Đại phu nhân giận đến mức sắc mặt tái nhợt, bàn tay nắm lấy tay vịn của ghế dựa sau lưng vẫn không ngừng run rẩy như cũ, mới vừa rồi chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa Dung Định Viễn sẽ nghi ngờ đến trên đầu nàng.
Nếu không phải hai vị Hoàng tử đột nhiên đến, chỉ sợ Dung Noãn Tâm đã vạch trần nàng.
Nàng không ngờ nha đầu kia lại là nhân vật lợi hại như vậy, thủ đoạn một
chiêu hơn một chiêu, hoàn toàn khiến cho người ta đoán không ra nàng sẽ
dùng thủ đoạn lừa gạt gì.
Khi mới vừa vào phủ, bộ dạng vô cùng lo sợ của nàng, thật sự đã lừa gạt được Đại phu nhân.
Nghĩ như vậy, Mạc thị càng tức giận, vươn tay cầm lấy ly trà Lâm mụ đưa đến ném xuống mặt đất.
Có bao giờ nàng bị một tiểu nha đầu nắm trong tay mà chơi đùa, nhưng hôm
nay, nàng lại thật thật tại tại thể nghiệm cảm giác bị người khác nắm ở
trong tay mà làm mưa làm gió, thật sự khiến cho người ta giận đến mức
gần như muốn tức chết.
Dung Huệ Như chưa bao thấy mẫu thân phát hỏa lớn như vậy, trong lòng cũng yên lặng hận Dung Noãn Tâm.
Nàng là đích nữ trong phủ, rõ ràng mẫu thân làm như vậy là vì bảo vệ địa vị
của nàng, nếu để cho mẫu nữ Dung Noãn Tâm có vị trí đích phụ đích nữ,
chẳng phải sẽ hạ thấp thân phận của mẫu thân.
Ngồi ngang hàng với thôn phụ, làm sao mẫu thân có thể nuốt trôi cơn giận này.
Dung Huệ Như cắn răng, lông mày nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
xuất hiện vẻ lệ khí, nàng tiến lên một bước, tức giận bất bình nói: "Mẫu thân, con đi Mạc phủ nhờ Đại Cữu Cữu ra mặt, con cũng không tin không
trị được hai thôn phụ ở nông thôn này. . . . . ."
Nàng vừa nói xong, tức giận đùng đùng muốn đi ra ngoài, lại bị Đại phu nhân ba bước thành hai ngăn ở cửa.
"Thật là hồ đồ, còn nhiều thời gian, càng gấp càng làm hỏng chuyện, nha đầu
kia có chuẩn bị mà đến, nếu như con thật sự kích động ra tay chính là
rơi vào bẫy của nàng." Đại phu nhân chỉ vào trán Dung Huệ Như, chỉ hận
rèn sắt không thành thép.
Nữ nhi này là do nàng ngậm đắng nuốt
cay, một tay nuôi lớn, Mạc thị tự hỏi, với sự thông minh và nhạy bén của Dung Huệ Như, đã là thế gian hiếm thấy, nàng có khả năng nhẫn nhịn hơn
những người cùng tuổi, biết sát ngôn quan sắc (nhìn mặt lựa lời), tinh
thông cầm kỳ thư họa, tuổi còn nhỏ đã biết không ít mỹ dụ.
Đại
phu nhân vô cùng coi trọng nữ nhi này, nghĩ đến tương lai có lẽ có thể
bám vào người nhân trung Long Phượng, làm người trên cao cũng nói không
chừng.
Nhưng hôm nay nhìn thấy tâm cơ của Dung Noãn Tâm, trong lòng của nàng giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm xuống.
Dung Noãn Tâm chỉ lớn hơn Dung Huệ Như một tuổi, nhưng khả năng tạo sức ép
và sự nhanh nhẹn khóe léo, đều sâu hơn Dung Huệ Như rất nhiều, đến cả
nàng là phụ nhân đã trải qua nửa đời người cũng thiếu chút nữa bị nàng
tính kế.
