ở bên cạnh thạch sư (sư tử đá)
trước cửa phủ, vừa thấy cửa chính mở ra, hắn lập tức tránh thoát người
chế áp hắn, ‘bùm’ một tiếng đã quỳ gối bên chân của Dung Tú Mai, khuôn
mặt tràn đầy nước mắt nước mũi gào khóc lên.
Lão phu nhân ‘hừ’ lạnh một tiếng, không nói gì.
Dung Tú Mai cắn răng, nước mắt ‘rào rào’ đổ ra, gọi thẳng: "Nghiệp chướng,
đời trước ta thiếu của Chu gia các ngươi...... Đời này đến trả, mà ta
còn trả chưa đủ sao? Ông trời ơi, ngài cũng mang tiện mệnh không đáng
giá tiền này của ta đi là được, miễn phải sống ở cõi đời này hại người
hại mình!"
Dứt lời, nàng túm một thạch sư trước cửa phủ, hàm răng khẽ cắn, lấy lại bình tĩnh, đang muốn đụng tới......
"Thôi, thôi, không phải là vài đồng tiền sao? Chỉ cần Chu cô gia có thể thay
đổi tốt là được, chút tiền này Dung gia chúng ta vẫn phải có!"
Đại phu nhân liếc Chu Phú Quý một cái, không ngờ Dung Huệ Như lại cản Dung Tú Mai như thế.
Ả sai người nhanh chóng đi phòng lương đếm số lượng, lần này, Chu Phú Quý thiếu bạc thật đúng là không ít, hơn mấy ngàn lượng, lòng của Đại phu
nhân vẫn là run lên một cái.
Ánh sáng lạnh trong mắt ả vừa hiện, tính toán rốt cuộc nên lưu hay không nên lưu Chu Phú Quý này.
Tráng hán áp giải kia thu bạc, trên mặt đã sớm là cười nở hoa, hai người hợp lực cởi ra dây thừng trên người Chu Phú Quý.
Kì thực giây thừng kia cũng không có thắt, chỉ cần dùng chút lực xé ra là
có thể thoát, Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn hai người kia nghênh ngang
rời đi, lần này Chu Phú Quý lại té nhào vào bên chân của lão phu nhân và Đại phu nhân, khóc đến hối tiếc không thôi, giống như là quyết định
muốn hối cải.
"Nể tình Tú Mai, Dung gia tạm thời sẽ giúp ngươi
một lần, nếu có lần tới, Dung gia sẽ không xen vào nữa!" Đại phu nhân
lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng đã sớm căm hận chí cực đối với Chu Phú
Quý.
Ban đầu ả đón một nhà Dung Tú Mai trở về phủ, tự nhiên không phải là cảm thấy nàng đáng thương, chỉ là vì đổi lấy chuyện không nâng
Tần thị làm bình thê.
Theo Đại phu nhân điều tra biết, Tần thị cũng không nhà nương.
Chỉ cần lão phu nhân không đứng ở bên nàng ấy, thì nàng ấy cũng không lật trời được.
Chu Phú Quý cuống quít dập đầu nhận sai, chỉ trời thề thốt, nhất định sẽ hối cải.
Chuyện này cũng cứ như vậy mà đi qua, ngày hôm sau, trong cung phái người
truyền chỉ, Dung Định Viễn lập kỳ công, phong thê tử của hắn làm Nhất
phẩm Cáo mệnh phu nhân, ban thưởng ngàn lượng hoàng kim, trăm thất gấm
vóc, trừ đó ra, Thái hậu còn đặc biệt ban cho một đôi Ngọc Như Ý toàn
thân xanh biếc cho lão phu nhân, nghe nói là cống phẩm của Tây Vực, giá
trị liên thành (vô giá).
