Đúng là thời gian thật sự khá khớp. Thế nhưng vẫn chưa đủ.
An Nhược Thần thấp giọng nói: “Ta cần bằng chứng.”
“Không có bằng chứng, nhà không lầu trống. Chỉ có một tiểu nha
đầu đó làm chứng thôi, cô thấy thế nào? Trước kia thái thú đại nhân đã
phái người lục soát nhà cửa một lần rồi, nhưng lại không tìm ra cái này. Cô nói xem, giao tình giữa Tiền Bùi và thái thú đại nhân, rốt cuộc sâu
đến mức nào?”
An Nhược Thần không biết. Nhưng trước mặt thái thú đại nhân,
Tiền Bùi vô cùng phách lối là thật. Chính nàng cũng tận mắt trông thấy
vẻ bất lực và ẫn nhẫn của Diêu Côn và Tiền Thế Tân khi đối mặt với Tiền
Bùi. Một người là học trò, một người là con trai. Nếu nói thái thú đại
nhân vì giữ lễ thầy trò mà cung kính nhẫn nhịn, nhưng Tiền Bùi thất cách thất đức, đã sớm mất đi tư cách để được người đời tôn kính rồi, huống
hồ giờ đây Diêu Côn là thái thú, cũng không còn là tiểu quan nữa.
An Nhược Thần cảm thấy tính toán trước đây của mình sai rồi. E là chuyện này còn phức tạp hơn nàng nghĩ nhiều.
An Nhược Thần cấp tốc chạy về lầu Tử Vân, định đến tổng doanh
trại báo tin này với Long Đại, xem hắn có phán đoán gì không. Chủ trưởng sứ nghe thấy nàng muốn đến doanh trại thì lại nói: “Hôm nay Hoắc tiên
sinh đến Trung Lan, Long tướng quân đã đến sông Tứ Hạ rồi, để phòng đầu
này đón khách, đầu kia dấy binh. Nếu cô nương có chuyện khẩn cấp thì
phải đến trại lính sông Tứ Hạ mới có thể gặp tướng quân được.”
An Nhược Thần ngẩn người, sông Tứ Hạ cách đây khá xa, nàng qua
lại một chuyến thì Hoắc Minh Thiện cũng đã rời khỏi thành Trung Lan rồi. Mà căn bản mấy ngày nay mới là mấu chốt. Nhìn nghi lễ này của thái thú
đại nhân và chúng quan viên, cùng với việc Tưởng Tùng đích thân dẫn binh hộ vệ là nàng đủ biết tầm quan trọng của Hoắc Minh Thiện rồi.
Nhưng nàng cũng biết trong quân và nha môn có gian tế, giờ nàng lại biết trong quan hệ của thái thú và Tiền Bùi có thể có ẩn tình khác. Mà nếu Tiền Bùi về phe mật thám, liệu Tiền Thế Tân có biết không? Những quan viên khác trong nha môn thì sao? Những thương nhân lớn nhỏ trong
thành thường qua lại với Tiền Bùi thì thế nào?
An Nhược Thần quyết định không đi. Nếu mấy ngày nay đã là then
chốt, lại nước xa không cứu được lửa gần, vậy thì nàng phải ở lại để
theo dõi.
Chu trưởng sử thấy dáng vẻ đó của An Nhược Thần, tưởng nàng lo
lắng quân tình, bèn vội an ủi: “Cô nương yên tâm đi, Hoắc tiên sinh đại
diện cho Nam Tần đến nghị hòa. Tướng quân đến sông Tứ Hạ chẳng qua là đề phòng có kẻ cho rằng lúc này Đại Tiêu ta thả lỏng cảnh giác mà nhân cơ
hội làm loạn thôi. Giải hòa phải giải, nhưng cũng cần quân uy trấn giữ
biên ải. Hơn nữa trong thành còn có Tưởng tướng quân mà. Những chuyện
như Lưu Tắc hay Lý trưởng sử của trước đây sẽ không tái phạm đâu. Mặt
trời vừa xuống núi là giới nghiêm cả thành, vệ binh nha sai đi tuần, một trăm vệ binh cộng thêm nha sai bổ đầu ở nha phủ, nhiều người như thế,
coi như bao vây ba tầng trong ngoài ở phòng của Hoắc tiên sinh, đến con
ruồi cũng chẳng lọt chứ nói gì mật thám thích khách.”
An Nhược Thần nói: “Đại nhân nói có lý. Đề phòng chu toàn đến
thế, nhất định sẽ không có tai vạ gì. Có điều tướng quân đã đến sông Tứ
Hạ rồi, cũng không biết ngài ấy có thiếu gì không. Tiết lạnh mà xuân là
lúc lạnh nhất, ta vẫn nên viết phong thư gửi tướng quân, để ngài ấy khỏi cho rằng ta không quan tâm ngài ấy.”
