"Một lời khó nói hết." Lãnh Tiểu Dã nghiêng người ngồi trên ghế sofa, "Ngài nói tìm con, có chuyện gì sao?"
"Chuyện của An Nhạc, chú đều biết cả rồi." Kiều ngồi đối diện cô, "Bệnh
viện đã chuẩn đoán chính xác nó vì hút ma túy quá liều nên..."
Lãnh Tiểu Dã híp mắt lại, "Xem ra, chuyện này... Không đơn giản."
Kiều ngẩng mặt, chăm chú nhìn cô một lát, sau đó buông ly cà phê trên tay, "Tiểu Dã, con thực sự muốn ở đây với chú sao?"
Ba của Lãnh Tiểu Dã là bộ đội đặc chủng, từ nhỏ, có một cuộc sống trong
trại lính, lúc nào cũng muốn cùng người anh trai sinh đôi Lãnh Tiểu Tà
đi vào quân đội.
Đáng tiêc, mẹ cô lại phản đối chuyện này, rơi vào đường cùng, cô đành
phải buông tha cuộc sống quân doanh, đi đến Mĩ, học khoa nghệ thuật
thiết kế chuyên nghiệp.
Kiều cùng ba cô - Lãnh Tử Duê là bạn tốt nhiều năm, nên Lãnh Tử Dã cùng Kiều cũng được xem là đã quen biết từ lâu.
Sau khi biết thân phận thực sự của chú Kiều, Lãnh Tiểu Dã cũng vài lần nói đùa, muốn lặng lẽ đi theo ông.
"Chú kiều." Lãnh Tiểu Dã nhún vai một cái, lời nói có chút bất đắc dĩ,
"Mẹ của con khi tức giận lên như thế nào chú cũng biết rồi, nếu biết con cùng ngài dính líu với nhau, chắc chắn bà ấy sẽ khiến chúng ta không
còn thấy mặt trời nữa! Hơn nữa... Anh con đại đội Chim Ưng cùng ba, thế
nên con nghĩ con cứ tiếp tục ngoan ngoãn đi làm nhà thiết kế, để hai
người bọn họ đỡ lo lắng một chút."
Anh trai đã tham gia vào quân ngủ, nếu cô lại tiếp tục đi theo, thì cả
hai người con trong nhà đều chẳng có nghề nghiệp ổn định, cô không thể
để ba mẹ lo lắng thêm nữa.
Tuy cô thật sự rất muốn, nhưng dù sao cô cũng đã trưởng thành, không còn là một cô gái nhỏ bốc đồng như ngày nào nữa.
Cũng biết, không phải việc gì đều được thỏa đáng.
Nhất là sau khi trải qua chuyện này, cô cũng ý thức được, trước kia ba mẹ đã lo lắng quá nhiều.
Hớn nữa, trải qua hai năm học thiết kế nghệ thuật, cô cũng dần cảm thấy hứng thú với ngành này, đã bắt đầu thích một phần nhỏ.
"Vậy... Coi như xong." Kiều nhún vai một cái, nở nụ cười dịu dàng với
cô, "Tiểu Dã, chú phát hiện ra, con đã thực sự trưởng thành rồi."
"Đó là dĩ nhiên, con đã qua mười tám tuổi, giờ đã trở thành một người
lớn rồi." Lãnh Tiểu Dã trẻ con cười cười, sau đó tầm mắt roi vào túi tài liệu trên bàn, "Nhưng... Chuyện của An Nhạc, rốt cuộc là như thế nào?"
Một nhân vật như chú Kiều đây sẽ không thể nào chú ý tới một người bé
nhỏ như An Nhạc, lý do duy nhất, chính là chuyện này chẳn chắc có một bí mật gì đó, hoặc có liên quan tới vụ án lớn.
Kiều khẽ hít một hơi, "Gần đây, chú liên tục tra án, có một tổ chức buôn người quốc tế, người của chú đã điều tra ra được có thể An Nhạc có quan hệ với bọn chúng, đang chuẩn bị tiếp tục tra thêm bước nữa, thì nó đã
chết. Bệnh viện cho biết, con là người đã mang nó đến đấy, rốt cuộc,
chuyện gì đã xảy ra?"
Buôn người?
Chẳng lẽ, cái chết của An Nhạc có liên quan tới vụ mất tích của cô cùng buổi đấu gia ngày đó?!
"Tổ chức kia tên gì?" Lãnh Tiểu Dã hỏi.
"Này..." Kiều nhún vai một cái, "Con không phải nhân viên của chú, nên chú không thể để con biết quá nhiều được."
"Nếu..." Lãnh Tiểu Dã cười khổ, "Con cũng từng bị bọn họ bán thì sao?"
Kiều kinh ngạc, nhìn chăm chú khuôn mặt cô hồi lâu, mới xác định cô
không nói đuà, "Lúc trước, con có mặt tại Jamaica cũng vì việc này?"
Lãnh Tiểu Dã tự giễu cười, "Nghe nói, bọn chúng đã bán con với giá một triệu."
