Ninh Khanh xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tống Trạc xuất hiện ở cửa, nàng rút chân chạy về phía hắn: “Biểu ca!”
Tuyết lớn bay tán loạn, nàng ăn mặc một bộ váy áo hoa lệ, dung mạo thanh
diễm, mỹ đến kinh tâm động phách, nhưng Tống Trạc lại vô tâm thưởng thức vẻ đẹp của nàng, hắn hơi khựng lại, rồi bước nhanh đi đến, ở khi nàng
phác lại đây đã mở ra áo choàng lông chồn trên người, một tay đem nàng
bao lại, tiến vào trong lòng ngực.
“Sao lại thế này? Chỉ mặc ít
quần áo như vậy?” Tống Trạc có chút sinh khí. Trong lòng ngực thân thể
mềm mại lạnh lùng run run, tim Tống Trạc nhói đau.
“Trời đang hạ
tuyết, nên không lạnh.” Ninh Khanh chui đầu từ trong áo choàng của hắn
ra tới, mắt to đen lúng liếng trông mong mà nhìn hắn.
Tống Trạc vừa giận vừa yêu, nhẹ cười rồi nâng lên khuôn mặt nhỏ của nàng, cúi người khẽ hôn.
Tống Trạc lạnh lùng quét Sơ Nhụy liếc mắt một, bế lên Ninh Khanh đi trở về.
Tuệ Bình cùng Vũ Tình một người ôm lò sưởi tay, một người cầm áo khoác
đang đứng chờ ở cửa chính, nhìn thấy Tống Trạc ôm Ninh Khanh trở về, mặt đều trắng bệch, cúi đầu đứng ở một bên. Các nàng mới vừa quay về lấy đồ vật, thế tử liền đã trở lại!
Vào phòng, Tống Trạc đem Ninh Khanh phóng tới trên đầu gối, tiếp nhận lò sưởi tay nhét vào trong tay nàng,
chính mình cảm thấy có chút nóng nên cởi áo choàng, lại tiếp nhận áo
khoác lông thỏ bao bọc lấy người nàng.
“Cô nương ở bên ngoài chạy tới chạy lui, uống chút canh nóng đi.” Vũ Tình bưng canh tới.
“Ở bên ngoài chạy làm gì?” Tống Trạc hỏi.
“Cô nương là đang nhìn thế tử đã trở lại hay chưa.” Đồng Nhi cơ linh, nhìn dáng vẻ của Ninh Khanh liền biết đang đợi Tống Trạc.
Động tác trên tay Tống Trạc khựng lại, cúi đầu, thấy Ninh Khanh đang nhắm
hai mắt, dáng vẻ không muốn xa rời mà ghé vào trong lòng ngực hắn, không rên một tiếng. Tống Trạc nhấp môi, gắt gao ôm nàng.
Cứ ôm nàng như vậy, hắn đã cảm nhận được nàng lo âu bất an, đó là bởi vì hắn đi Tĩnh Quốc Công phủ.
Nàng nhất định là không biết từ nơi nào nghe được tiếng gió hắn muốn cưới Ngọc Hoa.
Như vậy cũng tốt, dù sao hắn đang suy xét xem khi nào nên nói chuyện này cho nàng.
Chỉ là, cho dù làm nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt, theo tính cách của nàng,
đến lúc đó sợ lại muốn đại náo một hồi. Hắn không nghĩ cùng nàng nháo.
Tống Trạc thấy nàng chơi tiểu tính tình cũng không giận, cười nhẹ cúi đầu
hôn mặt nàng, hôn mũi nàng, ôn thanh mềm giọng dỗ nàng vui vẻ.
Ninh Khanh bị hắn chọc ghẹo đến buồn cười, cuối cùng đành phải thỏa hiệp bưng canh uống hết.
Lúc ăn cơm chiều, tuy nhìn cùng ngày thường không có gì khác biệt, nhưng
Tuệ Bình, Vũ Tình cùng Đồng Nhi đều cảm giác được không khí có chút áp
lực.
Cho đến ngày hôm sau, Liễu chưởng quầy ở Cẩm Chức Thiên Hạ
lại đây đưa quà tặng trong ngày lễ mùa đông, có xiêm y thêu phẩm, còn đồ trang sức đẹp đẽ quý giá cùng điểm tâm.