Vinh dự lớn như vậy đã đẩy Dung gia lên
đỉnh chính quyền, hôm nay Định Bắc Hậu đã là Chiến thần Đại Tề, là thần
trong mắt của dân chúng, ở Bắc Cương, còn có dân chúng vì ca tụng Dung
Định Viễn mà tính toán dùng tiền tư xây dựng miếu Tướng quân, tin phụng
là thần.
Từ trên xuống dưới Dung gia giăng đèn kết hoa, sắc mặt vui mừng, chỉ đợi ba ngày sau Dung Định Viễn về triều.
Sáng sớm Dung Noãn Tâm rời giường đã được Tử Đàn thông truyền, nói là mấy
ngày nay không cần phải đi thỉnh an Đại phu nhân, nàng tự nhiên vấn lên
một đầu tóc đen, gật đầu, mấy ngày nay, tân khách tới cửa nhất định là
liên tục không ngừng, lục quyến thân thích, quan phu nhân các lộ nhất
định là tranh nhau tới chơi, Đại phu nhân đương nhiên là loay hoay bể
đầu sứt trán.
Dung Noãn Tâm cắm trâm bạc trắng trong thuần khiết
vào búi tóc, đứng dậy đang muốn đi tới bên lão phu nhân kia một chuyến,
lại nghe ngoài viện vang động một hồi, cũng không biết nha đầu từ đâu
tới vậy mà lại ngang ngược xông vào.
"Tránh ra, có biết chủ tử nhà ta là ai hay không? Ăn gan hùm mất báo, phải không?" Giọng nói vênh váo tự đắc của một nha đầu truyền vào từ ngoài viện.
Dung Noãn Tâm khẽ cau mày, nói: "Tử Đàn, người nào đến náo?"
Tử Đàn bĩu môi, có chút không thể làm gì nói: "Hồi tiểu thư, là nha đầu
Anh Đào của biểu tiểu thư, nghe nói mấy ngày trước đây, nha đầu mới tới
trong sân bị Anh Đào này bắt nạt, Anh Đào này lại cắn ngược lại một cái, nói là nha đầu mới tới đánh nàng."
"Ô!" Dung Noãn Tâm nhíu mày nhìn ngón tay được mình dưỡng có chút mịn màng, nhưng trong lòng trầm xuống.
Việc này, chính là vì mâu thuẫn giữa chủ tử, Anh Đào chỉ là một hạ nhân, cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám cứ như vậy chạy tới Di Tâm viện
giương oai.
Từ trước đến giờ đầu óc của Chu Tích Ngọc không linh
hoạt, đời trước chính là bởi vì cái dạng này mà bị Đại phu nhân chơi đùa chết đi sống lại, xem ra, đời này, nàng vẫn không có học được nghe lời.
"Đi, đi nhìn một chút!"
Ra đến bên ngoài sân, lại thấy hai nha đầu quen mặt đang bị Chu Tích Ngọc
cột vào trên đất, trên mặt là cục xanh cục tím, giống như là dấu vết bị
người ra tay độc ác bóp.
Đứng bên cạnh hai nha đầu bị trói là một vị nô tỳ có hình thể tương tự với Chu Tích Ngọc, chỉ lúc này trong mắt
lộ ra vẻ hung ác, vẻ mặt phấn khởi dùng lực lượng lớn nhất trái bấm phải bóp trên người nha đầu đang bị trói.
Chu Tích Ngọc một ngụm nuốt vào nửa khối Quế Hoa Cao, ‘ợ’ lên no nê, trên mặt khinh thường nhìn về
phía Dung Noãn Tâm: "Ơ, thật xem mình là đại tiểu thư rồi hả? Ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem, chỉ là một nha đầu nông thôn, lại dát vàng trên mặt mình, ta nhổ vào......"
Giọng nói và thể
trọng của Chu Tích Ngọc có quan hệ trực tiếp với nhau, nàng vừa thét như vậy, nha đầu đi theo sau lưng nàng cũng cười thành một đoàn, mọi người
dùng ánh mắt quái dị nhìn Dung Noãn Tâm.
