Nàng vừa nói xong những lời này, Nhị phu nhân liền che miệng ‘hì hì’ một
tiếng bật cười: "Ngươi nói những lời này, chẳng lẽ cho là người khác hãm hại ngươi? Ngươi mới vừa trở về phủ, ngươi không kết thù với ai chứ?"
Dung Định Viễn vốn chỉ nửa tin nửa ngờ, sau khi nghe lời nói của Nhị phu nhân, mày kiếm nhíu một cái, hai mắt sắc bén chợt lóe.
Nếu như nói mới vừa rồi trong lòng hắn còn áy náy với mẫu nữ Dung Noãn Tâm, vậy thì, giờ phút con rùa trường thọ không hiểu sao quy thiên, lại làm
cho hắn mất đi lý trí, ngầm thù phẫn (thù hận + phẫn nộ).
Hắn
lạnh lùng nhìn Dung Noãn Tâm, giống như hắn đang trách cứ mới trở về phủ đã làm gây ra chuyện lớn như vậy, đối với lời nói điên cuồng của Nhị
phu nhân cũng tin vài phần.
Dung Noãn Tâm cười lạnh, đang muốn mở miệng, lại bị Đại phu nhân khẽ ấn một cái xuống mu bàn tay.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Đại phu nhân đang thân mật gật đầu với nàng, giống như muốn ra mặt vì nàng.
Đúng là chỗ nào cũng có kịch hay, tiết mục vừa ăn cướp vừa la làng, kiếp
trước, Đại phu nhân cũng diễn đến mức Lô Hỏa Thuần Thanh (dùng để hình
dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ,
hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục), nắm lấy tay.
Đối
với chuyện diễn trò, hiển nhiên Dung Noãn Tâm biết nàng dùng thủ đoạn
bịp bợm gì, nàng khẽ mỉm cười, ra vẻ cảm kích cắn nửa môi dưới, mặc cho
Đại phu nhân tiếp tục diễn trò tiếp.
"Lão gia, thiếp thấy chuyện
này cũng không thể toàn trách Noãn Tâm, người xem, nha đầu này cũng bị
các ngươi làm cho sợ hãi, bọn hạ nhân chăm sóc cũng nên chịu trách
nhiệm. . . . . ."
Dung Noãn Tâm lạnh lùng nở nụ cười ‘không thể
toàn trách Noãn Tâm’, những lời này làm cho nàng ngồi vững vàng trên
danh hiệu ‘khắc tinh’, Đại phu nhân giống như đang nói giúp cho nàng, rõ ràng chính là bỏ đá xuống giếng, nhưng kì lạ là nàng lại khiến cho mọi
người có ảo giác làm việc thiện.
Đây mới là chỗ cao minh của Đại
phu nhân, so với Nhị phu nhân cả ngày chỉ biết nói bậy làm loạn mà nói,
thủ đoạn thật là cao siêu.
Dung Noãn Tâm cũng không đáp lời, mặc cho nàng tùy ý diễn trò.
"Người tới, đi mời Tử Sơn đạo trưởng!" Mày kiếm Dung Định Viễn càng vặn càng
gần lại, nếu như nói mới vừa rồi hắn chỉ đối với lời nói của Nhị phu
nhân tin ba phần, vậy thì, Đại phu nhân phụ họa và nghi ngờ làm cho hắn
tin bảy phần.
Lúc này, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác
thường nhìn Dung Noãn Tâm, giống như nàng thật sự là ‘khắc tinh’ theo
lời nói từ miệng Nhị phu nhân, sẽ mang tai họa đến trong phủ.
Dung Định Viễn vừa nói xong, lúc này Dung Noãn Tâm mới chậm rãi đi ra, nàng
nhìn lướt qua Viên mụ đang quỳ dưới đất, rồi sau đó mới quy củ lễ độ cúi chào Dung Định Viễn, âm thanh tuy nhỏ, nhưng đủ để cho mỗi người ở đó
nghe được rõ ràng: "Phụ thân, Noãn Tâm có lời muốn nói!"
Đây là
lần đầu tiên nàng mở miệng gọi Dung Định Viễn là phụ thân, dù sao máu mủ tình thâm, cho dù giờ phút này Dung Định Viễn căm ghét nàng ra sao, một tiếng phụ thân này cũng đủ để gọi mấy phần tình cảm ấm áp của hắn về.
Ánh mắt hắn ngẩn ra, ánh sáng lưu chuyển ở bên trong, có một chút phức tạp.