Ninh Khanh lúc ấy đang
vẽ bản vẽ. Liễu chưởng quầy nhìn đến bút máy do Ninh Khanh chế tạo trong tay nàng, hai mắt bừng sáng, nhưng lại muốn nói lại thôi, trở về liền
cùng Chung Ly Ưu nói: “Trong tay Ninh cô nương có cái bút rất thú vị,
lại thuận tiện, không cần dính mực, vẫn có thể viết trơn tru, nếu làm ra tới bán, nhất định có thể kiếm rất nhiều bạc.”
Chung Ly Ưu nhíu mày, làm như trào phúng mà cười cười, “Hết hy vọng đi, không có khả năng.”
Đừng nói là làm Ninh Khanh lại làm cái khác, chính là hiện tại thêu phẩm
hình hoạt hoạ cùng đồ ngọt Điềm Vị Thiên Hạ, kỳ thật có thể làm được
càng tốt, ở cả nước các nơi mở ra hơn mười chi nhánh, khi đó trong tay
Ninh Khanh nắm giữ tài phú lại há ngăn điểm này? Đến lúc đó nói không
chừng còn có thể lũng đoạn thị trường đồ ngọt.
Nhưng người nào đó vẫn đang chèn ép! Đem nàng nhốt tại lồng sắt hoa lệ, chỉ lấy một gian
cửa hàng cùng một chút chia hoa hồng dỗ nàng ở lại.
*****
Liễu chưởng quầy mới chân trước đi, Tống Khởi Vu sau lưng liền đi vào tới:
“Biểu tỷ, Trắc mẫu phi nói sắp tới đi Ngọc Chân Am làm phúc, tỷ muội
chúng ta đều đi. Sợ là muốn ở lại một đêm.”
“A.” Ninh Khanh gật gật đầu.
Tống Khởi Vu còn ngồi ở chỗ kia. Ninh Khanh thấy nàng mắt trông mong mà nhìn đồ vật Liễu chưởng quầy mang tới còn không có kịp thu thập, nghĩ nghĩ,
liền tặng nàng hai cây trâm mới ra cùng một khối sa tanh.
Tống Khởi Vu hoan thiên hỉ địa tiếp nhận, chạy về phòng.
Vừa vặn Tống Khởi Mân ở cách đó không xa nhìn đến Tống Khởi Vu thắng lợi trở về, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi!
“Gần nhất Quận chúa tỷ tỷ cùng Nhị tỷ tỷ vẫn luôn chơi cùng tiểu thương nữ
kia……” Tống Khởi Mân cắn răng nói. “Một cái tiểu thương nữ đê tiện, dựa
vào cái gì Quận chúa tỷ tỷ đều cùng nàng chơi? Được rồi, nếu các tỷ tỷ
đều cùng nàng chơi, ta cũng buông cái giá mà không ngại nàng, nàng cư
nhiên cũng không tới tìm ta chơi, đưa Bát nha đầu nhiều đồ vật như vậy,
lại một món cũng không tặng ta!”
Quyên Nhi mau hỏng mất! Cái chủ
tử này của nàng thật là dở hơi! Nếu muốn đồ vật của người ta, liền hảo
da hoà nhã mà qua đi lấy lòng! Chủ tử nhà nàng khen ngược, còn tưởng bãi cái giá ra vẻ bố thí làm người ta tự mình mang đồ tới! Tưởng chiếm tiện nghi còn muốn dẫm người ta, người ta lại không phải đồ ngốc, sao có thể thuận theo ý ngươi?
Tống Khởi Mân chạy đến Mộng Trúc Cư, cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt mà đi vào, ở trước mặt
Ninh Khanh ngồi xuống.
Ninh Khanh liếc mắt nhìn nàng một: “Ngươi tới làm gì?”
Tống Khởi Mân bị chọc giận: “Quận chúa tỷ tỷ Bát nha đầu có thể tới, ta không thể tới sao?”
“A. Vậy ngươi ngồi đi.” Nói rồi ôm Tuyết Hoa Cao trở về phòng.
