Cái giọng
điệu cao ngạo lại pha tạp chút bỡn cợt này chỉ có thể là hắn, Trầm Dã.
Bộ dạng hôm nay, trông lại rất nhàn nhãn. Một thân lam y phiêu diêu. Hắn vuốt vài cọng lưa thưa phía trước, miệng thì chặp môi.
"Ai nha, huynh à, đừng để đại huynh thấy nữ nhân của mình lại bị huynh ôm ấp thế này chứ."
Bạch Anh nghe đến đó liền gật gù:
"Đúng vậy, vương gia, xin hãy để thiếp thân nằm thẳng một chút. Ái Thanh muội muội vẫn còn đang trông xa đợi."
Ngữ điệu của nàng cao lên, ánh nhìn cũng trở nên nguội lạnh. Đôi bàn tay
Tiếu Hàn vẫn dịu dàng đặt nàng xuống, nhưng lại không nỡ rời xa mùi
hương của mái tóc còn vương. Chỉ là sau cùng vẫn phải đối diện nhìn nàng trong cỗ nghẹn đắng khó hiểu.
"Nàng hại bản vương lãnh trọn một
mũi tên bắn đấy nhé. Thêm cả lần trước nàng đả thương ta. Đợi về lại
kinh thành ta bắt nàng trả gấp bội đấy." - Trầm Dã nửa đùa nửa thật. Bộ
dạng vạch một bên vai áo để lộ ra dải băng trắng.
Điệu bộ của hắn khiến nàng đờ người. Lẽ nào là hắn cứu nàng? Lẽ nào, những chuyện đó là hắn làm với nàng?
Ánh mắt nàng nhìn hắn chằm chằm.
"Là vương gia mang ta về?"
Nụ cười bí hiểm của Trầm Dã liền bị Tiếu Hàn chặn đứng.
"Bọn ta đã mang nàng từ con sông Đen nhưng đến giữa rừng đã để mất nàng,
sáng nay ta và hắn phát hiện nàng ở trước cổng doanh trại, nên đã tìm
thái y cho nàng."
Cái lườm nguýt đến từ Trầm Dã như muốn ăn tươi
nuốt sống Tiếu Hàn, khiến hắn chỉ biết cười trừ.Thà như vậy còn hơn để
Trầm Dã dành lấy công lao trong mắt nàng.
"Vậy tại sao chúng ta lại ở doanh trại? Có chiến sự?"
Một tiếng thở phào trong lòng Bạch Anh.
"Chúng ta, còn có hoàng thượng, vi hành về phía bắc, đóng quân, thám thính
tình hình binh biến của Miễn Lương. Có lẽ sắp chiến tranh thật sự. Nhưng nàng yên tâm, chúng ta không để nàng bị cuốn vào đâu, hãy cứ nghỉ ngơi
đi." - Tiếu Hàn lập tức lên tiếng.
Bạch Anh vừa định vuốt ngực thở phào, thì cái giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn ấy truyền đạt vào tai như sét đánh đoản mạch nàng.
"Ai nói như thế?"
Trầm Duật chắp hai tay đi vào. Đôi mắt vẫn là sắc bén, sâu đến rợn người.
"Hoàng thượng, huynh như vậy là ý gì? Cự quý phi là nữ nhân, thì can thiệp
được gì?" - Trầm Dã bất ngờ, nét mặt đầy kinh ngạc. Giữa mi tâm nhăn
lại, hai ngón tay xoa xoa cái cằm, như dò xét Trầm Duật đang suy tính
cái quái gì.
Ực...ực...Bạch Anh nuốt khan cả họng. Ông trời là
trêu nàng thật à? Vừa trốn khỏi cái động đâm bang, mang trong mình trọng thương thì gặp ngay tên dở Trầm Duật. Tính bán nàng như tên Tiếu Hàn
bán Cự Linh Nguyệt cho hắn hay gì?
"Ta muốn nàng, đi lấy lòng Miễn Lương Đại Hãn. Ắt hẳn, nàng sẽ rất thông thạo đó nhỉ?" - Trầm Duật lạnh lùng tiến về phía nàng.
Đôi tay lạnh ngắt cùng những ngón tay thon dài trượt trên gương mặt tái
nhợt mà nõn nà của nàng. Bỗng phắc, nâng cằm nàng lên, thỏ thẻ:"Chẳng phải đôi mắt nàng là mị dược sao?"