An Nhược Thần quay về phòng viết thư, trong thư nói những lời
đầy quan tâm gì mà đề phòng tiết lạnh mùa xuân nên mặc thêm áo, chính là những lời vừa nói với Chu trưởng sử đó, còn nói hôm nay nàng ra phố xem náo nhiệt, sứ thần vào thành rất rầm rộ. Trong thành có thái thú chủ
sự, ngoài thành có tướng quân canh phòng, dù thời cục không tốt, nhưng
nàng cảm thấy khá yên tâm. Thế lực của Giải tiên sinh ở trong thành
Trung Lan đã tan rã, nàng cho rằng trong chuyện này có một phần công lao của mình, nhưng tướng quân lại chưa từng tán dương nàng. Dĩ nhiên nàng
không để ý đến chuyện này, nay trên phố náo nhiệt như Tết, chợt nhớ từ
sau khi đính hôn với Tiền Bùi, vẫn luôn sống trong nơm nớp lo sợ. Trước
đây từng nghĩ, trong thành ngoài thành Đại Tiêu Nam Tần, tất cả đều là
mạng lưới thế lực của Tiền Bùi, cả đời này của nàng sẽ như con chim
trong lồng, bị nhốt trong trạch viện của hắn sống không bằng chết. Không ngờ sau này lại có cơ hội trốn thoát. Giờ đây hôn sự với tướng quân đã
có thái thú phu nhân giúp đỡ lo liệu, xin tướng quân yên tâm, cũng xin
tướng quân chăm sóc kỹ bản thân.
An Nhược Thần viết xong, lại tỉ mỉ nhìn lần nữa, xác nhận không có gì sai sót, chỉ hy vọng tướng quân có thể nhận ra ám chỉ của nàng.
Nàng giao thư cho Chu trưởng sử, Chu trưởng sử nói sẽ giao thư này cùng
công vụ báo hàm cho dịch binh đưa đến tận tay tướng quân.
An Nhược Thần cám ơn. Sau đó nàng đi tìm thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt.
Mông Giai Nguyệt đang kiểm tra xem các khâu đón khách dạ tiệc
có được chuẩn bị thỏa đáng hay không. An Nhược Thần ngại ngùng mất tự
nhiên nói không phải mình đến để thêm phiền, chẳng qua là trước nay
không có nhiều kiến thức, không có cơ hội nhìn những cảnh yến tiệc quan
viên quan trọng như thế, lo rằng sau này theo tướng quân hồi kinh sẽ làm tướng quân mất mặt. Nên mới muốn nhân cơ hội này, đến học tập phu nhân
chút ít.
Đương nhiên Mông Giai Nguyệt chẳng ngại gì, dẫn An Nhược Thần
theo xếp đặt từ trong ra ngoài, còn giảng giải kỹ càng các phép tắc nên
có của quan yến với nàng. Nhắc đến khách yến Hoắc Minh Thiện của tối
nay, An Nhược Thần rất tự nhiên hỏi: “Nghe nói mười bảy năm trước Đại
Tiêu và Nam Tần đàm phán, cũng chính là vị Hoắc tiên sinh này làm sứ
thần.”
“Đúng thế.” Mông Giai Nguyệt nhớ lại chuyện cũ, có hơi run lên.
“Phu nhân.”
Mông Giai Nguyệt nghe thấy nàng gọi thì lấy lại tinh thần,
gượng cười nói: “Năm ấy ta mười bảy, cũng khoảng chừng tuổi của ngươi
bây giờ.”
An Nhược Thần cúi đầu nói khẽ: “Ta có nghe người nói qua.”
Mông Giai Nguyệt hiểu rõ ý nàng, “Ừ”, bà gật đầu, “Ta cũng nghe qua không ít.”
An Nhược Thần bị khẩu khí của Mông Giai Nguyệt chọc cười.
Mông Giai Nguyệt cũng bật cười: “Đều đã trôi qua lâu lắm rồi.
Chớp mắt một cái lại đã mười bảy năm.” Rồi bà nhìn An Nhược Thần, nói:
“Không ngờ nhiều năm sau, tất cả mọi chuyện tựa như đang lặp lại lần
nữa.”
An Nhược Thần không lên tiếng, nàng đang đợi Mông Giai Nguyệt
nói tiếp. Mông Giai Nguyệt hỏi nàng: “Ngươi cũng đã nghe nói về chuyện
cha ta chết sao?”
“Nghe nói trước khi giảng hòa, Mông thái thú bị thích khách ám hại.”
“Lần đó suýt nữa là chiến tranh tiếp nữa rồi. Lúc ấy Hoắc tiên
sinh nghe thấy tin dữ, không kịp đợi kiệu lễ tiếp khách mà lập tức chạy
đến, hô to dĩ hòa vi quý, ông ấy đại diện cho hoàng đế Nam Tần đến cầu
hòa, nguyện làm con tin, nếu chuyện này thật sự do Nam Tần gây nên, ông
ấy sẽ dùng mạng bồi thường.” Mông Giai Nguyệt nhớ lại tình hình lúc ấy,
thoáng cúi đầu nhìn hai bàn tay mình.
“Lúc đó, trong lòng ta ngập tràn hận ý với Nam Tần, ta mặc đồ
tang quỳ xuống trước mặt Long lão tướng quân, cầu xin ngài đừng ngưng
chiến, cầu xin ngài tiêu diệt Nam Tần báo thù cho phụ thân ta. Khi ấy
Hoắc tiên sinh đã đan gối quỳ xuống trước mặt ta, đặt một thanh kiếm vào tay ta. Ông ấy nói, con à, chiến tranh không phải nơi để thoải mái trả
ơn hay trả thù, mà là tai họa diệt thế, không phải một giọt lệ rơi hay
một lần tán dóc, mà đấy là máu tươi cùng đau đớn. Vì sao phụ thân con
lại hy sinh? Chớ để kẻ gian được như ý, đừng để bách tính chịu gặp tai
ương. Thanh kiếm này giao cho con, Long tướng quân cùng tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, con hãy dùng kiếm này để lấy mạng ta, ta sẽ
không oán hận câu nào, cũng xin mọi người đừng truy cứu nữa. Nhưng xin
hãy để ta, hoàn thành chuyện phụ thân con muốn làm xong trước đã.”