Hình như đang chờ nhìn dáng vẻ nàng xấu hổ cắn lưỡi mà chết.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của mọi người cũng cứng ở trên mặt.
Dung Noãn Tâm tiến lên một bước, trên mặt vẫn là nụ cười mang theo thân
thiện vô hại như cũ, thậm chí, lúc nàng vươn tay, nha hoàn đánh người
kia còn chưa kịp phản ứng kịp nàng muốn làm cái gì, chỉ có cảm giác đầu
gối của mình đau xót, ngay sau đó kêu thảm lên, thuận thế ‘bùm’ một
tiếng quỳ xuống.
"Ơ, đại lễ này, ta nhưng là đảm đương không nổi, biểu tiểu thư, đều nói đánh chó cũng phải nể mặt chủ, ta nể mặt chủ
nhân là ngươi, không tính toán với ngươi."
Dung Noãn Tâm cười đến vô cùng rực rỡ, mặt mày cong cong mang theo nhàn nhạt lạnh bạc, dưới
lông mày nhỏ dài cất giấu một đôi mắt sâu thẳm giống như u đầm, giống
như nháy mắt là có thể rút ra tiếng lòng của người khác......
Trong miệng Chu Tích Ngọc nhai Quế Hoa Cao đến một nửa, theo bản năng ngưng động tác.
Ánh mắt nàng hàm chứa ước ao ghen tị, nhìn thiếu nữ trước mắt, thật lâu
không có kịp phản ứng ý tứ trong lời nói kia, cho đến lúc hạ nhân sau
lưng nhắc nhở, lúc này mới giận tím mặt, nhảy dựng lên chỉ vào Dung Noãn Tâm la ầm lên: "Tiểu tiện nhân, ngươi lại dám mắng ta là chó, nhìn xem
ta xé rách miệng của ngươi hay không......"
Dứt lời, Chu Tích Ngọc lập tức lắc lắc thân thể mập mạp của nàng làm bộ muốn nhào tới trên người của Dung Noãn Tâm......
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng đi bên trái, lập tức tránh thoát công kích của nàng, vì thân thể của Chu Tích Ngọc quá cồng kềnh, vừa xông lên, bước chân
không có dừng, trực tiếp té ngã chỏng cả vó.
"Biểu tiểu
thư......" Miệng Anh Đào nhếch lên, được như ý cười một tiếng, rồi sau
đó lại cố làm ra vẻ kinh hoảng chạy tới đỡ Chu Tích Ngọc lên.
Tử Đàn bị sợ đến mức chui ra sau lưng Dung Noãn Tâm.
Ngược lại hai nha đầu bị trói kia, một người dáng dấp mặt mày thanh tú trầm
tĩnh như nước, một người cũng là mắt to mày rậm cơ trí, chính là hai nha đầu Lương Thần và Mỹ Cảnh.
"Biểu tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ, ngài muốn trách thì trách nô tỳ, không liên quan tới tiểu thư......"
Mắt thấy chọc họa, nếu Chu Tích Ngọc thật bị thương, nhất định sẽ không
từ bỏ ý đồ, hơn nữa hôm nay Dung Tú Mai nhưng là hồng nhân (người tâm
phúc, người tin cậy) trước mặt lão phu nhân, ngay cả Đại phu nhân cũng
phải cho ba phần mặt mũi, chỉ cần nghĩ, là có thể ngộ ra hậu quả trong
đó.
Lương Thần và Mỹ Cảnh gần như là đồng thanh nói ra lời này.
Chu Tích Ngọc té ngã cũng không nhẹ, cái trán trầy da không nói, hàm răng
còn dập rớt một cái, nàng kêu trời trách đất than vãn đứng lên: "Dung
Noãn Tâm, ngươi lại dám đẩy ta, ta muốn ngươi đẹp mắt......"