Tống An Nhã thét một đường rồi vọt vào thang máy, cả người như một bệnh
nhân tâm thần phát bệnh, hàng xóm không rõ chân tướng liền gọi điện báo
cảnh sát.
Toàn bộ nhà trọ trở nên hỗn loạn, nhưng Lãnh Tiểu Dã lại không để ý tới, lấy khăn mặt lau sốt cà chua trên mặt, tìm chìa khóa xe, Lãnh Tiểu Dã
cầm lấy chiếc chìa khóa đi ra ngoài, xuống lầu đi đến bãi đỗ xe, tìm xe
của minh khởi động, đạp mạnh vào chân ga.
Chiếc xe màu đỏ hơi cũ, ầm ầm chạy khỏi bãi đỗ.
Xe lao ra hai con đường, quẹo vào một chỗ khác dưới nhà trọ, vọt vào bãi đỗ xe, rồi thắng lại.
Nhìn chiếc xe màu trắng cách đó không xa, Lãnh Tiểu Dã lùi xe, quay đầu
lại, rồi thêm nhiên liệu, nặng nề đụng vào chiếc màu trắng kia.
'Ầm' một tiếng, chiếc xe kia lập tức bị trầy sơn, nhìn qua như hàng dùng lần hai, chiếc xe thể thao của cô lập tức đâm thêm một lần nữa, khiến
chiếc xe kia dần biến dạn.
Nhảy xuống xe, nhìn chiếc xe biến thành màu đen, Lãnh Tiểu Dã phun một bãi nước miếng.
"Ngạc nhiên, mẹ nó, anh hoàn toàn không đáng!"
Chiếc xe này cô mua, nói đúng hơn là, cô mua cho An Nhạc.
Tuy nhà gia đình cô có điều kiện, Lãnh Tiểu Dã lại là người khiêm tốn,
nên cũng không ai biết thân phận thật sự của cô, cả Tống An Nhã cũng chỉ biết cô là du học sinh bình thường như bao người mà thôi.
An Nhac là học trưởng của bọn họ, rất có tiếng trong những du học sinh
tại đây, sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, lại là người lúc nào cũng cố gắng hết sức.
Lãnh Tiểu Dã rất yêu thích anh ta, lúc cô vừa tới Mỹ, An Nhạc lúc nào cũng cố chăm sóc cho cô.
Tính cách Lãnh Tiểu Dã là ai luôn đối tốt với cô một điểm, cô lại đối
tốt với họ gấp mười, rất tự nhiên, An Nhạc liền trở thành một người bạn
của Lãnh Tiểu Dã, bình thường vô cùng thân thiết.
Nửa năm nay, An Nhạc bắt đầu có tình cảm với cô, thậm chí còn theo đuổi cô.
Lãnh Tiểu Dã không 'phát điện' với anh, chẳng qua nể mặt bạn bè, nên chỉ khéo léo nói mình còn nhỏ, không cần có bạn trai.
An Nhạc cũng không nhắc lại, An Nhạc đã tốt nghiệp, gần đây anh ta đang
tìm việc, nhìn anh ta mỗi ngày đều ngồi xe điện đi nửa vòng thành phố
nộp hồ sơ, Lãnh Tiểu Dã cũng đau lòng cho người anh này.
Chiếc xe này là Lãnh Tiểu Dã dùng tiền của mình mua từ chợ hàng dùng lần hai, tự mình sửa đổi lại, mấy ngày trước còn phun nước sơn, xong, cô cố ý lái chiếc xe đến dưới nhà trọ anh ta.
Thứ nhất là muốn cho anh ta làm quà tốt nghiệp, thứ hai coi như là một
lời cảm ơn trong hai năm vừa qua, anh ta như một người anh lớn rất biết
cách chăm sóc cô.
Nghĩ lại, cô chưa kịp mang sự ngạc nhiên này đến cho hắn, An Nhạc lại mang cho cô một ngạc nhiên khác lớn như vậy.
Lãnh Tiểu Dã nghe được âm thanh, vội vàng đi vào, nhờ vào ánh sáng từ
bên ngoài cửa sổ truyền đên, cô nhìn rõ, trên sàn phòng ngủ, sắc mặt An
Nhạc tái nhợt quỳ rạp trên mặt đất, yếu ớt cầu cứu.
"An Nhạc?!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng tiến lên, thấy anh ta nhổ một tảng lớn bọt mép, cô lập tức cau mày đứng dậy, chạy tới phông khách, cầm điện
thoại, "Chỗ này có người hôn mê, cần giúp đỡ, địa chỉ là..."