An Nhược Thần nghe mà xúc động, không khỏi nghĩ vị Hoắc tiên
sinh có phong thái thế nào đây. Nàng hỏi: “Nghe nói sau đó điều tra
được, thích khách nọ là bách tính Đại Tiêu, vì cuộc chiến giữa hai nước
mà mất đi người nhà, sau lại nghe nói sắp đàm phán hòa bình thì liền
trách móc Mông thái thú, nên mới hành thích. Là thật ư?”
Mông giai nguyệt gật đầu, “Là tướng công tra ra hung thủ. Kẻ đó cũng không hề e dè khi khai tội mình, còn nói vì sao sau khi giết người nhà hắn rồi thì mới nghị hòa, ai sẽ đền mạng cho người nhà hắn đây?”
An Nhược Thần nghe thì lại khó chịu vô cùng, Mông Giai Nguyệt
cũng ứa lệ. Bà dụi mắt, cười khổ nói: “Sau khi kẻ đó bị vấn trảm, ta
cũng không hề thoải mái chút nào. Hắn chết, phụ thân ta cũng không thể
sống lại nữa, mà hòa bình rồi, người nhà hắn cũng chẳng có cách nào sống lại.”
“Nếu có thể không đánh nhau thì tốt quá.” An Nhược Thần thấp
giọng nói, không khỏi nhớ đến Long Đại. Nhớ rằng hắn từng nói võ tướng
không sợ chiến, nhưng cũng hy vọng sẽ không có chiến tranh.
Mông Giai Nguyệt đang chìm trong hồi ức, thở dài một hơi nói:
“Chỉ mới chớp mắt đã nhiều năm vậy, Hoắc tiên sinh lại đến rồi. Nghe nói lần này ông ấy lại đến một mình, đảm đương gánh vác. Nếu trong hai nước có người có uy tín bậc ấy, thì cũng chỉ có Hoắc tiên sinh mà thôi. Ông
ấy lên kinh gặp hoàng thượng, nhất định sẽ có cơ hội xoay chuyển. Ta
nghe nói hoàng thượng khá kính trọng Hoắc tiên sinh, nên chắc hẳn sẽ
nghe ông ấy nói.”
An Nhược Thần nhân cơ hội nói: “Vị Hoắc tiên sinh này đúng là
khiến người ta kính nể, không phải ai cũng có thể thủ hiền tuân đức đến
già như ông ấy. Nhìn Tiền lão gia mà xem, lúc còn trẻ ông ta cũng coi
như có, thái thú đại nhân cũng là học trò của ông ta, nhưng chẳng qua
không ngờ đến hôm nay lại thành ra như thế…”
Mông Giai Nguyệt nghe nhắc đến Tiền Bùi thì lộ vẻ chán ghét bất mãn ra mặt: “Dĩ nhiên Tiền tiên sinh không thể sánh được Hoắc tiên sinh rồi.”
An Nhược Thần thở dài: “Nói đến đây, ta cũng lấy làm xấu hổ, ba lần bốn bận toàn làm phiền thái thú đại nhân. Ta thấy Tiền Bùi bất kính với đại nhân như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi. Nhưng không nên
vì ta mà gây thêm phiền phức cho thái thú đại nhân mới phải.”
“Sao có thể chứ.” Mông Giai Nguyệt nói: “Đại nhân vốn nên làm
chủ cho dân, hành vi của Tiền tiên sinh không ngay thẳng, dĩ nhiên nên
cảnh tỉnh rồi. Đại nhân nể tình thầy trò nên mới khách khí lễ độ với ông ta, thế là đã khoan dung lắm rồi, là do Tiền tiên sinh thất cách thất
đức, rồi sẽ có ngày ông ta gây ra họa cho xem.”
“Ta cũng nghĩ thế, chỉ sợ đến lúc đó thái thú đại nhân bị ông ta làm liên lụy.”
Lời này đâm thẳng vào lòng Mông Giai Nguyệt. Rõ là những năm
qua không ít lần ấm ức thay đại nhân nhà mình, hận không có một ngày đại nhân có thể trị tội ác nhân kia, quang minh lỗi lạc, công chính như
núi. Nhưng lần nào tướng công nhà nàng cũng mềm lòng, luôn theo chủ
trương nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lại luôn nói tình
nghĩa ân sư không thể quên, hơn nữa đánh trống kêu oan cũng không phải
chuyện gì lớn, đều chỉ là mấy vụ cáo trạng nhỏ, âm thầm hòa giải là
được. Thứ nhất Mông Giai Nguyệt luôn trách mình không thể đồng tình với ý tôn sư của tướng công thứ hai là trách Tiền Bùi không biết phải trái.
Oán hận càng lúc càng nặng, bà lại nhớ đến chuyện Hoắc Minh Thiện giao
kiếm cho mình năm đó. Có lẽ bà đúng là ích kỷ, không hiểu nổi đại cục mà tướng công nói.
An Nhược Thần quan sát nét mặt của Mông Giai Nguyệt, rồi sau đó nhìn quanh bốn phía, ghé vào bên tai bà nói nhỏ: “Lúc trước khi ta vẫn
còn ở An gia, có một lần từng nghe trộm Tiền Bùi uống rượu khoa trương
nói với cha ta rằng, đến thái thú đại nhân cũng phải nhìn sắc mặt lão,
nói mấy câu vô vị, ý hình như là trong tay lão có thóp của thái thú đại
nhân.”
