Hàn Phong vặn nắm cửa, đến khi cửa mở ra, Diệp Vy nhìn khung cảnh bên
trong, cô đưa tay lên miệng để không thốt ra tiếng kinh ngạc.
Trong phòng cũng không bật đèn mà được thắp sáng bởi những ánh nến, không
phải ít mà rất nhiều, Diệp Vy kinh ngạc tiến về phía trước hai bước, lúc này cô có thể nhìn bao quát xung quanh căn hộ này, trên bàn, dưới sàn
không chỗ nào là không có nến, chính giữa nhà là một hình trái tim,
trong đó có hàng chữ "Gả cho anh" được xếp bằng hoa hồng, Diệp Vy nhìn
chằm chằm vào nó, vẫn chưa hết kinh ngạc.
Lúc này Hàn Phong đến
trước mặt cô, tay anh cầm một chiếc hộp nhỏ, trong đó là một chiếc nhẫn
kim cương được thiết kế vô cùng tinh xảo và đẹp mắt, anh nhìn Diệp Vy,
đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt cô.
Đôi mắt anh dịu dàng và đầy ôn nhu, dường như người trước mắt là cả thế giới của anh vậy.
Anh nói, "Vy, những thứ này đều là chuẩn bị cho em, đây là lần đầu tiên anh làm những việc này, cũng là lần đầu tiên anh đi yêu một người con gái,
nên có những thứ anh làm không được tốt, anh chỉ biết dùng bản năng của
mình để yêu em, em là người duy nhất khiến anh cảm thấy thế giới này
không vô vị và buồn chán, cũng là người duy nhất làm anh cảm nhận
được thế nào là vui buồn, đau khổ, đối với anh, em quan trọng hơn cả
mạng sống của mình." Nói đến đây, đôi mắt anh chứa đầy mong chờ và có
chút sợ hãi nhìn cô,"Gả cho anh nhé!"
Diệp Vy nghe lời cầu hôn
của anh, tay cô siết chặt bó hoa vẫn đang ôm nãy giờ, nếu vừa nãy cô có
một loại xúc động muốn làm gì đó, nhưng lúc này khi nghe những lời thổ
lộ của anh, không hiểu sao trong lòng cô bình tĩnh đến lạ, Diệp Vy khẽ
ngước mắt lên để ngăn giọt lệ sắp tràn ra.
Hàn Phong thấy cô không lên tiếng, anh kiên nhẫn chờ.
Đôi mắt trong veo của Diệp Vy đối diện với Hàn Phong, cô bình tĩnh nói,
"Nếu em không đồng ý thì sao?" Diệp Vy nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, cố
gắng không để sót bất kì hành động nào của anh.
Không gian đột
nhiên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, bàn tay đang giơ chiếc nhẫn ra của Hàn Phong run lên, suýt nữa khiến nó rơi xuống đất.
Hàn Phong
cảm giác cả người mình bị ngâm trong hàn băng lạnh lẽo, dường như lúc
này máu anh ngừng lưu thông khiến anh không thở được.
Bàn tay cầm hộp nhẫn dần dần hạ xuống, Hàn Phong cúi đầu, trong lòng anh tự hỏi,
nếu cô không đồng ý thì sao? Có lẽ anh sẽ nổi điên mất.
Hàn Phong đang suy nghĩ xem có nên nhốt cô lại không, bỗng một bàn tay thon dài,
trắng nõn chìa ra trước mặt anh, Hàn Phong nhìn bàn tay đó, rồi ngẩng
đầu lên, có chút không hiểu nhìn cô.
Diệp Vy thấy vẻ mặt của anh, khẽ cười, "Sao vậy? Bây giờ thấy tiếc chiếc nhẫn đó sao? Không muốn đeo cho em nữa à?" Diệp Vy nói với giọng trêu đùa, dưới ánh nến, khuôn mặt
xinh đẹp của cô càng nhu hoà.
