Viên mụ thấy Đại phu nhân cũng không có ngăn Dung Noãn Tâm lại, lúc này sợ
đến mức toàn thân phát run, nửa người cũng ngồi phịch ở trên mặt đất.
Gáo nước mới vừa rồi, đúng là hai mắt của mọi người nhìn thấy nàng từ trong hồ sen múc ra ngoài, không thể giả được, nói nàng động tay động chân,
quỷ cũng không tin.
Sắc mặt Viên mụ lập tức trắng bệch như tờ giấy, trong nước này có độc, làm sao nàng biết?
Nghĩ như vậy, nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân.
Lại thấy vẻ mặt Đại phu nhân không khá hơn nàng bao nhiêu, mặc dù ngoài mặt tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng trên trán đã rịn ra mồ hôi hột.
Dù sao cũng đã từng trải qua nửa đời người, lúc mới bắt đầu Đại phu nhân
ngoại trừ sợ hãi một chút, sau đó liền bình tĩnh lại, hai mắt nàng trợn
tròn, nhìn thấy con ngựa tốt nhất rầm một tiếng ngã xuống trước mặt
nàng, nàng lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm khắc quát: "Trong nước này
có độc, rốt cuộc là người nào hạ độc, tự nhận tội ta sẽ tha chết cho
ngươi!"
Hì. . . . . .
Cuối cùng Dung Noãn Tâm cũng không
nhịn được cúi đầu nở nụ cười, màn trình diễn này thật sự không thể giả
được, vẻ mặt khiếp sợ này, khuôn mặt trắng bệch này, cho dù là bất cứ kẻ nào cũng nhìn không ra nửa điểm giả dối.
Nàng cười, cười nhìn
Đại phu nhân, nói nhỏ: "Mẫu thân đừng nóng vội, ta tự có biện pháp khiến cho tặc nhân kia tự mình nhận tội!"
Nụ cười kia rõ ràng nhẹ nhàng như gió, nhưng lại che dấu sự ung dung làm cho người khác run sợ.
Giống như tất cả mọi chuyện đều nằm ở trong lòng bàn tay của nàng.
Lời này vừa nói ra, thân thể Viên mụ liền run rẩy như cái rây, nhưng cũng
không thể bình tĩnh quỳ gối một chỗ chờ chết, nàng đang muốn xông ra
thừa nhận tất cả, lại bị Lâm mụ ở phía sau bên cạnh Đại phu nhân ấn một
cái.
Dung Noãn Tâm nhìn thấy tất cả, trong lòng cũng đã có kế
sách hay, nhưng nàng vẫn không nhanh không chậm như cũ, đầu tiên là lễ
độ thỉnh cầu Dung Định Viễn: "Phụ thân, lúc này người hạ độc hại chết
con rùa trường thọ của người đang ở ngay tại đây, ta không biết có nên
tiếp tục tra xét hay không, chỉ sợ tra được có người sai khiến, phụ thân cũng khó quyết định!"
Lời của nàng mang theo mấy phần băn khoăn
mơ hồ, chân mày nhíu nhẹ, trên mặt phủ một tầng u buồn, giống như vẫn
đang do dự có nên nói hay không.
Mới đầu Dung Định Viễn còn không tin Dung Noãn Tâm có bản lĩnh, lúc này thấy nàng đã tra ra trong nước
có độc, trong lòng cũng đối với nàng có mấy phần nhìn với cặp mắt khác
xưa.
Nhìn lại con rùa trường thọ đã không còn sức sống, cơn tức
giận trong lòng Dung Định Viễn lại ‘Bùm’ một tiếng xông lên đỉnh đầu,
đây chính là bảo bối trấn phủ của hắn, chết không rõ ràng như vậy, bảo
hắn làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này, trong lòng lập tức tính toán
thật tốt, nếu thật sự có thể bắt được người này, hắn nhất định sẽ không
tha thứ cho hắn.
Nghĩ như vậy, hắn lạnh lùng quát: "Tra, ngược
lại ta muốn nhìn xem người nào lớn mật như vậy, dám động thổ trên đầu
Thái Tuế (Thái Tuế là một thiên thể giả định, đi đến đâu sẽ hạ xuống đó
một vật có dạng khối thịt, nếu động thổ ở nơi có khối thịt này sẽ kinh
động đến Thái Tuế và gặp tai họa)!"