Mông Giai Nguyệt sửng sốt giật mình.
An Nhược Thần nói: “Lúc trước ta rất sợ Tiền Bùi, cũng vì nghe
thấy lời này của lão, ngay cả thái thú đại nhân cũng sợ lão, nên ta
không biết phải làm thế nào. Sau đó vì thật sự hết cách, mới cắn răng
đánh trống tìm đại nhân làm chủ. Lúc ấy trong lòng cũng rất tuyệt vọng,
nhưng sau đó tiếp xúc với đại nhân, lại có duyên với phu nhân, bấy giờ
mới phát hiện, thì ra đại nhân vốn không giống như Tiền Bùi nói.
Trong lòng Mông Giai Nguyệt bốc lên lửa giận, mắng: “Đồ vô liêm sỉ kia lại dám bêu xấu đại nhân ở bên ngoài như thế.” Đúng là cực kỳ
thịnh nộ, ngay đến xưng vị cũng chẳng để ý.
“Lão ỷ vào việc đã dạy học đại nhân, lại ỷ có con trai nhà mình lên làm huyện lệnh, hô phong hoán vũ khắp quận Bình Nam, chuyện này ai
cũng biết cả. Ta mới nghĩ, lão lão kiêu căng thổi phòng chuyện nhỏ, thị
dân nhỏ bé như ta nghe rồi cũng thôi, dù có hiểu nhầm đại nhân thì cũng
không ảnh hưởng gì lớn, nhưng giờ đây chính trị loạn cục, phía triều
đình, phía hoàng thượng, nhất định là đang dán mắt vào quận Bình Nam. Ta nghe tướng quân nói vậy. Tướng quân còn nói hình như thái thú quận Mậu
và thái thú đại nhân không hợp nhau. Ta cảm thấy, nếu có nửa câu không
hợp lễ truyền đến triều đình, hoặc bị người ta cố ý lợi dụng, há chẳng
phải đại nhân rất oan ức sao?”
Mông Giai Nguyệt nhíu chặt mày, “Ngươi còn nghe được lời đồn gì nữa không?”
An Nhược Thần đáp: “Ta vốn không để ý đến những chuyện này mấy, nay tâm tư đều dồn vào việc truy xét mật thám, không phải ta thoái thác đâu, chỉ do đang hàn huyên thì đột nhiên nhớ ra nên ta mới nói lại với
phu nhân thôi.”
Mông Giai Nguyệt cũng không hổ làm quan quyến nhiều năm, tường
tỏ ngóc ngách bên trong, bà nói với An Nhược Thần: “Có một số việc ta
không tiện ra mặt, nhưng lúc ngươi điều tra thì để ý thêm hộ ta, nếu có
lời xằng xiên nào thì lập tức đến công đường báo cáo ngay. Sẽ định kẻ đó tội vu khống, răn đe cảnh cáo.”
An Nhược Thần đồng ý, rồi lại thấp giọng thưa: “Phu nhân cũng
nên để ý vào, con người Tiền Bùi này rất xấu, trước đây nhìn trúng tứ
muội ta, biết nàng còn nhỏ tuổi, không thể cưới vào ngay được, thế là
đến đính hôn với ta trước, sau đó dùng chuyện mua bán để lừa cha ta, ép
tứ muội và ta cùng vào cửa Tiền gia lão trong một ngày. Cha ta trúng kế, mãi vẫn chẳng hay biết gì. Lúc này mới bị hai mươi côn gậy kia. Đại
nhân một lòng nhớ đến ân sư, chưa chắc đã nhìn rõ, nhất định phu nhân
phải để ý, chớ để Tiền Bùi hại đại nhân.”
Mông Giai Nguyệt hít một hơi khí lạnh. Chuyện của tứ muội An
Nhược Thần, chuyện An Chi Phủ bị đại nhân phạt hai mươi côn, bà đã từng
nghe nói, nhưng lại không xâu chuỗi chúng vào với nhau. Nay lại nghe
thấy, vì để đạt được mục đích mà Tiền Bùi không chừa chút thủ đoạn, lại
còn sắp đặt cạm bẫy sâu xa để lừa đảo, đấy không phải là phách lối ngu
ngốc mà là rất có bụng dạ. “Ngươi nói rất phải.” Mông Giai Nguyệt nắm
tay An Nhược Thần, “Ngươi nói đúng lắm.”
An Nhược Thần trở tay nắm lấy tay Mông Giai Nguyệt, vừa nói
những lời ân cần, lại đồng ý với Mông Giai Nguyệt nhất định sẽ để ý tin
tức, nếu có gì bất lợi với thái thú thì sẽ nhanh chóng đến báo với bà.
Trong lòng An Nhược Thần có chút thất vọng, xem ra Mông Giai Nguyệt cũng không biết nhiều lắm về chuyện của Tiền Bùi. Nàng không thể nói rõ
chuyện ra được, Mông Giai Nguyệt một lòng hướng về Diêu Côn, mà rốt cuộc giữa Diêu Côn và Tiền Bùi là như thế nào, nàng không chắc chắn lắm.
Tiết lộ quá nhiều điểm khả nghi, chỉ sợ là đưa mật báo đến cho Tiền Bùi.
