Những lời nói này như con dao sắc bén đâm vào tim nàng. Cả người Toàn Cơ cứng lại, nàng quỳ xuống, một câu "Hoàng Thượng tha mạng" cũng không
nói ra được.
Ước chừng, cả nội tâm cũng bi ai.
Đồng Dần khẽ giật khóe môi, thấy sắc mặt Hoàng đế se lạnh, rốt cuộc cũng không dám khuyên bảo một câu.
Bạc Hề Hành xoay người, lạnh lùng nói: "Kéo xuống."
Toàn Cơ ngơ ngẩn, ngoài điện đã có hai người tiến vào, hai bên áp trụ Toàn
Cơ kéo ra ngoài. Nàng không cầu xin tha thứ, là một nô tỳ, tai bay vạ
gió còn ít sao? Chỉ là nam tử trước mặt, hắn chưa bao giờ biết, nàng
từng vì hắn mà trải qua bao nhiêu lần như đi trên băng mỏng mà sống suốt sáu năm.
Sáu năm, thanh xuân tươi đẹp nhất của đời nàng đều bị chôn vùi tại thâm cung.
Chỉ là giam giữ, cũng chưa đến mức bị xử tử, giờ phút này, nàng khinh thường cả chuyện cầu xin tha thứ.
Đáy mắt chỉ còn tia ảm đạm, nàng thậm chí cũng không thèm ngước mắt nhìn
hắn. Bước chân vừa qua cánh cửa, chợt nghe bên trong truyền ra thanh âm
của cung nữ: "Hoàng Thượng, nương nương kêu Toàn Cơ vào."
Hai mắt đang khép bỗng dưng mở ra, nàng rốt cuộc cũng khẽ cười, Ánh Phi nàng ta, không thể rời bỏ nàng.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, y bảo hai gã thái giám buông tay nàng ra.
Trên giường, ánh mắt Ánh phi có chút do dự, lời nói nhẹ tựa mây bay: "Hoàng
Thượng... Việc này là thần thiếp tùy hứng, Toàn Cơ... cô ấy đã khuyên
nhủ nhưng lại không dám cãi lại mệnh lệnh của thần thiếp, xin Hoàng
Thượng... đừng so đo..." Gối dưới đầu vừa động, Ánh Phi muốn ngồi dậy.
"Nương nương!" Toàn Cơ tiến lên đè thân mình nữ tử lại, Thái y bên cạnh cũng
kinh hoảng kêu lên: "Nương nương thân mình suy yếu, không thể đứng lên.
Ngài cần nằm nghỉ trên giường mấy ngày."
Thần sắc Hoàng đế không
chút gợn sóng. Toàn Cơ rũ mắt nhìn mười ngón tay của mình, sau một lúc
lâu mới nghe hắn hừ một tiếng: "Trẫm tạm thời sẽ không truy cứu, nếu chủ tử ngươi còn xảy ra chuyện gì, trẫm nhất định sẽ không tha. Thái y!"
Hắn nhàn nhạt một tiếng, xoay người ra ngoài. Thái y cuống quít chạy
theo, bên trong chỉ còn chủ tớ hai người."Tạ nương nương." Thanh âm Toàn Cơ cực thấp.
Đôi môi tái nhợt của Ánh Phi khẽ động cái gì cũng không nói được. Nếu nàng
biết mình có thai, bản thân nhất định sẽ không tùy hứng như thế, vừa rồi mơ màng nghe Bạc Hề Hành muốn xử lý Toàn Cơ, nàng cố gắng tỉnh lại thay nàng ấy cầu tình. Hiện tại cả người không còn sức lực, nàng lại nặng nề thiếp đi.
Hoàng đế tiến vào, thấy Ánh Phi đã ngủ, hắn liếc nhìn Toàn Cơ, một câu cũng không nói liền phất tay áo ra ngoài.
Thái y vội thu dọn rồi vội vàng trở về Thái y viện phối dược, chúng cung
nhân của Tường Bình cung chân tay rối loạn. Ánh Phi cảm lạnh, tâm tư mỗi người đều hoảng sợ, chỉ sợ thai nhi của nàng ta xảy ra bất trắc.
Ban đêm, Toàn Cơ giúp Ánh Phi thử thuốc, phát hiện cơn sốt của nàng ấy đã
lui, chỉ là bản thân nàng, cả người khó chịu nóng lên. Đầu dựa vào mép
giường, đầu óc bắt đầu trầm xuống, hôm nay hai lần bị ướt mưa, sợ là
nàng cũng bị bệnh rồi.
Toàn Cơ muốn ngồi dậy, tứ chi lại vô lực.
Nàng bất đắc dĩ cười, cũng may bởi vì Ánh Phi bị bệnh mà trong tẩm cung
đặt thêm vài cái lò sưởi, có lẽ sẽ không có gì đáng ngại.
Dựa vào mép giường, nàng cố gắng mở mắt, không biết bản thân đang buồn ngủ, hay là bị cái gì khác.
"Cạch" một tiếng, tiếng ai đó gõ phiến quạt, thê lương nghe được tiếng cười
của nam tử. Nàng ngoái đầu nhìn lại nhưng hắn bỗng nhiên lui xa, mắt
cười như không cười. Bỗng nhiên chiếc quạt mở ra, đoá lan hồ điệp đập
vào mắt càng thêm chói lóa. Nàng muốn nói gì đó, tẩm điện phía sau y
bỗng chốc hoá thành chiến trường, khói súng bổn phía nổi lên, máu tươi
khắp nơi, tiếng khóc kéo dài không dứt. Ba ngàn thiết kỵ phá tan cửa
cung thẳng vào tẩm cung, nàng thấy khuôn mặt của Hàn Thanh, trong tay
còn cầm trường kiếm của hắn.
"Vân nhi."
Nàng xoay người,
khuôn mặt nam tử quen thuộc chợt tới gần, nàng phảng phất quên đi màu
vàng chói loá của long bào trên người hắn, mà giờ phút này, hắn đã là đế vương uy nghiêm đạo mạo. Tay hắn duỗi về phía nàng, chỉ trong nháy mắt, hắn dùng lực, hung hăng đẩy thân mình nàng ra. Dưới chân vô lực, nàng
quay đầu, phía sau lại là vực sâu vạn trượng.
"Vân Khanh, đừng...."
Ánh đèn đã tắt, cung thất u ám, bên ngoài tẩm cung, bước chân của người tới cứng lại.
Khoé môi nhúc nhích, khẽ gọi một tiếng "Vân Khanh".