"Nói vậy, con chắc hẳn là hàng hóa của bọn chúng... " Nhìn vẻ mặt nghi
hoặc của Lãnh Tiểu Dã, Kiều liền giải thích, "Đúng là như vậy, bọn chúng đem hàng hóa, cũng chính là những cô gái đã được chuẩn bị phân chia làm vài cấp bậc khác nhau, từ cấp C trở xuống sẽ bán cho những quốc gia
khác nhau làm gái, cấp B được bán để làm nô lệ, còn lại bọn chúng sẽ bán đấu giá, để có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn. Thế con bị bán đấu
giá ở đâu?"
"Lúc ấy con hôn mê, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc
tỉnh lại, con đang ở vùng biển quốc tế Ca-ri-bê, con nghĩ... Nơi đó chắc hẳn không xa nơi bọn chúng mở cuộc đấu giá."
"Vùng biển quốc tế?" Kiều nhẹ nhàng gật đầu, "Xem ra, suy đoán của chú
đã đúng, bọn chúng đã tổ chức trên một chuyến du thuyền. Bên ngoài chỉ
như đang đánh cuộc, nhưng trên thực tế cuộc đấu giá như vậy rất thu hút
bọn nhà giàu từ nhiều quốc gia trên thế giới."
Lúc nói tới đây, Kiều thân thiết nhìn băng gạc trên tay cô, "Con không sao chứ?"
Lãnh Tiểu Dã cười cười, "Không phải bây giờ còn vẫn lành lặn trước mặt ngài sao?"
"Vậy là tốt rồi." Kiều nhe nhàng thở ra, giọng nói ung dung hơn, "Nghe
nói, đêm qua con xuất hiện tại bệnh viện với một vị soái ca, đang yêu
sao?"
Lãnh Tiểu Dã chẳng ừ hử gì nhún vai một cái, cũng không hề nói chuyện của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Một khi chuyện này đã bị lộ ra ngoài, đến tai ba cô, thế nào ông cũng giết chết Hoàng Phủ Diệu Dương.
Đến lúc đó, mọi chuyện còn phiền toái hơn.
Kiều cũng không có thói quen đi tìm hiểu đời sống riêng tư của người
khác, mở miệng nói đùa một câu, thấy cô không muốn tiếp tục đề tài này
thì cũng chẳng hỏi thêm gì nữa.
"Được rôi, chú sẽ nhanh chóng tra ra chuyện này, gần đây còn đang gia
tăng sự chú ý. Nghe nói, bọn chúng không bao giờ cho phép hàng hóa chạy
trốn, thế mà con trốn khỏi người mua, không biết bọn chúng có bán đứng
con không?"
"Sẽ không."
Hoàng Phủ Diệu Dương?!
Anh là loại người nếu như muốn tìm cô, nhất định sẽ tự mình ra tay, không cần dựa dẫm vào người khác.
"Vậy là tốt rồi." Kiều uống một ngụm cà phê, cầm túi tài liệu đứng lên,
"Chú đi trước, nếu con phát hiện ra điều gì đặc biệt, nhớ gọi điện cho
chú biết."
"Chú Kiều." Lãnh Tiểu Dã vươn tay ngăn ông lại, "Chú có muốn... Con giúp chú không?"
Kiều cố ý tới tìm cô, vừa đến liền hỏi cô có nguyện ý đi theo ông làm
việc không, sau đó lại nhắc tới vụ án này, những điều này cho thấy ông
rất muốn cô trợ giúp.
Kiều nhún vai một cái, "Chú vốn nghĩ sẽ để con hi sinh khuôn mặt, hoặc làm mồi..."
Lãnh Tiểu Dã đánh gãy lời ông, nghiêm túc phun ra ba chữ, "Con giúp chú!"
Kiều có chút ngoài ý muốn nhìn cô, "Con không..."
Lãnh Tiểu Dã lạnh lùng mở miệng, "Những tên kia nhất định phải trả giá thật lớn."
Người của Lãnh gia, dễ bị bắt nạt như vậy sao?!
Nhưng tên kia đã đem cô bán đấu giá, còn giết cả An Nhạc, món nợ này cô sẽ thanh toán với bọn chúng.
Kiều hơi do dự, "Tiểu Dã, con nên suy nghĩ cẩn thận một chút, con phải
biết rằng, chuyện này không phải trò đùa, lấy thân phận của con bây giờ
đi gia nhập vào, có thể chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm..."
"Chú Kiều, con nghiêm túc." Lãnh Tiểu dã đứng lên, ánh mắt thâm trầm,
nói đến nửa câu, liền bị vẻ nghiêm túc cô thu hồi lại, còn trẻ con nháy
mắt với Kiều, "Nhưng, chú nhớ giữ bí mật giùm con, đừng nói cho ba mẹ
con biết, nếu không, chúng ta đều sẽ chết chìm trong biển nước bọt."
Kiều gật đầu, vươn tay qua đặt lên vai cô, "Tiểu Dã, chú sẽ cẩn thận sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để con gặp nguy hiểm."