An Nhược Thần ở lại phủ thái thú cho đến tối, thân phận của
nàng không đủ tư cách để có thể lên bàn dự tiệc. Nhưng nàng nói muốn
được mở mang kiến thức, thế là Mông Giai Nguyệt liền dẫn nàng đến trên
tiệc một chuyến, giới thiệu với Hoắc Minh Thiện vị này là thê tử sắp gả
của Long Đằng tướng quân, kết duyên tại thành Trung Lan. An Nhược Thần
đã thấy được phong thái của Hoắc Minh Thiện như mong muốn, trong lòng
cũng rất phấn chấn. Ở ngay trước mặt mọi người, Mông Giai Nguyệt gửi
tặng lại Hoắc Minh Thiện thanh kiếm năm xưa chính ông ấy đã trao cho
nàng, nói đây là thanh kiếm đã chứng kiến hòa bình, chúc Hoắc Minh Thiện lên kinh thuận lợi.
Mọi người nhìn cảnh này thì đều nhớ lại năm đó. An Nhược Thần
đứng ở trong góc nhà âm thầm quan sát, tất cả đều thổn thức, còn Diêu
Côn lại lộ vẻ xúc động hốc mắt đỏ lên.
An Nhược Thần theo lễ lui ra, đi tìm Phương Nguyên. Lặng lẽ hỏi y có thể tìm được ghi chép vụ án của mười bảy năm trước không? Phương
Nguyên hỏi nàng vì chuyện gì, An Nhược Thần nói mình không hiểu Hoắc
Minh Thiện lắm, đã rút lui khỏi triều đình rồi, thế vì cớ gì lại không
quản ngàn dặm xa xôi lặp lại hành động của mười bảy năm trước. Nay nghe
thái thú phu nhân nói đến chuyện cũ, nàng muốn nhìn xem ghi chép vụ án
hành thích Mông thái thú năm đó, liệu có liên quan gì đến vụ án mật thám hôm nay không.
Phương Nguyên ngẩn người, hỏi: “Cô nương nghi ngờ Hoắc tiên sinh có liên quan đến án mật thám sao?”
“Ta chỉ hơi đa nghi mà thôi. Người người đều ngưỡng mộ Hoắc
tiên sinh, ta không muốn trở thành đối tượng bị đả kích, nên mới muốn âm thầm xem ghi chép, không có chuyện gì là tốt nhất, nếu có dấu vết liên
quan đến án mật thám ngày nay, vậy thì phải nhanh chóng bẩm bá với chúng đại nhân mới được.”
Phương Nguyên gật đầu, đồng ý sẽ tìm giúp nàng.
An Nhược Thần lại muốn đi dạo đến khách viện, kết quả vừa đến
cửa viện thì bị cản lại. Vệ binh nhận ra An Nhược Thần, khách khí nói
rằng khách viện bị đóng chặt, không có lệnh của phủ thái thú thì không
thể vào. An Nhược Thần từ xa nhìn đến, đúng là ba bước một trạm gác, chỉ chốc lát sau Tưởng Tùng đi ra, hỏi nàng có chuyện gì, nếu thấy có chút
biến động nhỏ nào thì phải mau chóng thông báo. An Nhược Thần thầm nghĩ
trong đầu, canh phòng như thế, hẳn nên không lo lắng cho an toàn của
Hoắc tiên sinh mới đúng.
Đến rất khuya An Nhược Thần mới về lại lầu Tử Vân. Lục đại
nương báo lại, nói Tiết phu nhân đã gửi thiếp đến, bảo là giờ Mùi ngày
mai bà ta cùng con trai Tiết Tự Nhiên sẽ đến Hỉ Tú đường, mời An Nhược
Thần qua chọn ít đồ trang sức rồi gặp nhau.
An Nhược Thần đương nhiên biết ý của Tiết phu nhân, nàng ngạc
nhiên trước sự gấp gáp của Tiết phu nhân, đúng là một ngày đuổi một
ngày. An Nhược Thần lại nghĩ ngợi, sau đó hỏi Lục đại nương có tin tức
của Tiền Bùi hay không. Hôm nay Lục đại nương ra ngoài nghe ngóng, bèn
đáp: “Tiền lão gia không hề vào thành, trong phủ trạch của hắn ở Trung
Lan cũng không có người ở.”
An Nhược Thần trầm tư, Hoắc Minh Thiện vào thành là chuyện lớn
toàn quận, Trung Lan ầm ĩ náo nhiệt đến mức đó, Tiền Bùi lại không tới
ư? Chắc chắn rằng Giải tiên sinh đã rời khỏi Trung Lan rồi, nhưng nhất
định sẽ có người thay hắn, nếu mấy năm nay Giải tiên sinh đều do Tiền
Bùi tiếp ứng mới có thể ẩn nấp nơi phố phường, vậy còn người thế hắn thì sao? Có thể vì để phòng ngừa vạn nhất mà đổi nhà rồi, nhưng đổi đi đâu? Tiền Bùi không đến Trung Lan, có phải chứng minh bọn chúng biết phòng
vệ quá nghiêm ngặt, nên không dám hạ thủ ở thành Trung Lan?
Mà giờ đây Giải tiên sinh cũng đang lâm vào trầm tư với ánh nến, có người gõ cửa rồi đi vào, ngồi đối diện hắn hỏi: “Sao rồi?”
Giải tiên sinh ngước gương mặt tròn trịa lên mỉm cười, thoạt
nhìn khá hiền hòa: “Đều đã sắp đặt xong rồi, Hoắc Minh Thiện tất phải
chết ở trong phủ thái thú.”