Rồi sau đó không tự chủ được buột miệng nói ra: "Nói đi!"
Đại phu nhân nhìn sắc mặt hắn biến hóa, biết Dung Định Viễn là động máu mủ
thân tình, nàng âm thầm nháy mắt với Viên mụ, hai người khẽ gật đầu.
"Phụ thân, Noãn Tâm mới trở về phủ, nhất định sẽ có rất nhiều điểm thiếu
sót, trước tiên ở nơi này nhận lỗi với các vị trưởng bối!" Nàng tao nhã
lễ độ hành lễ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng vừa vặn nở một
nụ cười, giống như một đóa hoa nhỏ yếu ớt nở trên đỉnh cao, rõ ràng là
yếu kém trước gió, rõ ràng là bộ dạng gầy yếu đáng thương.
Rõ
ràng là một dã nha đầu ở nông thôn mới từ nông thôn ra ngoài, nhưng mà,
giờ phút này, trên người nàng lại tỏa ra sự cao quý chói mắt, khuôn mặt
nhỏ nhắn thanh tú cũng bởi vì nàng khẽ mỉm cười, mà tỏa ra sự xinh đẹp
khác thường. . . . . .
Trực tiếp xuất hiện trong mắt mọi người.
Đối với ánh mắt kỳ dị của mọi người, Dung Noãn Tâm hoàn toàn không để ý
đến, cúi chào xong nàng nhẹ nhàng xoay người, dịu ngoan và nhu hòa trong mắt lần lượt tản đi, chỉ còn sự sắc bén quét một vòng làm cho người ta
kinh ngạc.
Trên mặt của nàng vẫn là nụ cười hoặc nhẹ hoặc nhạt
như cũ, chỉ là nụ cười kia cũng rất lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta
phát run.
"Phụ thân, ngài có thể sai người dẫn một con trâu đến đây hay không, nếu như không có, ngựa cũng được!"
Vừa dứt lời, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không sờ được đầu trượng nhị hòa thượng (mù mờ, không thể hiểu rõ mọi chuyện), thậm chí có người
dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng, cho rằng nhất định là đầu óc nàng có
vấn đề.
Chỉ có Đại phu nhân hơi ngẩn ra, nhưng mà rất nhanh đã
thả lỏng, cho dù Dung Noãn Tâm tri thư đạt lễ (học rộng và cư xử đúng lễ nghi) như thế nào, nhưng mà cũng chỉ là một dã nha đầu ở nông thôn, làm sao có bản lĩnh nhận ra sự khác thường trong quà ra mắt được an bài tỉ
mỉ này. . . . . .
Mặc dù Dung Định Viễn không hiểu, nhưng cũng
nghĩ đến tình phụ nữ (cha con gái), không đành lòng vừa thấy mặt đã
giáng một gậy làm nàng chết tươi, vì vậy, hắn nhẹ gật đầu.
Chưa đến thời gian nửa ly trà nhỏ, đã có người dắt một con ngựa cao to đến.
Từ khi sinh ra lông con ngựa kia đã có màu đỏ thẫm, trong mũi phát ra
tiếng phì phì, vừa nhìn đã biết chính là liệt mã rất khó thuần phục,
Dung Noãn Tâm tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, rồi sau đó tiến lên
múc một gáo nước đút đến khóe miệng con ngựa. . . . . .
Con ngựa
kia ngửi một cái, vừa muốn há miệng uống..., chỉ thấy Đại phu nhân quát
to một tiếng, sắc mặt không ổn nhíu mày vội vàng ngăn cản nàng: "Noãn
Tâm, người làm gì vậy? Ngươi muốn thể hiện cách nông dân cho súc vật ăn
sao? Thật là quá đáng!"
Mới vừa thử như vậy, Đại phu nhân đã lập
tức lộ đuôi hồ ly ra, Dung Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt là nụ
cười thân thiện, nhưng mà hai mắt lại như một cây gai sắc đâm vào chỗ
Đại phu nhân che giấu, nàng phất tay của nàng ra, lại dịu dàng nói: "Mẫu thân, chẳng lẽ người sợ trong nước có độc? Hay là. . . . . . Độc này là do người hạ?"
Đại phu nhân sợ đến mức hoa dung thất sắc (khuôn
mặt xinh đẹp biến sắc vì sợ hãi), khẽ kêu một tiếng buông tay cầm gáo
nước trong tay Dung Noãn Tâm ra, cũng vào lúc này, con ngựa khì khì một
tiếng, uống nước trong gáo. . . . . .