Nàng nhìn nam tử mặc
long bào uy nghiêm bước chân kiêu ngạo, dưới sự vây chặt của mọi người,
chậm rãi mà đến, kim sắc dương quang (ánh mặt trời màu vàng) khoác lên
xung quanh hắn là lá chắn bảo vệ làm cho người ta không thể chạm đến,
nhìn thoáng qua, càng như thần linh từ trên trời giáng xuống.
Không nói đến hắn rốt cuộc có bao nhiêu tuấn lãng oai hùng, chỉ bàn về luồng
quý khí sẵn có trên toàn thân hắn, trên đời này không người sánh bằng.
Dung Noãn Tâm nhìn Thiên Mộ Ly, nhìn gió nhẹ nhẹ lướt qua dưới mão của hắn,
ban đêm hôm qua, bọn họ còn ôm nhau mà nằm, chỉ cách thời gian một ngày, tất cả đều thiên thiên địa phúc (trời đất đảo lộn, mọi chuyện đổi
thay).
Hận đến cực điểm, tố chất thần kinh của nàng lại vui cười.
"Cảnh đẹp lại bị kẻ tiện nhân như ngươi phá hỏng, ngươi rốt cuộc đã hại bao
nhiêu người bên cạnh ta?" Nàng lạnh lùng mở miệng, thừa dịp lúc Thiên Mộ Ly còn chưa đến gần, Dung Noãn Tâm một phen kéo lấy tay áo của Mạc Tiêm Tiêm, khiến nàng lảo đảo cùng quỳ xuống.
Trong mắt Mạc Tiêm Tiêm chợt lóe lên phẫn não (phẫn hận + tức giận), sau đó nhỏ giọng lạnh lùng nói: "Nhiều đếm không hết!"
"Rất tốt!" Khóe miệng Dung Noãn Tâm giơ lên, trong mắt đều là hơi lạnh, có
lẽ người đến bước đường cùng, lại học xong chữ ‘Ngoan’ (ngoan độc) mà
rất lâu không học được.
Đúng lúc này, thân hình cao lớn của Thiên Mộ Ly ở phía trên đỉnh đầu của các nàng tạo ra một bóng râm, Dung Noãn
Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong một đêm, hắn dường như càng
cao lớn hơn, càng làm cho người ta không dám nhìn gần, từ trên người hắn phát ra uy nghiêm và khí thế, đủ để lay động đất trời, Cửu Châu khiếp
sợ.
Chính nam tử giống như thần linh này, đã từng cùng nàng thề
non hẹn biển, tề đầu tịnh tiến (tay trong tay cùng tiến về phía trước).
Trước kia đắm chìm trong trong đủ loại hạnh phúc vốn được cất giữ ở trong đầu Dung Noãn Tâm, từng hình ảnh đều rõ ràng như vậy, sâu sắc như vậy, càng như vậy, dưới tình cảnh này, lại càng có vẻ buồn cười đến cực điểm.
Âm thanh làm bộ làm tịch kéo suy nghĩ của Dung Noãn Tâm trở lại, chỉ thấy
Mạc Tiêm Tiêm đã hàm chứa nước mắt nhào vào trong ngực Thiên Mộ Ly, nàng uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn, ngón tay mảnh khảnh nhu nhược bám trên
lồng ngực Thiên Mộ Ly, dường như thật sự bị dọa không nhẹ, đến sắc mặt
cũng có mấy phần tái nhợt.
Dung Noãn Tâm lần đầu tiên phát hiện,
thì ra diễn kỹ (kỹ thuật diễn xuất) của Mạc Tiêm Tiêm lại xuất thần nhập hóa như vậy, trước kia tỷ muội tình thâm, trước kia mềm mại khéo léo,
chẳng qua là diện mạo của nàng sau khi ngụy trang mà thôi.
Thiên
Mộ Ly chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái vào phần lưng của Mạc Tiêm Tiêm, liền
giao nàng cho cung tỳ sau lưng, hắn từ trên cao nhìn xuống Dung Noãn
Tâm, hai mắt chợt lóe, trên trán lại nhíu thật sâu thành hình chữ
‘Xuyên’ (川).