Kẻ đối diện hắn cười to ha hả: “Đúng thật là muốn nhìn vẻ mặt
của Diêu Côn khi thấy thi thể của Hoắc Minh Thiện, nhất định hắn sẽ
không ngờ vì sao phòng vệ kỹ như thế mà còn xảy ra sai sót.”
Giải tiên sinh mãi nghĩ rồi cũng bật cười: “Diêu Côn một tay
cầm thánh chỉ tuần sát sứ đến nhậm chức, một tay cầm tin Hoắc Minh Thiện đã chết. Hắn còn nôn nóng gửi đi chiết tấu báo chuyện Hoắc Minh Thiện
lên kinh nữa chứ, lại còn gửi công văn thông quan đến các quận, không
khác gì bố cáo thiên hạ là Hoắc Minh Thiện đang ở chỗ hắn.”
“Sau đó thì người chết rồi.”
Cả hai cùng cười lớn đầy sảng khoái.
Giải tiên sinh nói: “Nhất định Long Đằng cũng sẽ giận đến xanh mặt.”
“Nói như thế, đúng là muốn nhìn mặt của Long Đằng khi nghe tin.”
“Đúng là tự đào hố chôn mình, tự cho mình là thông minh. Thật sự buồn cười vỡ cả bụng.”
“Còn không phải thế.” Người đối diện cười nhạt.
Giải tiên sinh nhìn hắn nói: “Ngươi coi chừng đấy. Luôn nghe
thấy có người nói ngươi tùy ý làm vậy, không chịu gò bó, ta còn nghĩ kẻ
đó nói quá lên thế, nhưng lại không ngờ ngươi làm vậy thật. Ngươi để lộ
chuyện của An Nhược Phương, rước lấy hiểu lầm, tất phải nghĩ biện pháp
giải quyết. Ta đây còn không dám xem thường An Nhược Thần, ngươi cũng
không thể.”
“Vậy thì bắt nàng ta về đi.” Người nọ cười, “Ta định để nàng ta phục tùng, ngoan ngoãn nghe lời.”
Giải tiên sinh liếc hắn.
Người nọ lại cười nhạt: “Nhìn cái gì, các ngươi nhờ ta mà làm
thành biết bao nhiêu chuyện, nhưng lại không nghe đề nghị của ta bao
giờ.”
Giải tiên sinh nói: “Ngươi đừng vội, vẫn chưa đến thời điểm.”
An Nhược Thần một đêm ngủ không ngon, luôn cảm thấy không chân
thực. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ ra sẽ có sai sót ở điểm
nào. Cuối cùng là thấy có lẽ do tướng quân ở sông Tứ Hạ, cách đây hơi
xa, mà Hoắc tiên sinh còn chưa lên kinh, vì thế mới khiến trong lòng để
tâm. Quả thực nàng cũng không giúp được việc gì nữa, vậy là sau khi ngủ
dậy thì đáp hẹn của Tiết phu nhân trước hết, sau lại để Lục đại nương
chuyển lời đến nhị muội.
Sáng sớm thức dậy Diêu Côn liền đi thăm Hoắc Minh Thiện, Hoắc
Minh Thiện một đêm yên bình, không xảy ra bất cứ chuyện gì. Diêu Côn dựa theo kế hoạch, mời Hoắc Minh Thiện cùng dùng bữa sáng, sau đó khi về
phòng thì để người có thân hình tương tự Hoắc Minh Thiện vào phòng ông
ấy, còn tùy tùng của Hoắc Minh Thiện thì bao vây ngoài phòng, mọi thứ
đều bình thường, chỉ có Hoắc Minh Thiện lặng lẽ dời đến căn phòng nhỏ
trong viện tử phía đối diện. Mọi thứ đều rất thuận lợi, không có ai phát hiện ra.
Diêu Côn vô cùng hài lòng, quay về nha môn xử lý công vụ như
thường, lúc này lại nghe lính cần vụ cưỡi ngựa đến, lại có ý chỉ thánh
lệnh. Diêu Côn nhanh chóng ra tiếp. Mở ra nhìn xem, chỉ lệnh nói quận
gần đây quận Bình Nam và quận Mậu luôn rối loạn không yên, không ngừng
có xung đột với nước láng giềng, lại nhiều lần xảy ra đại án nhưng vẫn
chưa phá giải, chỉ trích thái thú nặng nề, lệnh cho thái úy Lương Đức
Hạo đảm nhiệm tuần sát sứ, dẫn hạ quan thân tín đến quận Mậu và Bình Nam đốc thúc điều tra.
Diêu Côn nhíu mày, hỏi kỹ lính cần vụ. Người lính kia nói có
thánh chỉ khác đã đưa đến tổng doanh binh cho Long Đằng hộ quốc đại
tướng quân và thái thú Sử Bình Thanh của quận Mậu rồi. Lương Đức Hạo đại nhân đã từ kinh thành xuất phát đến quận Mậu, hẳn nội trong một ngày sẽ đến. Bạch đại nhân Bạch Anh phụng lệnh Lương đại nhân đến quận Bình
Nam, trong ngày là đến. Mời thái thú đại nhân chuẩn bị sẵn sàng, nghênh
đón tuần sát sứ.