Tống Khởi Mân thấy không ai để ý đến mình, cảm thấy Ninh Khanh xem thường
nàng, lại tức lại hận, nhưng nghĩ đến Tống Trạc sủng Ninh Khanh, lại
không dám phát tác, mắt đều nghẹn ra nước mắt, một bên khóc sướt mướt
trở về phòng mình.
Chạy qua sân của Tống Khởi Vu, thật sự tức
không nhịn được, đột nhiên vọt đi vào. Thấy Tống Khởi Vu đang đùa nghịch trang sức Ninh Khanh đưa, trên bàn còn có một ít thứ tốt nàng ta thấy
cũng chưa thấy qua.
Tức giận đến mắng to: “Ngươi cái đồ không
biết xấu hổ! Người ta bố thí đồ vật ngươi cũng muốn, một chút lòng tự
trọng cũng không có sao?”
Tống Khởi Vu sợ hãi liếc nàng một: “Ngươi liền dùng lòng tự trọng của ngươi trang điểm đi. Chuyện của ta, ngươi không cần để ý.”
“Ai kêu ngươi có gương mặt giống ta!” Tống Khởi Mân tức đến tàn nhẫn, tiến
lên liền giật lấy hộp trang sức của Tống Khởi Vu: “Không chuẩn cho ngươi dùng! Ta ném!”
Nói liền chạy về Mịch Hương Cư.
Tống Khởi
Vu ủy khuất khóc lóc chạy theo đòi, lại bị Tống Khởi Mân đuổi đi, Tống
Khởi Vu đành phải chạy tới chỗ Oanh di nương: “Thất tỷ tỷ khi dễ ta,
nàng đoạt trang sức của ta! Ô ô ô!”
Oanh di nương lại cho nàng
một tát tai: “Khóc khóc khóc! Khóc cái con khỉ! Đó là thân tỷ tỷ của
ngươi, lấy chút đồ vật của ngươi thì làm sao? Không có, ngươi lại hỏi
biểu tỷ của ngươi là được!”
Oanh di nương đã thật lâu không đi qua Mộng Trúc Cư, qua lâu như vậy, lá gan nàng lại lớn hơn một chút, nghĩ lâu như vậy không đi, đi một chuyến hẳn là không sợ.
Đi vào Mộng Trúc Cư, Đồng Nhi liền trừng mắt, đang
muốn đuổi, vừa vặn Ninh Khanh thấy được: “A, Oanh di nương, ngươi đã đến rồi.”
“Đúng vậy.” Oanh di nương cười nói: “Đồ vật của Bát nha
đầu đều đưa cho Thất nha đầu, nàng không có trang sức, con của ta, đồ
vật của ngươi nhiều đến không chỗ phóng, lại đưa nàng một ít đi.”
Ninh Khanh liền nghẹn.
Tống Khởi Vu khóc: “Là Thất tỷ tỷ đoạt của ta.”
Có như vậy thọc cho thân tỷ tỷ của mình một dao sao? Oanh di nương liền
thẳng tay tát chết nàng! Ninh Khanh đã nổi giận: “Ta cho ngươi đồ vật,
nàng dựa vào cái gì đoạt?”
Nói liền mau chân đi đến Mịch Hương Cư.
Tống Khởi Mân luôn miệng nói muốn đem trang sức ném, cầm tới sau lại luyến tiếc.
Từng cái từng cái lấy tới mang thử.
Bỗng nhiên nhìn thấy Ninh Khanh mang theo bốn cái đại nha hoàn hùng hổ đi
tới, lại sợ Ninh Khanh cười nhạo nàng, vội vàng đem trang sức đều hái
xuống dưới, chạy đi ra:
“Ngươi tới làm gì?”
“Đem đồ vật của Vu Nhi trả cho nàng.” Ninh Khanh lạnh lùng nói.
“Ta làm gì phải trả cho nàng!”
“Ngươi không phải xem thường ta là tiểu thương nữ sao? Làm gì muốn tham đồ vật của ta.”
Tống Khởi Mân thẹn quá thành giận: “Ta nào tham đồ vật của ngươi! Ta là tịch thu đồ vật của nàng! Ta là muốn ném!”