Chỉ bàn về điểm này, đột nhiên Mạc thị có chút ủ rũ,
tương lai Dung Huệ Như phải tranh với nàng như thế nào? Làm sao đạp nàng dưới lòng bàn chân của mình.
Nhận mẫu nữ Dung Noãn Tâm trở về
phủ là ý tứ của Đại phu nhân, nàng một mặt là vì trấn an sự áy náy nhiều năm qua của Dung Định Viễn, một mặt khác là vì lót đường cho tiền đồ
tương lai của Dung Huệ Như.
Vì Định Bắc Hậu là Quan Nhất Phẩm
vậy, hôn nhân của nữ nhi đều là do Hoàng thượng tự mình chỉ định, nếu
không hài lòng với sự chỉ định, nàng có thể đẩy Dung Noãn Tâm ra, theo
đạo lý trưởng nữ gả trước.
Bây giờ xem ra, tính toán của nàng đã sai rồi, Dung Noãn Tâm vốn không vụng về yếu đuối vô dụng như thám tử báo lại.
"Vậy thì làm sao? Chẳng lẽ nhìn bọn người thấp hèn kia đoạt đi vị trí của
chúng ta?" Dung Huệ Như cắn môi dưới, bộ dạng như muốn khóc, cộng thêm
từ khi sinh ra nàng đã có gương mặt làm cho người khác thương yêu, càng
làm cho người ta cảm thấy như hoa đào tháng ba sau cơn mưa, kiều diễm
ướt át, mùi thơm ngát động lòng người.
Đại phu nhân nhìn nàng,
mây đen trên mặt cuối cùng cũng tản đi, cho dù như thế nào, Dung Huệ Như còn sở hữu một thứ mà Dung Noãn Tâm có thúc ngựa (ý nói đuổi theo) cũng thua kém.
Bàn về dung mạo khí chất, có nam nhân nào không vì vậy mà động tâm, hiện giờ nàng mới mười hai tuổi, đợi thêm vài năm liền nẩy nở, sợ rằng khuynh quốc khuynh thành cũng không quá.
"Gấp cái gì, còn nhiều thời gian, mẫu thân có biện pháp" Nàng vỗ mu bàn tay Dung Huệ Như, kéo nàng ngồi xuống.
Nếu giờ phút này đi Mạc phủ tố cáo, Dung Noãn Tâm không chỉ không phải chịu tội, ngược lại sẽ khiến Dung Định Viễn nghi ngờ mẫu nữ các nàng, vì
vậy, chuyện này chỉ có thể chấm dứt ở đây.
Sáng sớm hôm sau, Mạc
thị liền gióng trống khua chiêng chuẩn bị các loại lễ vật quý báu đến
Mạc phủ nhận lỗi, trong thời gian đó, nàng một chữ cũng không đề cập đến lỗi của Dung Noãn Tâm, ngược lại đẩy hết lỗi lầm lên trên người mình.
Cứ như vậy, Dung Định Viễn vốn bắt đầu nghi ngờ nàng liền tiêu tan.
Ngày xuân Dung phủ, khắp nơi đều là cây Liễu xanh biếc phất phơ trong gió,
một vùng Liễu xanh chính là phong cảnh đẹp nhất, Dung Noãn Tâm đứng ở
cửa Di Tâm viện, nhìn hai nha hoàn trước mặt ngăn cản đường đi của nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười trong trẻo lạnh lùng: "Hạ Hà, Tử Đàn, mẫu
thân có giao phó không cho ta đi thỉnh an lão nhân gia người?"
Hai nha hoàn này là do Mạc thị phái đến, giống như kiếp trước, hai nha hoàn này theo lời của Đại phu nhân, giam lỏng nàng ở đây, ròng rã ba ngày,
một tấc cũng không rời canh giữ hai bên trái phải nàng, đi nhà xí cũng
không buông tha.
Kiếp trước, mình quá mức nhát gan yếu đuối, một mực tin tưởng Đại phu nhân là vì tốt cho nàng, sợ nàng ở trong phủ mất quy củ.