Trong lòng Diêu Côn hiểu rõ. Nghĩ ắt hẳn vẫn do việc sứ thần
chết đã khiến long nhan thịnh nộ, mà Sử Bình Thanh này mãi vẫn không phá được án, không nói rõ được với Đông Lăng, Lương Đức Hạo không thể không đến để dọn dẹp cục diện rối rắm của hắn. Diêu Côn lại oán hận Sử Bình
Thanh kia, đúng là bị hắn ta làm liên lụy mà. Vốn ông ta đã diệt trừ
được thế lực mật thám, lập được công lớn, nhưng lại bị Sử Bình Thanh làm rối lên như thế, thế cục với Nam Tần bị chuyển xấu, thành ra án mật
thám ông ta đã phá được không còn là gì. Nhưng cũng may hôm nay ông ta
còn có Hoắc Minh Thiện.
Diêu Côn bắt đầu tính toán có nên để Hoắc Minh Thiện ở lại thêm mấy ngày không, để Bạch Anh gặp Hoắc Minh Thiện, tận mắt chứng kiến
chiến công của Diêu Côn ông ta, cũng không phải là Bình Nam bọn họ không chịu thua kém, dù luôn bị làm cho liên lụy mệt mỏi nhưng vẫn có thể
giải quyết vấn đề một cách viên mãn. Như thế Bạch Anh có thể nói vài lời tốt trong tấu chương, rồi có lẽ Hoắc Minh Thiện lên kinh gặp hoàng
thượng cũng thuận lợi hơn chút.
An Nhược Thần dựa theo thời gian hẹn, đến Hỉ Tú đường.
Khi An Nhược Thần đến, Tiết phu nhân đích thân ra đón. Lư Chính chờ ở ngoài tiệm, Điền Khánh theo An Nhược Thần và Xuân Hiểu vào trong
tiệm kiểm tra. Tiết phu nhân không bận tâm việc An Nhược Thần cẩn thận,
khách khí mời An Nhược Thần đến hiên nhà ở sau tiệm. Điền Khánh đứng ở
cửa sương phòng nhìn vào, trong phòng chỉ có một tiểu công tử gầy gò
chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi. An Nhược Thần ra hiệu không sao, lúc ấy Điền Khánh mới gật đầu, lùi ra sau cửa sương phòng.
Hỉ Tú đường là tiệm trang sức lớn nhất thành Trung Lan, có bố
trí mấy gian riêng biệt cho các phu nhân quyền quý phú thương thưởng trà chọn đồ, trong viện tử sau tiệm có sương phòng để mọi người có thể thay xiêm y hay nghỉ ngơi. Nay đã qua năm mới, đa số mọi người chọn mua đồ
trang sức hay xiêm y đều tập trung vào thời gian kia, thành ra giờ đây
trong tiệm cũng không đông khách lắm. Tiết phu nhân gọi chưởng quỹ dâng
trà nóng và điểm tâm cho hộ vệ phu xe a hoàn của An Nhược Thần, không
được thất lễ.
An Nhược Thần vào phòng, Tiết Tự Nhiên đứng dậy chào nàng. An
Nhược Thần đáp lễ, sau đó Tiết phu nhân cười giới thiệu. An Nhược Thần
quan sát Tiết Tự Nhiên một hồi, quả nhiên là dáng vẻ bị bệnh, gầy gò,
sắc da tái nhợt, hẳn là do nằm lâu trên giường bệnh. Thoạt nhìn cả người có vẻ nhỏ hơn so với tuổi, được cái nhã nhăn thanh thú, sống mũi thẳng, mi thanh mục tú, còn trẻ mà già giặn, ánh mắt có thần, nhìn có mấy phần kiêu ngạo của thư sinh.
Tiết Tự Nhiên hành lễ xong thì không mở miệng lên tiếng, nhưng
rất lễ phép nghe Tiết phu nhân và An Nhược Thần nói chuyện, lúc Tiết phu nhân nhắc đến hắn, hắn sẽ mỉm cười gật đầu coi như đáp lại. An Nhược
Thần thấy hắn khá lễ phép nhưng cũng hời hợt, nàng đoán e rằng Tiết công tử cũng không vui với hôn sự này.
Trò chuyện chưa lâu thì chưởng quỹ đưa An Nhược Hi tới. An
Nhược Hi đến một mình, không dẫn theo a hoàn, trông có vẻ vội vã căng
thẳng.
Tiết phu nhân thấy An Nhược Hi thì mặt rạng rỡ hẳn, kéo tay
nàng dắt nàng vào trong phòng. Bà từng nghe nói rất nhiều chuyện về An
Nhược Hi, nhưng cho đến bây giờ chưa gặp mặt bao giờ. Lúc này nhìn đây,
dáng vẻ kiều diễm, ăn mặc đoan trang, không hề có vẻ cay cú xảo quyệt
trong tưởng tượng của bà, trong bụng lại hài lòng thêm mấy phần. Dĩ
nhiên hài lòng nhất quan trọng nhất, chính là bát tự của cô nương này có thể phù hộ số mệnh của con trai bà.
Tiết Tự Nhiên đứng dậy hành lễ, An Nhược Thần nhìn ra thái độ
của hắn đối với An Nhược Hi cũng giống mình, không có gì đặc biệt quá
mức. Trái lại An Nhược Hi đã hồi hộp đến mức đỏ bừng cả mặt, hành lễ
chào hỏi cũng vô cùng nghiêm túc.
Mọi người đều ngồi xuống, Tiết phu nhân hàn huyên khách sáo mấy câu, hỏi a hoàn của An Nhược Hi đâu rồi, bà sẽ sai người tiếp đón chu
đáo.