Ở Dung phủ, Dung Định Viễn chính là trời, hắn chiến công hiển hách, đã sớm không còn là Giáo Úy nho nhỏ trong quân đội năm đó.
Thân thể Đại phu nhân run lên, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ.
Cũng không ai biết Dung Noãn Tâm bán thuốc gì trong hồ lô, vì vậy, không
người nào dám ra mặt nói một câu, chỉ sợ mình vừa mở miệng, tội danh kia liền rơi xuống trên đầu của mình.
Chuyện này rõ ràng là được
thiết kế cho Dung Noãn Tâm nhảy vào, không biết tại sao bây giờ lại là
tự bê đá đập chân mình, Đại phu nhân cũng chỉ có thể nuốt cơn tức giận
vào trong bụng.
"Tốt lắm!" Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt Viên mụ, khẽ hỏi: "Buổi sáng nước hồ sen này cũng có độc?"
Viên mụ nghe nhắc đến tên của mình, làm sao có khả năng bình tĩnh như vừa
rồi, đã run rẩy không thành tiếng, nói: "Hồi tiểu thư, buổi sáng nước
này không có độc, vào buổi trưa mới hạ độc!"
Dung Noãn Tâm cố ra
vẻ nghi ngờ ‘Hả?’ một tiếng, ngược lại hỏi gã sai vặt phụ trách cho ăn:
"Viên mụ nói rằng buổi trưa mới hạ độc, là ngươi hạ, hay là do nàng hạ?"
Sau khi gã sai vặt kia suy nghĩ một hồi cũng bình tĩnh lại, lập tức ‘Bốp’
một tiếng quỳ trước mặt nàng, vẻ mặt cầu xin hô: "Tiểu thư, nô tài oan
uổng, độc này là do Viên mụ hạ, nếu không phải nàng hạ, làm sao nàng
biết độc được hạ vào buổi trưa. . . . . ."
Hì. . . . . . Quan trọng chính là câu này, Dung Noãn Tâm che miệng cười một tiếng, trong lòng đã cười đến nở hoa.
Chỉ sợ tất cả mọi người ở đây đều giống như gã sai vặt này, đã sớm nhìn ra sơ hở trong lời nói của Viên mụ.
Viên mụ nôn nóng đến hồ đồ, lúc này mới ý thức được mình nói sai, vội vàng
bò đến dưới chân Đại phu nhân, cuống quít dập đầu khóc nói: "Đại phu
nhân cứu mạng, nô tỳ là nóng lòng nói bậy, tiểu thư rất thông minh mở
miệng, làm nô tỳ không thể nào tranh biện (tranh cãi + biện hộ), nô tỳ
cầu xin Đại phu nhân làm chủ, trả lại sự trong sạch cho nô tỳ. . . . .
."
Sắc mặt Đại phu nhân vô cùng khó coi, nhưng cũng không lập tức tránh Viên mụ, chỉ cúi đầu trao đổi một ánh mắt với nàng, lúc này mới
nói lời thành khẩn: "Viên mụ, nếu thật sự là do ngươi làm, ngươi nhận
tội đi, tiểu thư vừa mới nói, sẽ để lại cho ngươi một con đường sống!"
Viên mụ run rẩy ngẩng đầu lên, trong mắt lấp lánh nước mắt.
Ý của Đại phu nhân là để cho nàng thừa nhận, dù sao cũng phải chết, nhưng nếu nàng khai Đại phu nhân ra, vậy thì, nàng không chỉ đừng nghĩ đến
chuyện sống, chỉ sợ ngay cả nữ nhi làm việc ở trong phủ của nàng cũng
không sống nổi, mình chết thì không sao cả, quan trọng hơn là nữ nhi Hoa Dạng Niên Hoa (đang ở khoảng thời gian đẹp nhất của đời người) của
mình.
Nghĩ đến đây, Viên mụ khổ sở cười một tiếng, nhẹ gật đầu, quay người lại bình tĩnh nói: "Đúng, không sai, độc này là do ta hạ!"