Nghe cô nói vậy, Hàn Phong càng
phát ngốc, một lúc sau anh mới có thể tiêu hoá hết lời cô nói, biểu cảm
trên mặt anh tràn ra vẻ vui sướng cực độ.
Hàn Phong vội vàng đứng dậy, anh đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, chiếc nhẫn vô cùng vừa vặn, nó toả ra ánh sáng xinh đẹp.
Hàn Phong nâng tay cô lên, cúi xuống hôn lên ngón tay đang đeo nhẫn của cô, miệng anh cười toe toét không thể nào khép lại được.
"Em là của anh!" Hàn Phong vui vẻ nói.
Diệp Vy mỉm cười, cô kiễng chân lên, vòng tay lên cổ anh.
Hàn Phong theo bản năng ôm lấy eo cô, đột nhiên một thứ mềm mại đặt lên môi anh khiến Hàn Phong sững sờ, đôi tai anh ù đi không còn nghe thấy bất
kì âm thanh nào khác ngoài giọng nói ngọt ngào của cô, "Em yêu anh!"
Hàn Phong nhìn cô, thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, anh không nhịn được cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Diệp Vy rất thức thời nhắm mắt phối hợp với anh.
Vì sự nhiệt tình của cô, nụ hôn lúc đầu dịu dàng càng ngày càng cuồng
nhiệt, Hàn Phong càn quét khoang miệng cô, dường như muốn nuốt luôn cô
vào bụng.
Đến khi Diệp Vy không thở nổi khẽ đẩy anh ra thì Hàn
mới ngừng lại, không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của hai người.
Hàn Phong hít một hơi thật sâu bình ổn nơi nào đó đang
khó chịu, anh liếc nhìn bó hoa bị anh ném lên bàn trong lúc hôn cô, môi
anh giương lên một nụ cười nhẹ.
Hàn Phong cầm lấy tay Diệp Vy, dẫn cô đến bàn ăn.
Ở đó được bày sẵn một bữa tối dưới ánh nến, anh sợ trước khi anh đến sẽ
bị nguội nên đã sai thư kí của mình chuẩn bị trong thời gian anh đi đón
Diệp Vy, còn bây giờ thư kí của mình trốn đằng nào rồi anh cũng không
quan tâm.
Triệu Đình Cảnh lúc này đang thất thểu bắt taxi cảm
thấy thật bi thương, làm việc dưới quyền một boss lúc nào cũng trưng ra
vẻ mặt lạnh lùng như muốn giết người trước mặt nhân viên đã đành, bây
giờ còn phải theo đuổi vợ giúp boss mình, không những thế khi anh thấy
sếp nhắn đã trở về, vì sợ gặp mặt, anh đã vội vàng rời khỏi bằng cầu
thang bộ, bây giờ Triệu Đình Cảnh cảm thấy chân mình không còn trên
người nữa rồi!
Hàn Phong không biết trong đầu thư kí của mình
đang mắng anh hàng trăm lần, lúc này anh đang vui vẻ ăn bữa tối tình
nhân với bạn gái, à không, vợ của anh.
Nghĩ đến đây, Hàn Phong lại nở nụ cười vui vẻ.
Diệp Vy ngồi đối diện đang cắt bít tết, thấy Hàn Phong từ nãy đến giờ vẫn
không ngừng cười được, cô mới dừng lại động tác trong tay, nhướng mày
nhìn anh, "Vui vậy sao?"
Hàn Phong nghe vậy gật đầu không do dự,
"Đương nhiên rồi!" Nghĩ đến cô sẽ trở thành vợ anh, là người cùng anh
sống cả đời, sao anh không vui cho được.
Diệp Vy nhìn anh, đúng
lúc anh cũng đang nhìn cô, Diệp Vy thấy được trong mắt chứa đầy tình cảm cuồng nhiệt, cô cảm thấy mình là người vô cùng may mắn.