An Nhược Hi nhìn An Nhược Thần rồi nói: “Ừm, ta đã để nàng đi mua ít đồ rồi, một lát nữa nàng sẽ đến tiệm tìm ta.”
Tiết phu nhân cười: “Vậy được, ta sẽ nói với chưởng quỹ một
tiếng. À đúng rồi, ta có hai cây trâm kiểu mới, đại cô nương có hứng thú đi xem không?”
Đây cũng là muốn để lại không gian cho Tiết Tự Nhiên và An
Nhược Hi trò chuyện. An Nhược Thần cười đáp, sau đó cùng Tiết phu nhân
đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người An Nhược Hi và Tiết Tự Nhiên, An Nhược Hi căng thẳng đến độ vặn xoắn các đầu ngón tay lại với nhau.
Hai người im lặng ngồi một lúc, cuối cùng là An Nhược Hi chủ động lên
tiếng: “Công tử có uống trà không?”
Nàng vừa nói vừa đứng dậy tính rót trà cho Tiết Tự Nhiên. Tiết
phu nhận không cho người hầu ở lại trong phòng phụ vụ vì để tiện hai
người nói chuyện hơn. Tuy không hợp lễ, nhưng An Nhược Hi không ngại.
Nàng biết lần gặp mặt này, là mấu chốt của việc nàng có thể gả vào Tiết
gia hay không.
Nhưng cho dù nàng chủ động thân thiết, Tiết Tự Nhiên vẫn hờ
hững đáp: “Ta không thể uống trà. Bình thường chỉ có thể uống trà
thuốc.”
An Nhược Hi sững sờ, lúng túng rụt bàn tay cầm bình trà về,
ngồi xuống. Một lát sau mỉm cười hỏi: “Có lạnh không? Ta cho thêm ít
than củi nhé.”
Trong phòng có một lò than nhỏ đang cháy tí tách, Tiết Tự Nhiên mặc đồ bông rất dày, lại còn quấn áo choàng dày sụ, còn mặc nhiều hơn
cả nàng, lúc này đã vào xuân rồi nhưng vẫn còn đốt than trong phòng, có
thể nhận ra là hắn rất sợ lạnh.
Tiết Tự Nhiên không đáp lời nàng mà chỉ nói: “Cơ thể ta không khỏe, ra cửa cũng rất bất tiện. bình thường ít khi đi ra ngoài.”
An Nhược Hi cúi thấp đầu, âm thầm suy đoán ý tứ trong câu nói
này, là đang than phiền việc đến gặp nàng hay tỏ vẻ sẵn lòng đến gặp
nàng đây? Nàng xốc lại tinh thần tìm đề tài nói chuyện: “Bình thường
công tử thường làm những gì?”
“Dưỡng bệnh, uống thuốc, đọc sách.” Tiết Tự Nhiên trả lời không hề nhiệt tình chút nào.
An Nhược Hi lại nói: “Còn ta bình thường, làm nữ công, rồi đọc
ít sách.” Khi nói ra ba chữ đọc ít sách thì có chút chột dạ, thật ra
nàng vốn không thích đọc sách, bình thường con gái đọc sách cũng không
phải là chuyện gì tốt. Nhưng dường như cũng chỉ có mỗi chuyện này là có
thể lấy lòng hắn.
An Nhược Hi nói xong lại cẩn thận nhìn Tiết Tự Nhiên. Gương mặt trẻ măng của Tiết Tự Nhiên không có biểu cảm nào, nghe thấy nàng nói
thì ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Hai người bốn mắt cùng nhìn nhau. An Nhược Hi vội vã cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón tay mình.
Trong phòng im lặng rất lâu, Tiết Tự Nhiên nói: “Ta không sống
qua hai mươi lăm tuổi. Thật ra rất nhiều đại phu đều nói ta không sống
qua nổi hai mươi, hai mươi lăm là chẩn đoán lạc quan lắm rồi, ta đoán
cũng chỉ là để dỗ cha mẹ ta mà thôi. Ta không hề muốn thành thân, chuyện xung hỉ này cũng chẳng khác gì chà đạp cô nương cả. Cưới một nương tử
về nhà rồi trưng ở bên cạnh, ngày ngày nhắc nhở mình phải chết, cô nương này rồi sẽ phải làm quả phụ, như thế thì sao sống nổi?” Giọng điệu này, lại không giống một thiến niên lang mười sáu tuổi nên có.
An Nhược Thần giật mình trong lòng, vội nói: “Ta…” Muốn nói
nàng không chê, nàng sẵn lòng gả đi. Nhưng lời này quả thật quá mặt dày
rồi, nàng không thể nói ra được. Nhưng nàng đồng ý gả cho hắn, hắn còn
tốt hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều, nàng vốn tưởng hắn nhợt nhạt
da bọc xương, nhưng nay xem ra, cũng là công tử văn nhã tuấn tú. Hắn nói không muốn chà đạp cô nương, có thể thấy là một chính nhân quân tử.
Trong số những người nàng từng gặp, chính nhân quân tử không nhiều lắm.
Còn về chuyện làm quả phụ này, nàng đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy làm một
quả phụ yên ổn sống qua ngày, nếu so với việc bị người ta gây khó dễ
ngược đãi thì tốt hơn nhiều. Dù thế nào đi chăng nữa, đều tốt gắp trăm
gấp ngàn lần hơn Tiền Bùi.
“An cô nương, ta không muốn lấy vợ, cô nương chọn người chồng khác đi vậy.”