"Trẫm, không muốn giết ngươi... ngươi đi đi!"
Một tiếng thở dài, vô cùng nhẹ, nhưng nghe ở bên tai Dung Noãn Tâm lại thấy rất chói tai.
Lời nói Thiên Mộ Ly nhìn như nhân nghĩa, lại bao hàm quá nhiều ý tứ người
ngoài nghe không hiểu, nhưng mà Dung Noãn Tâm hiểu, nàng chợt ngẩng đầu
lên, đáp trả, dùng ánh mắt không chứa bất kỳ lưu luyến si mê chăm chú
nhìn hắn.
"Hoàng thượng tâm tính thiện lương lại ngoan độc!"
Không muốn giết nàng? Như vậy, lời nói mới vừa rồi của Mạc Tiêm Tiêm đều là
thật. . . . . . Nàng tâm địa thiện lương, nhưng không phải ngu ngốc,
hiển nhiên hiểu câu nói ‘Không muốn giết nàng’ của Thiên Mộ Ly nên lí
giải ra sao.
Dù sao cùng giường chung gối hơn mười năm, cho dù
đoán không ra tính tình của hắn, nhưng từ trong lời nói đại khái vẫn có
thể hiểu một, hai.
Sau đó tay Thiên Mộ Ly nắm lại, hắn ngẩng đầu
lên, không tiếp tục nhìn gương mặt nhếch nhác đến cực điểm của nàng,
cùng với sau lưng nàng, vết máu dài tới mấy trăm thước nhìn thấy ghê
người. . . . . .
Đó là máu của nàng, cũng là máu của hài tử của bọn họ. . . . . .
"Người tới, đưa Dung thị xuất cung!" Nhắm mắt lại, Thiên Mộ Ly hít một hơi
thật sâu, quay người lại, hai con Kim Long ngũ sắc to lớn trên ống tay
áo trong sương mây như muốn bay lên không, sau giờ ngọ nắng gắt chiếu
rọi xuống nhìn chúng há miệng nhe răng giương móng vuốt thật là đáng sợ.
Dung Noãn Tâm phá lên cười, ở một khắc trước khi cấm vệ quân sắp tiến lên,
nàng dùng sức lấy vòng tay Bạch Phượng Huyết Ngọc đã đeo trên cổ tay
mình nhiều năm xuống.
‘Choang. . . . . . ’ một tiếng, mạnh mẽ ném ở bên chân Thiên Mộ Ly, bể tan tác thành mảnh vụn trên bậc thềm bạch ngọc.
Giống như tình yêu của bọn họ, ở trong lòng Dung Noãn Tâm hoàn toàn bị diệt.
"Không cần, long ân của Hoàng thượng, Dung Noãn Tâm ta hưởng không nổi! Tình
yêu của ta đối với Hoàng thượng giống như chiếc vòng ngọc này, bể nát!"
Tròng mắt đen của Thiên Mộ Ly gắt gao trầm xuống, hắn nhanh chóng xoay người, vươn tay, hướng về nơi, chỉ còn lưu lại oán khí của Dung Noãn Tâm vẫm
chưa tan trong không khí.
"Noãn Tâm. . . . . ."
"Tiểu thư. . . . . ."
Hắn tê tâm liệt phế kêu lên, hai mắt lạnh lùng dường như bị cái gì đó gõ ra dấu vết bị rạn nứt thật sâu, thật lâu không thể khôi phục, một màn diễm dương (cảnh sắc tươi đẹp) kia, cực kỳ chói mắt, cho đến khi, Thiên Mộ
Ly hoảng hốt nhìn thấy nụ cười ấm áp của Dung Noãn Tâm.
Gió nhẹ
thổi làn váy thật dài của nàng lên, thổi loạn mái tóc đen như mực của
nàng, trước cung tường thật cao, thân thể của nàng giống như bươm bướm,
nhẹ nhàng rơi xuống. . . . . .