Chiều hôm ánh đèn rực rỡ vừa thắp lên, ánh đèn tầng
tầng lớp lớp chiếu ra từng cái bóng. Bàn tay cung nữ trắng noãn đẩy cửa
phòng ra, gió thổi vào nội thất khiến rèm châu màu xanh ngọc bên trong
vang từng tiếng "đinh đang" dễ nghe vang lên trong tai.
Huệ phi
bước vào, hình như sau tấm bình phong vẽ mây bay bằng bút pháp vẩy mực
có bóng một người. Đáy lòng chấn động, bước chân nhanh hơn. Quả nhiên
thấy phía sau tiêu trướng sắc màu ấm có thân ảnh minh hoàng kia đang
ngồi nghiêm chỉnh.
Lam nhi kinh hô một tiếng, dường như nam tử đang suy tư không nghe thấy, vẫn lặng im như cũ không nói một câu.
Huệ phi khẽ nói nhỏ "Lui ra", Lam nhi có chút chần chờ. Hiện tại cũng không dám nhiều lời, vội hành lễ lùi xuống. Rèm châu lại vang lên một hồi,
ngay sau đó truyền đến tiếng cửa bị đóng lại. Huệ phi không động, cố
gắng áp chế trận ho trong ngực xuống, để lại trên mặt biểu cảm tái nhợt.
Trên bàn đèn lưu li mỏng manh mà sáng ngời nhảy nhót, nội thất yên tĩnh dị
thường, sợ là thanh âm một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe được
rõ ràng.
"Đồng nhi."
Hai chữ này từ trong miệng Hoàng đế
thốt ra, không còn như trước đây gọi nàng bằng loại thanh âm sủng nịch
mà lãnh đạm không có một chút hương vị. Thân hình Huệ phi chấn động, gót sen khẽ nhúc nhích, đến trước mặt hắn hành lễ, nhỏ nhẹ nói: "Thần thiếp ở đây."
Nhìn chăm chú nữ tử trước mặt, toàn thân váy áo hoa phục kiều diễm, trang điểm tinh tế đã che đi vẻ mặt nhợt nhạt bệnh tật trên
mặt nàng, thái sinh yên hồng, môi nhiễm vũ mị. Hắn chậm rãi giơ tay,
lòng bàn tay xẹt qua, ngón tay nắm lấy hàm dưới của nữ tử, xuống chút
nữa, bỗng nhiên bóp chặt cái cổ tuyết trắng của nàng!
Huệ phi một mực hung hăng trợn mắt, nàng muốn mở miệng muốn lên tiếng nhưng không
thể phát ra chút thanh âm nào. Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay hữu
lực của hắn kéo ra nhưng lại không có sức nên coi như chỉ nhẹ nhàng nắm
mà thôi.
Gần hai năm thánh sủng, chung quy xem như đã kết thúc sao?
Hiện giờ, chắc ngay cả lãnh cung cũng không cần nữa rồi.
Nàng không biết đó là loại cảm giác gì, vẫn còn chuyện chưa làm xong. Trái
tim nàng chưa bỏ xuống được. Hai tròng mắt nhắm chặt, thân ảnh người kia hiện lên rõ ràng.
Lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, hắn nhìn
thấy cả khuôn mặt nàng biến thành xanh tím, nếu dùng thêm lực, rất dễ
dàng có thể vặn gãy cái cổ mảnh khảnh này. Ánh mắt Hoàng đế phát ra vô
cùng sắc bén, "ba ngàn con sông chỉ uống một gáo"[1], lời thề ngày đó
với người nọ đột nhiên hiện lên trong đầu hắn. Lực đạo trên tay lại
không hề giảm bớt, hắn nghe được nàng gọi "Vân Khanh".
Ánh mắt hắn trầm xuống, hắn buông tay đứng dậy.
Huệ phi như mất hết sức lực, thân thể tê liệt vô lực ngã xuống trên mặt
đất, chỗ vừa rồi bị hắn bóp chặt đau nóng rát. Nàng thở phì phò một
tiếng ho cũng không thoát ra được.
Hắn vẫn chưa thay long bào,
tay áo rộng thêu tơ vàng buông xuống, vừa khẽ động đã kéo theo luồng khí lạnh, giống như tâm hắn giờ lúc này. Huệ phi ngước mắt, nhìn nam tử
trước hiện giờ có vẻ đặc biệt cao lớn, dù nàng chưa nhìn thấy sắc mặt
của hắn, đáy lòng lại hiểu rõ.
Hắn lặng yên nắm chặt hai đấm,
thanh âm lạnh băng dị thường: "Xem ra trẫm quá sủng ngươi đến nỗi thị
phi đen trắng cũng không phân rõ nữa rồi! Thật tốt, rốt cuộc ngươi cũng
chỉ là Huệ phi của trẫm!"
Chỉ là Huệ phi, vĩnh viễn cũng không trở thành người kia trong lòng hắn, đúng không?
Như vậy, ai mới có thể trở thành người kia trong lòng hắn đây?
"Xuy" hắn bật cười, không có ai có thể trở thành người kia được!
Vì đế vương, vốn dĩ trước nay luôn là người cô đơn!