Một luồng gió lạnh thổi qua gáy khiến Bạch Anh rùng mình. Nét mặt kinh diễm nhìn hắn, thật không ngờ, là bậc đế vương lại dùng nữ nhân của chính
mình để thủ hạ.
Đê tiện!
Trong đầu nàng hiện lên hai chữ đê tiện. Trầm Duật, ngươi thật quá đê tiện.
"Hoàng huynh, huynh không thể mạo hiểm tính mạng của nàng như vậy. Chẳng phải
huynh thừa biết bọn họ có khả năng yểm bùa bất cứ ai họ muốn hay sao?
Huynh làm vậy khác nào đẩy nàng vào chỗ chết?"
Tiếu Hàn tay nắm
chặt thành đấm. Ra sức ngăn cản hành động dùng nữ nhi kế nàng của Trầm
Duật. Thành công chưa chắc người ta biết là nàng liều mạng mà thất bại,
chắc chắn mạng nàng cũng không còn. Hơn nữa, Nguyệt Nhi của hắn, từng bị hắn, hiến dâng cho kẻ khác vì mưu hèn vô nghĩa. Hắn không thể tái diễn
nó. Không thể.
"Tiếu Hàn ca, huynh như vậy, không phải là thương
xót cho Cự mỹ nhân à?" - Cái điệu bộ châm chọc của Trầm Dã. Chẳng phải
hắn đã sớm nhìn thấu tình chàng ý thiếp giữa bọn họ từ lâu lắm rồi, nhìn Tiếu Hàn hết lần này lần khác ra vẻ "anh hùng cứu mỹ nhân" khiến bản
thân không khỏi rùng mình.
"Cự quý phi yêu dấu của trẫm, nàng sẽ đi chứ."
Ực...Bạch Anh lại nuốt khan. Hắn rõ ràng không phải hỏi ý nàng. Hắn đang ra lệnh cho nàng.
Nàng rõ ràng không thể lẫn tránh được ánh nhìn như vạn tiễn xuyên tâm của
hắn. Trong thâm tâm nàng, dấy lên một cỗ chua xót. Là gì vậy? Ý thức của Linh Nguyệt vẫn còn ở trong nàng hay sao?
Sự chát chúa trào đắng họng, khiến giọt lệ nàng đột ngột rơi xuống. Khiến bọn họ. Bất ngờ.
"Nàng đúng thật chỉ là điêu trùng tiểu kỹ*. Phế nhân."
Trầm Duật lạnh lùng, quệt đi giọt nước mắt trên má nàng. Nhưng giọng vẫn
mang đậm sự khinh bỉ. Dù lòng hắn, có chút xót cho giọt lệ ấy. Suy cho
cùng, hắn vẫn hận nàng. Hận nàng rất nhiều.
(*Ý nói tài cán chỉ
vẽ được con giun hay cách khác là ví Cự Linh Nguyệt nhỏ mọn, có tài lại
chỉ biết tranh sủng, không lo việc lớn.)
"Hoàng huynh, Cự mỹ nhân dù gì cũng chỉ là yểu điệu thục nữ, huynh như vậy, thật quá ép nàng." - Trầm Dã dù muốn bỡn cợt nàng, nhưng thật sự, đẩy nàng vào tình huống
đó. Thật quá bức người.
"Nàng thật tài giỏi nha, đến Trầm vương còn phải nói đỡ cho nàng. Nếu vậy..."
"Ta đi."
Trầm Duật đáy mắt chạy qua một tia bất ngờ.
"Nàng nói cái gì?"
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ma mị của Bạch Anh. Cự Linh Nguyệt đối diện với hắn, đáy mắt không chút gợn sóng.
"Ta là con dân Phù Thiển, hoàng thượng chàng ra mệnh lệnh. Ta cung kính chi bằng phụng mệnh. Chàng cứ từ từ mà tận dụng ta. Khiết nhi bất xả mà vận trù duy ác." - Nói rồi nàng nhoẻn miệng cười thật rạng rỡ. Khiến khuôn
mặt Trầm Duật tối sầm lại.
(*Khiết nhi bất xả ý chỉ làm phải cho
tới cùng, tính toán cho kỹ lưỡng. Còn vận trù duy ác là bày mưu tính kế. Tóm lại, là muốn đá xéo Trầm Duật là kẻ toan tính phải nhất mực tỉ mỉ,
vót đến tận cùng, không sót một lớp nào.)