Gọi điện xong, cô đi nhanh về phòng ngủ, nâng An Nhạc trên đất dậy, "Này, An Nhạc, An Nhạc..."
An Nhac mở to mắt, cố hết sức nhìn cô một cái, "Tiểu... Tiểu Dã?"
Giọng nói của anh ta vô cùng suy yếu, lại lộ ra vể kinh ngạc, dường như khi nhìn thấy cô, anh ta rất vui vẻ.
Lãnh Tiểu Dã cắn răng gầm nhẹ, "Đúng vậy, là tôi, tôi còn sống chắc anh thất vọng lắm, tên hỗn đãn này... Anh là sao?"
Giận thì giận, tức thì tức, An Nhạc trước măt cỏ vẻ như sắp chết đi, cô không khống chế được có chút lo lắng.
"Tiểu... Tiểu Dã!" An Nhạc cố gắng đưa tay qua, đỡ lấy tay cô, "Đối...
Không đúng... Từ đầu, anh... Anh không nên làm vậy... Với em... Kia...
Chuyện này... Tiểu... Tiểu Dã, em... Em không sao... Thực... Thực
tốt..."
Nói tới đây, An Nhạc dùng sức cầm tay cô, dường như còn muốn nói thêm
điều gì nữa, phun một mảng nước bọt màu trắng lớn từ trong miệng ra.
Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày buông anh ta
ra, thân hình đi đến cửa, thuận tay cầm lấy gậy bóng chày.
Tiếng bước chân, đi qua phòng khách , rồi đến phòng ngủ.
Nhìn thấy bóng dáng đối phương tới gần, Lãnh Tiểu Dã tiến lên từng bước, đi ra cửa, giương tay lên đánh.
Hai tiếng kêu đau đớn vang lên, hai vị đến trước cửa phòng ngủ, lập tức bị cô đánh bay, đau đớn rơi trên đất.
Nghe được động tĩnh bên này, tất cả các khẩu súng đều nhắm vào người cô.
"Không được nổ súng!"
Khong chờ bọn họ nhắm vào Lãnh Tiểu Dã, một giọng nói đàn ông mang đầy vẻ tức giận vang lên bên cạnh cửa phòng khách,
Nghe được giọng nói này, Lãnh Tiểu Dã lập tức xoay mặt nhìn về phía cánh cửa nơi âm thanh truyền tới.
Quả nhiên, đúng như cô đoán.
Cạnh cửa, một người đàn ông cao lớn bước tới, một thân trắng mướt, vì bả vai bị quấn băng gạc, nên không tiện mặc âu phục, ở ngoài, chỉ khoác
một chiếc áo long xám rộng.
Có người mở đèn lên, trong nháy mắt cả căn phòng sáng bừng, cơ thể người đàn ông được ngọn đèn chiếu vào, như một ngôi sao đang biểu diễn trên
sân khấu.
Chói mắt, lóa mắt.
Một bá tước đại nhân đuổi theo cô từ Jamaica tới tận đây —— Hoàng Phủ Diệu Dương.
Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, tầm mắt Hoàng Phủ Diệu Dương
dừng trên người cô, sau đó theo hai chân của cô tách ra, nhìn An Nhac
nằm trên sàn phía sau.
"Anh làm?!"
"Em làm?!"
Hai người đồng thời lên tiếng.
Nghe được giọng nói đối phương cả hai đều ngẩn người, sau đó nhíu mày nhìn đối phương, trăm miệng một lời nói câu thứ hai.
"Không phải là anh?"
"Không phải là em?"
Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương nháy mắt, theo bản năng, Lãnh Tiểu Dã cứ tưởng là anh làm.
Nhưng bây giờ nghe anh hỏi vậy, cô liền nhận ra, anh chàng này cũng vừa mới đến.
Cơ mà, tại sao anh lại ở mặt ở đây, tại sao phải ở chỗ này, mục đích của anh là gì...
Trong trường hợp này, Lãnh Tiểu Dã không kịp nghĩ gì, mạng người quan trọng, nên đương nhiên phải cứu An Nhạc trước.
Cô xoay ngườu chạy về phía An Nhạc, nhìn mọi người con đứng một chỗ, cô
liền mắng ra tiếng, "Nhìn cái gì, không tới đây giúp, đưa anh ta đi bệnh viện!"
Bọn cận vệ đều nhìn về Hoàng Phủ Diệu Dương, Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu
mày, khẽ giơ cằm lên, bọn cần vệ lập tức xông tới, nâng An Nhạc lên,
bước nhanh ra khỏi phòn.
Lãnh Tiểu Dã đuổi theo, nhưng vừa chạy tới cửa, đã bị một bàn tay bắt lại.