Nàng đứng trong lồng giam tráng lệ này, suy nghĩ dù sao cũng phải đi, quyết
định đánh đòn phủ đầu, nếu người ta muốn chơi trò đánh lâu dài với nàng, như vậy, nàng sẽ phụng bồi.
Trước hết bước đầu tiên, nhất định phải trừ đi hai nha hoàn cản trở này.
Hạ Hà và Tử Đàn vốn là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh Đại phu nhân, hiện giờ
bị nàng chỉ định nằm vùng ở nơi này, cũng thay đổi thành nha hoàn nhất
đẳng.
Trong đó, Hạ Hà còn là nữ nhi của Viên mụ, đặt nàng ở chỗ này, đơn giản là kích thích thù hận của nàng và Viên mụ.
Mặc dù sự kiện hạ độc đã qua vài ngày, nhưng vào ngày thứ ba Viên mụ không
chịu nổi các loại hình phạt trong phủ nên cắn lưỡi tự sát, mà Hạ Hà sau
khi Viên mụ chết hai ngày, bị Đại phu nhân chỉ định nằm vùng ở nơi này.
Theo lý thuyết, Dung Noãn Tâm vốn không biết quan hệ của Hạ Hà và Viên mụ. Nhưng ai kêu nàng trùng sinh chứ?
Vì vậy, tất cả mọi chuyện đều ở trong lòng bàn tay của nàng.
Đến mức, không kịp chờ đợi muốn trừ đi hai hòn đá vướng chân này, mà còn muốn xem tiếp theo Đại phu nhân sẽ diễn trò gì.
"Vậy thì không có, nhưng mà hôm nay Đại phu nhân không có ở trong phủ, nên
tiểu thư không cần đi thỉnh an!" Hạ Hà cũng lanh lợi, lập tức dịu dàng
tiến lên giải thích.
Mặc dù nàng giả bộ vô cùng vui vẻ giống như
thật, nhưng Dung Noãn Tâm cũng không bỏ qua khoảng khắc cúi đầu nàng,
trên mặt chợt lóe lên oán khí rồi biến mất.
Đúng, diễn trò mượn
đao giết người, quả thật có thể làm mình thanh thanh bạch bạch (trong
sạch), nếu Hạ Hà làm chuyện gì vượt qua khuôn phép, Đại phu nhân có thể
lập tức nói vì trong lòng nàng tồn tại thù hận.
Có bao nhiêu lý do tốt và cớ tốt.
Bỗng nhiên nàng muốn cười, cười ông trời thay đổi thất thường, kiếp trước
khiến cho nàng chết oan uổng như vậy, kiếp này, lại cho nàng cơ hội
Phiên Thủ Vi Vân (ngửa tay làm mây - xoay chuyển).
"Hả? Được
thôi, thuận tiện phiền Hạ Hà cô nương đi thay ta một chuyến, mấy ngày
trước ta có thêu một kiểu mới để lão phu nhân nhìn, ngươi thay ta đưa
qua đi!"
Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, từ trong ống tay áo rút ra một chiếc khăn tay thêu cánh đồng lúa mì vàng rực rỡ giao cho Hạ Hà.
Hạ Hà cúi đầu nhìn, không nhịn được bĩu môi, đúng là kỹ
thuật thêu không được tốt lắm, đường chỉ không tinh xảo, mà còn lớn nhỏ
không đều đều, đâu có giống đồ tiểu thư khuê các thêu ra.
Trong lòng nàng mắng mấy câu, dã nha đầu ở nông thôn chính là dã nha đầu ở nông thôn.
"Vâng, nô tỳ đi ngay!" Hạ Hà nhận lấy đồ, xoay người đi đến Di Phúc viện của lão phu nhân.
Dung Noãn Tâm nhìn bóng lưng của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hạ Hà không hề biết, lão phu nhân từng ngây người ở nông thôn hơn nửa đời
người, vừa nhìn thấy vật này, chỉ sợ sẽ nhớ lại cuộc sống cực khổ trước
đây.