Hoàng Phủ Diệu Dương không vui ngẩng đầu lên, Lãnh Tiểu Dã thở dốc một
hơi, xoay người xin lỗi đối phương, sau đó kéo anh xuống tàu lượn, cười
một tràng kéo anh tới chỗ tiếp theo.
Thế giới vui vẻ, thung lũng phiêu lưu, nhảy cóc...
Hai người chơi rất vui, ngay cả trò xe đụng đa số đều là những người bạn nhỏ chơi bọn họ cũng không tha.
Từ đầu tới cuối, Hoàng Phủ Diệu Dương đôi khi cũng thét chói tai với cô.
Trời dần chập tối, đường đèn đã lên, ngay sau đó, tất cả ánh đèn đều được mở lên, toàn bộ khu vui chơi đều tiến vào buổi tối.
"Em biết ngay mà!" Lãnh Tiểu Dã ôm cổ anh, "Em đành liều mang một phen vậy... Hai lần, hai lần nha?!"
Có lẽ, mọi người ai cũng hâm mộ cuộc đời của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Nhưng theo Lãnh Tiểu Dã, anh sống hai mấy mươi năm trời như vậy rất uổng.
Một người chưa từng được chơi đùa, thì sao có thể vui vẻ được?
Cô không muốn có một cuộc hẹn hò như vậy với anh, cố ý dẫn anh tới đây, muốn cho anh được chơi vui vẻ một lần.
Ánh đèn rọi vào mắt cô, sáng lấp lánh như một viên đá quý màu đen.
Khom người ôm cô, Hoàng Phru Diệu Dương nhấc chân đi, đặt cô lên một con ngựa gỗ, sau đó ngồi lên con cạnh cô.
Nhìn Lãnh Tiểu Dã bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương nhướng mày, "Nhớ kỹ, hai lần."
"Hai lần gì cơ?!" Lãnh Tiểu Dã nghiêng mặt, giả ngu cười ha ha, "Ngài thuyền trưởng hải tặc?!"
Đưa tay qua, Hoàng Phủ Diệu Dương, kéo qua cô, ôm vào lòng, cúi người hung hăng hôn lên môi cô.
Lúc đầu chỉ cắn môi nhẹ, nhưng cuối cùng lại trở thành một nụ hôn sâu dịu dàng, triền miền.
Chờ tới khi cô đã mềm nhũn trong lòng anh, ngựa gỗ cũng dừng lại, không chuyển động.
Hoàng Phủ Diệu Dương thở nhẹ buông cô ra.
"Anh vẫn còn muốn chơi với em tiếp."
"Em không thèm!"
Lãnh Tiểu Dã lập tức nhảy ra khỏi người anh, không thấy cửa đâu, cô trực tiếp nhảy ra ngoài từ lan can.
"Lúc nãy em chỉ lừa anh thôi, không phải nói thật đâu!"
Nói xong, cô giơ tay lên, thè lưỡi làm mặt quỷ với anh.
Nhìn thấy anh u ám đi tơi,s cô xoay người chạy đi, anh vội vàng đuổi theo sau.
Một đuổi một trốn, mãi tới khi chạy tới dưới vòng quay Ferris, Lãnh Tiểu Dã mới dừng lại.
"Chúng ta chơi cái nữa rồi dừng thôi, đi ăn cái gì nhé."
Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi tới, ôm eo cô từ phía sau, ngẩng mặt lên nhìn trời.
"Hình như... Mưa rồi."
Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, nhìn giọt nước mưa nhỏ xíu trên tay, "Mưa nhỏ thôi mà, không sao đâu."
Nói xong, cô kéo anh đi mua vé, ngồi vào.
Vòng quay chậm chạm quay, hai người từ từ đi lên không trung.
Lãnh Tiểu Dã đứng trước cửa kiếng, "Anh xem... Buổi tối ở Thượng Hải đẹp lắm đúng không?"
Đứng cạnh người cô, Hoàng Phủ Diệu Dương không ngắm cảnh, chỉ đứng nhìn cô chằm chằm.
Trên tóc cô dính một ít nước mưa, lấp lánh như kim cương đang phát sáng, đôi môi sáng bóng, vì khi nãy anh mới hôn cô, nên vô cùng hồng hào.
Đứng trước mặt anh, là một cô gái có khuôn mặt cực kỳ đẹp.
Anh đã gặp rất nhiều cô gái, rất nhiều người đẹp, nhưng... Cô chính là người đẹp nhất.
"Đúng là... Rất đẹp!"
Anh nói.
Lãnh Tiểu Dã quay sang, "Em bảo anh ngắm cảnh chứ không phải ngắm em."
Ôm eo cô, Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi vào chỗ ngồi.
"Được rồi, ngắm cảnh."
Nói giữ lời, anh quay sang ngắm cảnh.
Lãnh Tiểu Dã nghiêng người, tựa đầu vào vai anh, đưa ngón tay chỉ ra sông Hoàng Phủ.
"Nhìn thấy cây cầu kia không?... Anh không biết đâu, Hoàng Phủ Diệu
Dương, tối qua em đi trên cây cầu đó đấy... Lúc em đứng trên cây cầu đó, em nghĩ, nếu anh không đi... Em sẽ yêu đương với anh."
"Nếu... Anh đi thì sao?"
"Vậy em sẽ tới tìm anh, đánh anh hôn mê, rồi vẽ một con voi thật lớn trên bụng anh!"
Nói xong, cô không tự chủ được nhớ lại chuyện con voi lúc trước, tự mình bật cười rộ lên.